“Xem xong Kim Bảng rồi.” Cơ Tuyết cuộn Kim Bảng lại đưa cho Diệp Nhược Y: “Cất đi.”
Diệp Nhược Y gật đầu: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn ta cái gì?” Cơ Tuyết lạnh nhạt nói.
“Tờ Kim Bảng này nhắc ta rất nhiều chuyỆn, cũng nói cho người trong thiên hạ rất nhiều chuyỆn.” Diệp Nhược Y nói đầy ẩn ý.
Cơ Tuyết không tỏ ý kiến, quay đầu sang nhìn Tiêu Sắt: “ChuyỆn tiếp theo, chỉ có chúng ta nên biết.”
Vĩnh An Vương phủ, phòng nghị sự.
Đây là lần đầu tiên cửa phòng nghị sự được mở. Tiêu Sắt quen tập trung thảo luận với mọi người, đây là lần đầu mật đàm như vậy.
“Thứ ngươi nói rốt cuộc là gì? Tra được chưa?” Tiêu Sắt hỏi thẳng vào vấn đề. “Là cuộn sách Long Phong.” Cơ Tuyết cũng đáp rất thẳng thắn.
Tiêu Sắt hoàn toàn không hề ngạc nhiên, gật đầu một cái: “Ta cũng đoán thế, trong cuộn sách đó chắc có viết tên Lang Gia Vương thúc. Năm xưa chắc tiên hoàng đã viết tên của thúc ấy vào trong cuộn sách Phong Long cho nên hôm khi Lang Gia Vương thúc cầm cuộn sách bèn trực tiếp xé tan.
Nhưng một cuộn sách được niêm phong khác vốn được đưa tới Khâm Thiên giám nhưng lại không rõ tung tích, hẳn là Trọc Thanh công công đã lén lút giấu đi.”
“Đúng vậy. Khi đó Lang Gia Vương tự tay xé cuộn cách, dù là Ngũ Đại Tổng Quản cũng không cách nào ngăn cản. Thế nhưng mấy năm sau, Lang Gia Vương đầy rẫy quân công, dân tâm hướng về, nếu lại lấy cuộn sách Long Phong đó ra, cho dù Lang Gia Vương không muốn làm hoàng đế
nhưng cả quân đội, cả triều đình, cả dân gian, sẽ càng ngày càng nhiều người ép hắn lên làm hoàng đế. Trọc Thanh công công giấu cuộn sách đi
chắc đang chờ thời khắc này. Hắn muốn dùng cuộn sách niêm phong này để đạt được dã tâm của mình” Cơ Tuyết nói tiếp: “Nhưng Trọc Thanh công công cũng không ngờ nổi kết cục cuối cùng lại như vậy. Minh Đức Đế lập tức đem Lang Gia Vương ra trị tội, Ngự Sử đài không buồm thẩm tra đã trực tiếp gán cho Lang Gia Vương tử tội. Hắn thậm chí còn chưa kịp lấy cuộn sách ra, Lang Gia Vương đã chết trên pháp trường.”
Tiêu Sắt cau mày: “Cho nên năm xưa Trọc Thanh công công bị sư phụ giết chết?”
“Không, sau khi trận đánh với phụ thân, cả hai đều bị trọng thương. Trọc Thanh công công lén lút trở về hoàng lăng. Ngày hôm sau, Minh Đức Đế
tới hoàng lăng một chuyến, sau đó Trọc Thanh công công bị bỆnh chết. Ta đoán Minh Đức Đế cũng ngồi không yên, hắn mất huynh đỆ mình thân thiết nhất, trục xuất hoàng tử mà mình yêu mến nhất. Còn Trọc Thanh công công là người gây ra tất cả những chuyỆn này cũng nên trả giá.” Cơ
Tuyết nói.
“Năm xưa thật sự đến mức độ đó ư? Lang Gia Vương thúc không chết, thiên hạ này chắc chắn sẽ loạn?” Tiêu Sắt hỏi.
“Đúng. Ngày đó uy thế của quân đội Bắc Ly đang mạnh mẽ, Trụ Quốc tướng quân Lôi Mộng Sát đã chết, Kim Giáp tướng quân trở thành người đứng đầu trong quân ngũ chỉ dưới Lang Gia Vương, các tướng quân bên dưới hắn đều là thân thuộc với Lang Gia Vương. Nếu không phải Lang Gia Vương cố tình đè ép, chính bọn họ cũng muốn tạo phản đẩy Lang Gia Vương lên làm hoàng đế. Nếu cuộn sách niêm phong đó được đưa ra chắc chắn có muốn đè cũng chẳng đè nổi. Dựa theo tình hình lúc đó, cho dù Diệp Khiếu Ưng dẫn Diệp Tự doanh xông vào hoàng cung, chặt đầu của Minh Đức Đế sau đó toàn quân tự sát tạ tội, ép Lang Gia Vương lên chức, cũng rất có khả năng.” Cơ Tuyết nói: “Năm đó ngay bản thân Lang Gia Vương cũng không ngờ mình trị quân giỏi, có công bảo vỆ nước mà lại thành công cao hơn chủ. Còn chuyỆn công cao hơn chủ này, hắn không
ngại, Minh Đức Đế không ngại, nhưng không nghĩa là người trong thiên hạ không chú ý tới.”
Tiêu Sắt cau mày im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói: “Bây giờ cuộn sách ấy đang ở đâu?”
