Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 339: Kiếm Tâm Vô Kiệt




“Ngươi nói ngươi muốn noi theo sư phụ ngươi, dùng bảy đao giết người?” Lôi Vô Kiệt nhảy tới, kiếm đã tới trước ngực Tạ Cựu Thành: “Ngươi có thể dùng bảy đao giết ta không?”

“Có lẽ là không, nhưng ta muốn thử.” Tạ Cựu Thành mỉm cười, cũng rút đao lao tới.

Lôi Vô Kiệt dùng tâm ngự kiếm, còn nhắm hai mắt lại, mỗi kiếm đâm ra đều cực kỳ nhanh chóng quyết đoán. Trong mắt hắn, lúc này hắn và Tạ

Cựu Thành đang đứng trên một băng nguyên trống trải, thiên địa vạn vật không còn thứ gì, chỉ có một đao, một kiếm.

Đao tới, kiếm lên.

Chỉ trong giây lát, Lôi Vô Kiệt đã thu kiếm áo đỏ phất phới, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đã tới đao thứ tám.”

Tạ Cựu Thành cúi đầu nhìn ống tay áo rách nát: “Tốt lắm!” Hắn cầm đao, vạch một cái lên cánh tay mình, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ thân đao.

Lôi Vô Kiệt lẳng lặng nhìn hắn, hắn từng nghe chuyỆn đao khách dùng máu tế đao như vậy, khi đao của bọn họ gặp máu, sát tính sẽ càng mạnh mẽ.

Thì đã sao?

Lôi Vô Kiệt lại xuất một kiếm. Dùng Kiếm Tâm quyết ngự kiếm.

Kiếm chiêu lại được truyền thụ từ Lôi môn. Bình Địa Nhất Thanh Lôi!

Tạ Cựu Thành cầm đao lao thẳng tới, quần áo trên người bị nổ tan vẫn như không cảm giác được. Hắn nở nụ cười thâm độc, đó là nụ cười của sát thủ khi thấy con mồi sắp chết.

Đứng đầu trong đao pháp của Ám Hà Tạ gia, Sát Thần.

Tạ Cựu Thành vung mạnh trường đao, chém xuống đầu Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt đột nhiên mở mắt, Tâm kiếm ngâm dài. Hắn khẽ mỉm cười, nâng kiếm lên, chặn một đao Sát Thần khí thế kinh người kia.

“Tỷ tỷ ta từng có một kiếm, tỷ ấy muốn dùng vô tình nhập Chỉ Thủy, nhưng luôn bị đa tình quấy nhiễu. Kiếm tên Đa Tình, từng phá đao Sát Thần này.” Lôi Vô Kiệt cầm kiếm chỉ Tạ Cựu Thành: “Ta cũng ban cho ngươi.”

Lý Hàn Y tu theo Sơn Thủy Kiếm Cảnh, cảnh giới tối cao chú trọng tâm như chỉ thủy, thế nhưng mãi cô vẫn không làm được. Sau đó đổi chỉ thủy thành đa tình, gần như bước vào cảnh giới Thần Du Huyền Cảnh.

Nhất Kiếm Đa Tình!

Tạ Cựu Thành chỉ có thể né tránh chiêu kiếm sắc bén này, lui lại từng bước một. Với kiếm thuật hiện giờ của người trẻ tuổi trước mặt, trong Ám Hà chỉ có đại gia trường và Tô Mộ Vũ nói mình chắc chắn sẽ thắng được. Có lẽ

hắn có thể đánh ngang tay với người trẻ tuổi này, nhưng bên cạnh còn cao thủ như Độc Cô Cô Độc, chắc chắn mình không chiếm được lợi thế. Hắn lui về phía sau, giậm mũi chân, đã lao lên mái nhà.

Lôi Vô Kiệt thu kiếm, thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán. “Không thể để hắn chạy!” Độc Cô Cô Độc tức giận quát.

Ngũ Ngốc Ngốc lập tức giơ cung tên nhưng lại bị Tạ Cựu Thành chém rơi.

“Ngươi là người của Ám Hà?” Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo đột nhiên vang lên.

Tạ Cựu Thành cả kinh, không ngờ có người lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động như vậy mà hắn lại không phát hiện. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang đứng ở đó.

Nữ tử này rất đẹp, thế nhưng đôi mắt lại đầy dữ tợn. “Ai?” Tạ Cựu Thành lui lại một bước.

“Người của Ám Hà đều đáng chết!” Cô gái kia gầm lên một tiếng, lấy từ trong tay áo ra hai thanh kiếm đâm về phía Tạ Cựu Thành.

Tạ Cựu Thành vung đao chặn, lại thấy cô gái kia nhấc chân, một lưỡi đao mỏng bay ra.

Tam đao lưu, không chết không thôi!

Lôi Vô Kiệt cầm kiếm lướt tới, Tạ Cựu Thành lập tức thu đao, trên bả vai đã trúng một đao của cô gái kia. Tạ Cựu Thành lui về phía sau nhưng nữ

tử kia vẫn chưa chịu dừng tay. Ánh mắt hai người giao nhau.

“Trở về nói cho đại gia trường của Ám Hà, ta tên Thiên Nữ Nhụy, ta sẽ giết sạch các ngươi.” Thiên Nữ Nhụy lạnh lùng nói.

