Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 348: Tiểu thiên sư vào Thiên Khải




“Thiên Lý Truyền Âm thuật.” Nho sinh trẻ tuổi đương nhiên là Lý Phàm Tùng đến từ núi Thanh Thành, hắn cười một tiếng: “Nói vậy vị này chính là chí tôn của Đạo gia trong thiên hạ, quốc sư Tề Thiên Trần nổi danh khắp Bắc Ly?”

“Đại bất kính.” Tiểu đạo đồng Phi Hiên lạnh lùng lườm vị tiểu sư thúc của mình một cái rồi cung kính bước tới thi lễ: “ĐỆ tử Phi Hiên tới từ núi Thanh Thành, bái kiến quốc sư.”

“Chí tôn của Đạo gia trong thiên hạ là núi Thanh Thành các ngươi mới đúng. Các ngươi mới là chân sư trong Đạo gia, còn ta chỉ là một lão đạo nơi thế tục.” Giọng nói hiền hòa kia mang chút ý cười.

Lý Phàm Tùng không hiểu nổi: “Quốc sư dùng Thiên Lý Truyền Âm thuật, nhưng ta chỉ thuận miệng nói chuyỆn, sao ông ấy vẫn nghe được.”

“Quốc sư tâm thông thiên địa, có thể cảm giác được vạn vật, khi cần thiết thậm chí có thể kết trận ngoài ngàn dặm, nghe ngươi nói mấy câu có tính là gì?” Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên cười nói: “Quốc sư, mời dẫn đường.”

"Đón khách."

“Đây là cái gì?” Phi Hiên chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một con bướm giấy màu trắng đã xuất hiện trước mặt hắn, vỗ cánh xoay tròn như vật sống. Con bướm giấy lượn một vòng rồi bay về phía trước, Phi Hiên vội vàng kéo ngựa đi theo.

“Võ công này thật thần kỳ.” Lý Phàm Tùng thở dài nói.

“Đây không phải võ công.” Phi Hiên bước nhanh theo con bướm giấy: “Đây là Đại Long Tượng Lực.”

Mọi người đi theo con bướm giấy kia khoảng một khắc, đã thấy một tòa phủ to lớn. Bên ngoài phủ có tấm bảng to ghi ba chữ - Khâm Thiên giám.

Bướm giấy tăng tốc bay về phía trước, một bàn tay đỡ lấy nó. Bướm giấy thu cánh, lặng lẽ nằm trong tay người kia. Người nọ cất con bướm vào lòng, ngẩng đầu nhìn mọi người.

“Đây là... quốc sư? Phản lão hoàn đồng?” Lý Phàm Tùng nhìn tiểu đồng với con mắt màu tím quỷ dị trước mặt, thở dài nói.

“Người vừa dùng Đại Long Tượng Lực là ngươi?” Phi Hiên hỏi.

Tử Đồng gật đầu một cái: “Quôc sư đang chuẩn bị trà chờ trong sảnh chính, phái ta ra ngoài nghênh đón các vị.”

“Tuy quốc sư biết thuật trú nhân nhưng làm sao đến lức biến thành đứa trẻ

được. Vào thôi.” Tạ Tuyên lập tức nhảy xuống, đi về phía trước. Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt quỷ dị của Tử Đồng, giơ tay xoa đầu cậu bé rồi khẽ thở

dài.

Tuy tiếng thở dài rất nhẹ nhưng Tử Đồng vẫn nghe thấy, cậu bĩu môi: “Sao những người lớn các người thấy ta đều phản ứng như vậy?”

Tạ Tuyên kinh ngạc, sau đó gật đầu cười: “Đúng là không có gì đáng xấu hổ.”

Mọi người được Tử Đồng dẫn đường đi về phía sảnh chính. Tạ Tuyên quay đầu nhìn xung quanh nói: “Đúng là khí phách hơn năm xưa nhiều, mấy năm nay quốc sư khiến Khâm Thiên giám phát triển thêm rồi.”

“Bao năm qua vật đổi sao dời, Quan Thiên đài trước đây có phương hướng hơi lỆch, cho nên xin bỆ hạ phê chuẩn cho phủ đỆ mới. Không ngờ bỆ hạ

thánh ân, làm lớn gấp ba lần bản vẽ của ta.” Một giọng nói vang lên nơi sảnh chính. “Lão đạo sĩ ta cũng chẳng biết làm thế nào.”

“Ngài không tu Phật giáo, không chú trọng khổ tu mà quan tâm tới tự tại.

Có một tòa nhà lớn thoải mái luyỆn đan quan sát sao trời, chẳng tốt hơn ư?” Tạ Tuyên chỉ một gian lầu cao: “Buổi tối lên đó uống rượu nhé?”

“Nghe theo tế tửu tiên sinh.” Hai người tuy cách nhau một quãng nhưng trò chuyỆn ngươi một câu ta một câu, chẳng chút cản trở.

Không bao lâu sau mọi người đã bước chân vào sảnh chính. Quốc sư Tề

Thiên Trần mặc đạo bào màu tím cầm phất trần đứng đó, tuy râu tóc bạc trắng nhưng mặt mày như ngọc, toàn thân toát lên vẻ tiên phong đạo cốt.

“Còn giống thần tiên hơn cả sư phụ.” Lý Phàm Tùng nói nhỏ với Phi Hiên. Phi Hiên gật đầu: “Đúng là chênh lỆch quá xa.”

