Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 347: Không bỏ được thiên hạ




Vương Phách Xuyên vẫn lặng lẽ mài thương: “Vương gia có tính toán gì không?”

Tiêu Lăng Trần nhìn biển khơi, gió biển thổi qua mái tóc, hắn lạnh nhạt nói: “Nếu ta trở lại Bắc Ly, thì sao?”

“Bây giờ đưa lỆnh tập kết, khi vương gia trở lại Bắc Ly sẽ là ngày Lang Gia quân tập kết. Các binh sĩ rải rác bốn phương đều sẽ chờ chúng ta ở bến.

Lang Gia quân tập hợp, ép thẳng tới Thiên Khải.” Vương Phách Xuyên mài thương xong, mũi thương sáng bóng.

Tiêu Lăng Trần quay lại cúi người: “Vậy vì sao bây giờ chúng ta không đi?” “Chờ.” Vương Phách Xuyên buông trường thương xuống: “Chờ thời cơ đến, sẽ có người đến tìm chúng ta. Trên bờ có một số kẻ còn sốt ruột hơn cả

chúng ta. Bọn họ đang ở Thiên Khải, còn hiểu rõ chuyỆn lúc nào mới là thời cơ hơn chúng ta.”

Tiêu Lăng Trần trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên quát lớn: “Giương buồm! Khởi hành!”

“Vương gia! Đi hướng nào?” Có thủy thủ vội vàng tiến tới hỏi. “Đi Thiên Khải!” Tiêu Lăng Trần quát lớn.

“Thiên Khải? Xung quanh Thiên Khải không có nước, thuyền của chúng ta không tới Thiên Khải được.” Người thủy thủ nói.

“Vậy thì cưỡi ngựa đi! Không có ngựa thì đi bộ! Cầm đao của ngươi lên, mài sắc thương của ngươi đi, giết cho chúng không còn manh giáp!” Tiêu Lăng Trần phẩy ống tay áo chỉ lên bờ: “Yên tâm đi, khi chúng ta vào bờ, có thiên quân vạn mã đang chờ chúng ta.” Hắn quay đầu lại nhìn về phía Vương Phách Xuyên, sắc mặt Vương Phách Xuyên vẫn rất bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì ta đang nghĩ, so với việc bọn họ tới tìm ta, chẳng bằng chúng ta tới tìm họ. Vận mỆnh của bản thân, nên tự nắm trong tay.” Tiêu Lăng Trần trầm giọng nói: “Ta đã muốn làm, bất cứ ai đều không cản được. Ta không muốn làm, bất cứ ai cũng không ép được. Bọn họ có thể lựa chọn, đi theo ta hoặc trở thành đối thủ của ta, sau đó thất bại.”

Vương Phách Xuyên mỉm cười: “Đúng là chân truyền từ lão vương gia. Tiểu vương gia thật ghê gớm.”

“Người nhận chân truyền đâu chỉ mình ta, trong Thiên Khải thành còn có một người. Ngươi đừng quên, hắn đã trở về.” Tiêu Lăng Trần cười nói.

Thiên Khải thành.

Phủ đại tướng quân.

Bây giờ Diệp Nhược Y đang ở cửa thư phòng, lặng lẽ nhìn phụ thân của mình. Phụ thân của cô đang viết chữ.

Từng nét bút viết xuống, rất chăm chú.

Viết cả một buổi sáng, đã làm hỏng rất nhiều trang giấy. Hắn viết bao lâu, Diệp Nhược Y chờ bấy lâu.

Cho tới khi Diệp Nhược Y buông bút lông xuống, hoàn thành một lá thư. Trên lá thư chỉ có năm chữ.

Trung, nghĩa, lễ, tín, cùng với nhẫn.

Chữ nhẫn kia được viết rất nhiều lần, mãi tới lần cuối cùng mới miễn cưỡng hoàn thành.

“Năm đó gặp hắn, ta mới mười bảy tuổi. Là con trai của Diệp đồ tể của Thiên Khải thành, ta cầm dao chặt thịt nhìn hắn, hắn nói với ta: Ta thấy ngươi dùng đao đồ tể giết dê lợn nhưng lại có chí khí làm thịt cả thiên hạ, có muốn theo ta cùng đánh thiên hạ không. Ta đáp lại hắn bằng một câu: Mua thịt không? Không mua thì cút!” Diệp Khiếu Ưng cười một tiếng, không nói tiếp.

Diệp Nhược Y lẳng lặng lắng nghe, không nói gì.

Diệp Khiếu Ưng tiếp tục nói: “Sau đó ta trở thành một giáo úy đi tuần trên đường, sau nữa lại thành phó tướng Tiên Phong doanh, đánh vài trận chiến, tất cả mọi người chết hết chỉ có ta sống sót. Tiên Phong doanh bị bỏ

lại như mồi nhử, chỉ có một mình hắn chạy tới cứu ta, hắn bới ta từ đống thi thể. Lúc ấy ta đã nghĩ, vì hắn, sau này ta có bỏ mạng cũng không tiếc.”

“Con chưa từng nghe phụ thân kể chuyỆn này.” Diệp Nhược Y nói.