Tạ Cựu Thành vẫn mỉm cười: “Cung kính chờ người tới!” Hắn xuất chưởng kéo giãn khoảng cách với Thiên Nữ Nhụy, sau khi rơi xuống đất nhanh chóng lao về phía trước.

“Đáng chết, khiến hắn chạy rồi.” Lôi Vô Kiệt tức giận chửi.

Độc Cô Cô Độc cũng theo sau, thở dài nói: “Không ngờ tên sát thủ này đáng sợ đến vậy, may mà có Lôi huynh đỆ, nếu không hôm nay ba huynh muội chúng ta đã đi theo lão Cửu rồi.”

“Võ công của Độc Cô Cô Độc cũng không tỆ.” Lôi Vô Kiệt quay sang nhìn Thiên Nữ Nhụy: “Sao chỉ có Nhụy tỷ tới? Thiên Lạc sư tỷ đâu?”

Thiên Nữ Nhụy lắc đầu: “Không biết, hình như có nhiệm vụ khác.” Phủ thái sư.

Đêm đã khuya.

Đổng thái sư vừa từ trong thư phòng ra, hiện giờ thiên tử bỆnh nặng, hắn thân là giám quốc còn vất vả hơn so với lúc trước làm thái sư. Ngày ngày khi hắn rời thư phòng, trời đều đã khuya.

“Lão gia, hôm nay ngài lại nghỉ muộn rồi, ngày nào tiểu nhân cũng bị phu nhân với công tử mắng đấy. Xin lão gia chú ý thân thể.” Quản gia vội vàng đi tới đỡ hắn.

“Xã tắc đang nghiêng, ta không thể trơ mắt nhìn được, dù sao cũng phải chống đỡ.” Đổng thái sư thở dài.

Quản gia sửng sốt: “Có nghiêm trọng như lão gia nói không?”

Đổng thái sư thở dài: “BỆnh tình của bỆ hạ đang nguy kịch, các vị hoàng tử thì đang đoạt quyền, trên dưới triều đình đều là đại thần lòng lang dạ sói, phía

nam còn có Nam Quyết nhìn chằm chằm như hổ đói. Tình hình tỆ tới không thể tỆ hơn.”

Quản gia lắc đầu một cái, đỡ thái sư đi tiếp: “Nhưng đâu phải chỉ mình ngài là giám quốc, Lan NguyỆt Hầu kia...”

“Không phải Lan NguyỆt Hầu không muốn trị quốc, có điều thân phận đặc thù, không muốn gây ra nghi ky.” Đổng thái sư bước tới vài bước, đột nhiên dừng lại: “Có khách quý tới?”

Một người áo đen đã xuất hiện trong sân từ lúc nào chẳng hay, tay hắn cầm một cây dù, lặng lẽ đứng đó.

“Thái sư.” Người nọ nhẹ nhàng cúi đầu.

Quản gia kinh hãi, phủ thái sư bảo vỆ nghiêm ngặt, vì sao lại có một kẻ

chưa từng thấy đột nhiên chui vào. Huống chi trên người kẻ này có một cảm giác khiến người ta sợ hãi không rét mà run: “VỆ binh, vỆ binh đâu?

Sao lại có người xông vào! Người đâu! Người đâu!”

Đổng thái sư lắc đầu một cái: “Đừng gọi, kẻ này tới được đây chứng tỏ những vỆ binh kia đã bị giải quyết hết rồi!”

“Chỉ đánh ngất thôi. Đổng thái sư là trọng thần trong triều, ta không dám bất kính với ngươi. Gia quyến trong phủ cũng bình an vô sự, xin cứ yên tâm.” Người mặc áo đen nho nhã lễ độ nói.

Đổng thái sư gật đầu: “Đa tạ các hạ. Chẳng qua ta làm quan mấy chục năm, trừ những vỆ binh đó ra còn có một số ẩn vỆ đề phòng tình hình bất ngờ. Nếu không, làm sao ta sống được đến giờ?”

“Người đó đúng là cao thủ, đặt trên giang hồ cũng là cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh. Riêng hắn, ta không thể nương tay, chỉ có thể giết.” Người áo đen từ từ bước tới, lúc này quản gia và Đổng thái sư mới thấy rõ, trên áo người này đã đầy những vết máu.

Cho dù là Đổng thái sư lúc này cũng không khỏi kinh hãi: “Sao ngươi dám...”

“Thái sư, xin lỗi.” Người áo đen nhẹ nhàng cắm dù xuống đất, cánh tay nhẹ nhàng giơ lên, một lưỡi đao mỏng trên cán dù bay ra rồi nhẹ nhàng bắn tới, nhắm thẳng về phía Đổng thái sư.

Chiêu này rất đơn giản dứt khoát, nhưng muốn giết một ông lão như Đổng thái sư, đã đủ.

Quản gia kia đột nhiên bước tới, cánh tay đẩy nhẹ ra đã đánh bay lưỡi đao nhỏ.

Người áo đen đón lấy lưỡi đao nhỏ kia, hơi ngạc nhiên: “Hóa ra đây mới thật là ẩn vỆ của ngươi.”

Quản gia không còn vẻ kính cẩn lúc trước, ánh mắt tỏa sáng như ưng: “Ngươi là Ám Hà!”