“Không biết, Trọc Thanh công công giấu cuộn sách đó đi, ngay các sư
huynh đỆ của hắn cũng không biết. Có điều rất có thể cuộn sách đó đang trong phủ đại tướng quân.” Cơ Tuyết nói.
“Vì sao?” Tiêu Sắt cả kinh, cuộn sách rơi vào tay Diệp Khiếu Ưng, rõ ràng đây là kết quả xấu nhất.
“Ngươi vốn là hoàng tử mà Lang Gia Vương thân thiết và coi trọng nhất, so với Tiêu Sùng và Tiêu Vũ, ngươi là lựa chọn tốt nhất của hắn. Nhưng tiền đề là, không có lựa chọn tốt hơn xuất hiện. Vậy nếu có lựa chọn tốt hơn xuất hiện thì sao?” Cơ Tuyết âm u nói: “Ngươi trở về Thiên Khải thành, vốn dĩ hắn nên tới đón tiếp ngươi trước. Thế nhưng sau khi lỆnh phong tỏa thành kết thúc hắn vẫn không tới gặp ngươi, làm vậy là vì sao?”
“Tiêu Lăng Trần.” Tiêu Sắt chậm rãi nói ra ba chữ.
“Mấy ngày nay đã có mười mấy đội nhân mã của Diệp Khiếu Ưng nối tiếp nhau lên đường. Không sai, bọn họ đang tìm Tiêu Lăng Trần, cũng là Lang Gia Vương hiện tại!” Cơ Tuyết trầm giọng nói.
“Sao hắn biết nhiều như vậy?” Tiêu Sắt cau mày.
“Sau lưng Diệp Khiếu Ưng chắc chắn còn có những người khác. Bọn chúng và Diệp Khiếu Ưng đã có thỏa thuận gì đó, thậm chí bọn chúng còn cung cấp tin tức về cuộn sách và tung tích Tiêu Lăng Trần cho Diệp Khiếu Ưng.
Bây giờ Diệp Khiếu Ưng muốn nghênh đón Tiêu Lăng Trần về kinh, đồng thời công bố cuộn sách niêm phong kia, nhân lúc Minh Đức Đế bỆnh nặng...” Cơ Tuyết chậm rãi nói tiếp: “Ép vua thoái vị!”
Tiêu Sắt thở dài: “Cuối cùng vẫn không cách nào tránh khỏi.”
“Ta chỉ nói đến đây thôi, bây giờ ta sẽ rời khỏi Thiên Khải. Ta muốn tìm ra Tiêu Lăng Trần trước bọn chúng.” Ánh mắt Cơ Tuyết lạnh băng.
Tiêu Sắt thấy hàn khí trong mắt Cơ Tuyết, nói: “Ngươi không được giết hắn.”
“Có giết hắn hay không, phải xem hắn trả lời ta như thế nào.” Cơ Tuyết xoay người: “Đây là lý do vì sao ta muốn nói chuyỆn riêng với người. Càng ít người biết mấy chuyỆn này càng tốt, còn chuyỆn ta rời khỏi Thiên Khải cũng không được nói cho ai.”
“Hiểu rồi.” Tiêu Sắt gật đầu.
Trên biển khơi, thủ lĩnh hải tặc mặc áo trắng phai lười biếng nằm phơi nắng trên sàn thuyền. Hắn giơ bàn tay, nhìn nhẫn ngọc lấp lóe ánh sáng trên tay, lẩm bẩm: “Vương thúc, đi biển có mỆt không?”
Vương Phách Xuyên từng là một trong tam thần tướng của trung quân Bắc Ly, tung hoành sa trường không địch thủ, gãi cổ nói: “Cái khác còn chịu được, chỉ có hay nổi mụn là khó chịu.”
“Ài, thật nhớ Thiên Khải.” Thân là Lang Gia Vương nhưng Tiêu Lăng Trần luôn ra vẻ lười biếng, chẳng khác gì mấy công tử thế gia yếu ớt ở Thiên Khải. Hắn ngồi dậy gãi đầu nói: “Thật muốn tới Thiên Kim Thai đánh cược một phen, rồi tới Điêu Lâu Tiểu Trúc uống ít rượu, xong sang Thải Vân Truy NguyỆt các ngủ một giấc.”
“Ăn uống chơi gái đánh bạc.” Vương Phách Xuyên đạp Tiêu Lăng Trần một cái: “Sao vương gia lại sinh ra đứa con như ngươi.”
Tiêu Lăng Trần cười một tiếng: “Ta chỉ nói thôi mà? Hôm nay cướp cái thuyền nào? Chúng ta làm một vụ lớn đi.”
“Ngươi làm hải tặc đến nghiện rồi à?” Vương Phách Xuyên cúi đầu tập trung mài thương: “Không sợ sau này không trở lại được à?”
“Sau này ta còn trở lại được sao?” Tiêu Lăng Trần ngáp một cái cầm quạt xếp đứng dậy: “Chờ tên Tiêu Sắt kia lên làm hoàng đế rồi gọi ta về? Cái này chẳng đáng hy vọng, tên Tiêu Sắt không dựa vào được.”
“Chúng ta có thể tự về.” Vương Phách Xuyên lạnh nhạt nói: “Mấy ngày trước nhận được tin, gần đây Minh Đức Đế bỆnh nặng không dậy nổi.”
"BỆnh nặng không dậy nổi." Tiêu Lăng Trần âm u nhắc lại câu này.