“Quốc sư.” Tạ Tuyên cung kính thi lễ.

“Tế tửu tiên sinh.” Tề Thiên Trần phẩy phất trần, đáp lễ.

“Ta không còn là tế tửu tiên sinh từ lâu rồi, bây giờ ta chỉ là một thư sinh nơi dân dã.” Tạ Tuyên cười nói.

“Vậy thì là Tạ tiên sinh.” Tề Thiên Trần xoa đầu Tử Đồng: “Chào tiên sinh chưa?”

Tử Đồng không tình nguyên chu mỏ: “Bái kiến tiên sinh.”

“Hai vị này chắc là đỆ tử dưới trướng Triệu Ngọc Chân chưởng giáo núi Thanh Thành?” Tề Thiên Trần nhìn sau lưng Tạ Tuyên: “Truyền nhân kiếm đạo Lý Phàm Tùng, truyền nhân đạo pháp Phi Hiên?”

Lý Phàm Tùng vội vàng chắp tay: “Tại hạ Lý Phàm Tùng, được chưởng giáo chân nhân Triệu Ngọc Chân truyền thụ kiếm thuật, nay đã rời núi Thanh Thành, hiện nay đang theo sư phụ Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên.”

“Hai vị Kiếm Tiên tuyỆt thế truyền thụ kiếm thuật cho ngươi. Đúng là cơ duyên tốt.” Tề Thiên Trần gật đầu một cái.

“ĐỆ tử Phi Hiên, sư phụ đã về cõi tiên, từ nhỏ theo sư tổ Triệu Ngọc Chân chân nhân học tập đạo pháp, tuân lỆnh sư môn tới thăm Khâm Thiên giám.” Phi Hiên kính cẩn đáp.

“Sư môn của ngươi bảo ngươi tới Khâm Thiên giám, có nói với ngươi tới làm gì không?” Tề Thiên Trần hỏi.

Phi Hiên kinh ngạc quay sang nhìn Lý Phàm Tùng, Lý Phàm Tùng cũng sửng sốt.

Trên tấm bản đồ viết ra khỏi núi Thanh Thành, bắt đầu từ núi Thanh Thành đi qua những thắng cảnh trong thiên hạ, muốn mở mang kiến thức, phải tới Thiên Khải, vào Khâm Thiên giám. Nhưng lại không nói rốt cuộc tới Khâm Thiên giám làm gì?

Phi Hiên lau mồ hôi trên trán: “Chắc là tới thăm hỏi... nghe quốc sư giảng đạo pháp?”

“Ha ha ha ha ha.” Tề Thiên Trần cười vang: “Ngươi từ chỗ chân tổ của Đại Giác tới, còn nghe Đạo pháp ở đâu nữa? Ngươi không biết cũng không sao, lão đạo biết. Tử Đồng, đừng tiếc nuối nữa, mau lấy ra.”

Tử Đồng bất đắc dĩ đi vào trong phòng lấy một cái bọc ra đưa cho Phi Hiên: “Cho ngươi!”

"Đây là cái gì?" Phi Hiên không hiểu.

“Là bảo bối. Người tu đạo trong thiên hạ đều muốn.” Tề Thiên Trần đi tới, nhận lấy, vung tay lên. Chỉ thấy cái túi mở ra, rơi xuống tay Tề Thiên Trần, là một chiếc áo.

Áo dài màu tím, bên trên có vẽ nhiều đóa mây, như có ánh sáng lấp lánh.

Đạo bào màu tím, chỉ có người được Khâm Thiên giám tôn là thiên sư mới được phép mặc. Còn thiên sư là địa vị mà người tu đạo trong thiên hạ chỉ

có thể nhìn lên chứ không thể chạm tới, ngay Khâm Thiên giám thân là chí tôn trong Đạo gia cũng chỉ có năm vị thiên sư mà thôi. Hơn nữa mỗi vị

thiên sư đều đã tu đạo mấy chục năm!

Thế nhưng đạo bào màu tím này lại nhỏ tới kỳ lạ, chỉ đủ cho một đứa trẻ mặc vào.

Phi Hiên nuốt một ngụm nước miếng: “Cái này là... cho ta?”

“Ngươi cần tới Khâm Thiên giám dừng chân sáu năm, sau đó rời khỏi Thiên Khải, trở lại núi Thanh Thành. Đến lúc đó ngươi sẽ là chưởng giáo đời sau của núi Thanh Thành, nắm giữ đạo thống chân chính trong thiên hạ.” Tề Thiên Trần cười nói: “Trong thời gian ở đây kính xin mặc áo này.

Phi Hiên thiên sư.”

“Thiên sư... Thiên sư nhỏ như vậy. Phi Hiên, ngươi thật ghê gớm.” Lý Phàm Tùng xoa đầu Phi Hiên.

Tề Thiên Trần vung phất trần gạt tay Lý Phàm Tùng ra: “Đỉnh đầu tiên nhân, không được xoa.”

Phi Hiên quỳ sụp xuống đất, hai tay giơ qua đỉnh đầu: “Đa tạ quốc sư.” Tề Thiên Trần đặt bộ áo vào tay Phi Hiên: “Đừng phụ kỳ vọng của sư tổ ngươi.”