Diệp Khiếu Ưng lắc đầu một cái: “ChuyỆn từ lâu quá rồi. Sau đó ta trở

thành phiêu ky tướng quân, trở thành thượng tướng quân, trở thành đại tướng quân, tiên đế ngự ban giáp vàng, phong cho danh hiệu Kim Giáp tướng quân. Nhưng ta vẫn nguyỆn làm một tiểu tốt đi theo sau ngựa của hắn. Thế nhưng ngày hôm đó, hắn chết, không phải chết trên chiến trường, mà chết trên pháp trường.”

Diệp Nhược Y không chứng kiến chuyỆn xảy ra hôm đó nhưng nghe rất nhiều người nhắc tới. Hiền vương của thiên hạ mặc áo trắng nhặt kiếmdưới đất lên, tự vẫn trên pháp trường, những người thấy đều che mặt mà khóc.

“Khi nhận được tin ta đang ở Ninh Chỉ, bị giam lỏng trong một gian phòng. Một tháng trước đó Lang Gia Vương đột nhiên giáng tội cho ta, dùng lý do trị quân không nghiêm tước binh phù của ta, phạt ta cấm túc một tháng. Một tháng sau ta đi ra, thiên hạ đã thay đổi. Ta vẫn là đại tướng quân nhưng quân quyền đã chia làm ba. Ta biết Minh Đức Đế không giết ta là do muốn tránh binh biến, hắn lưu lại chức tước cho ta là muốn trấn an ta. Bao năm qua, ta cũng luôn ra vẻ được trấn an. Hắn nói gì, ta nghe nấy, nhưng nếu có thể không gặp thì nhất quyết không gặp. Ta vẫn kiêu ngạo, vẫn ương ngạnh, trông như không thay đổi gì sau cái chết của Lang Gia Vương. Ta chỉ muốn mọi người trong thiên hạ đều biết, do cái chết của Lang Gia Vương nên Diệp Khiếu Ưng nảy sinh khoảng cách với hoàng đế, nhưng sợ hãi hoàng quyền nên không dám lỗ mãng. Đây là kết cục mà tất cả mọi người đều muốn thấy, vậy ta cho bọn họ thấy.” Diệp Khiếu Ưng dừng một chút, nhìn tờ giấy kia: “Ta nhịn rất nhiều năm. Thật ra trong lòng ta luôn có một chữ khác, phản.”

“Ta đang đợi một cơ hội, một cơ hội dấy binh tạo phản, thay đổi triều đại.

Tiêu Sắt là một cơ hội, nhưng hắn là con trai của Minh Đức Đế, chuyỆn hắn làm được cùng lắm là kế vị sau đó minh oan. Thế nhưng bây giờ ta đã có lựa chọn tốt hơn. Thiên hạ, đáng ra nên thuộc về Lang Gia Vương!” Diệp Khiếu Ưng trầm giọng nói.

“Bao năm qua, ngay cả con cũng không thấy được thâm tâm của phụ thân.” Diệp Nhược Y thở dài.

Ánh mắt của Diệp Khiếu Ưng như rực cháy: “Vốn ta đã định bỏ qua, ta không muốn người trong thiên hạ nghĩ là Lang Gia Vương thật sự mưu phản. Ta làm

phản là vì ngôi vị hoàng đế này vốn nên thuộc về Lang Gia Vương. Bây giờ ta có thứ có thể chứng minh.”

“Phụ thân, ngài thấy cuộn sách rồi?” Diệp Nhược Y cả kinh.

Diệp Khiếu Ưng kinh ngạc: “Ngươi cũng biết chuyỆn cuộn sách? Xem ra Tiêu Sắt đúng là không đơn giản, nhưng chuyỆn đã đến nước này rồi,

không ai ngăn cản được đâu.” Diệp Khiếu Ưng cúi đầu, đột nhiên cầm tờ giấy lớn trước mặt lên, giơ tay cắt thành hai nửa: “Ta sẽ không nhịn nữa.” Diệp Nhược Y nhẹ nhàng thở dài: “Con gái hiểu rồi.”

“Nhưng con có thể nói với Tiêu Sắt, bất luận hắn giúp ta hay phản ta, hắn đều không chết. Những bằng hữu của hắn cũng sẽ không chết, đây là lời hứa của ta đối với hắn. Con ra ngoài đi.”

Bên ngoài phủ đại tướng quân, một chiếc xe lặng lẽ đỗ ở đó.

Diệp Nhược Y ra khỏi phủ tướng quân, rèm xe được Từ quản gia vén lên. Tiêu Sắt ngồi trong xe nhìn Diệp Nhược Y.

Diệp Nhược Y khẽ lắc đầu một cái.

Diệp Nhược Y gật đầu một cái, buông rèm xuống, nói với Từ quản gia: “Tới phủ Lan NguyỆt Hầu.”

Xích Vương phủ.

Tiêu Vũ đứng trên mái hiên nhìn toàn bộ Thiên Khải thành, cười nói: “Cuối cùng thiên hạ này cũng nổi sóng gió rồi.”

Bên ngoài Thiên Khải thành, một người một ngựa phi như điên như dại. “Lang Gia Vương, Lang Gia Vương, thiên hạ luôn nhớ tới danh hiệu này. Thế nhưng rốt cuộc ngươi có xứng với danh hiệu này không.”

Ngoài biển, lá cờ Vô Thủ Chiến Ưng bay phần phật.

Tiêu Lăng Trần đứng trên mũi thuyền, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, thiên hạ đã sắp quên tên người. Đến lúc giúp họ nhớ lại rồi.”

Trong hoàng lăng, một quân cờ từ từ đặt xuống. "Bắt đầu."