Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 333: Bẩm báo tướng quân




Tam quân Bắc Ly. Thượng quân, hạ quân, trung quân.

Thống soái thượng quân gọi là thượng tướng quân, hạ quân thì là hạ tướng quân, chỉ có trung quân là khác. Thống soái trung quân gọi là đại tướng quân.

Đại tướng tướng quân Diệp Khiếu Ưng.

Ngày trước khi đại đô hộ của Bắc Ly Lang Gia Vương chống đỡ lại Nam Quyết, có hai vị tướng quân đi theo phía sáu. Một người áo trắng giáp bạc, nhanh nhẹn như gió, tung hoành sa trường không địch thủ, biết cách điều binh, nơi nào hắn đi qua bất luận tướng địch bại trận hay bình dân quanh chiến trường đều hết sức kính nể. Còn một vị khác, kim giáp trọng đao, lỗ

mãng thô bạo, binh lính dẫn theo đều là sư đoàn hổ lang, lấy đầu người luận công ban thưởng, không nhận hàng không tù binh, đã là doanh trại địch ắt phải san bằng, hễ là kẻ địch ắt sẽ chém đầu. Người Nam Quyết hận hắn, nhưng cũng sợ hắn.

Lúc đó Lang Gia Vương thống soái tam quân Bắc Ly, trụ quốc đại tướng quân Lôi Mộng Sát đứng hàng thứ hai, vị trí thứ ba mới tới phiên vị tướng quân giáp vàng hung tàn bá đạo Diệp Khiếu Ưng. Nhưng bây giờ cả hai người đó đã chết, tam quân Bắc Ly không còn ai ép được vị tướng quân hổ

lang này. Nhiều năm trôi qua, trong tam quân chỉ cần Diệp Khiếu Ưng mở

miệng, hai vị tướng quân còn lại không còn bất cứ đường nào để thương lượng...

Về phần Minh Đức Đế, sau khi Lang Gia Vương chết, quan hỆ giữa hai người càng lúc càng vi diệu.

LỆnh phong tỏa Thiên Khải thành đã kết thúc, nhưng Diệp Khiếu Ưng vẫn không định ra khỏi phủ, hắn có vẻ chẳng vội tới gặp Tiêu Sắt. Trong mắt người ngoài, Diệp Khiếu Ưng để con gái mình Diệp Nhược Y thay mặt bản

thân còn chính mình thì nấp sau màn không lộ mặt. Nhưng, vẫn có vài người không cho là vậy.

“Đại tướng quân. Có khách tới chơi.” Quản gia bước vào thư phòng của Diệp Khiếu Ưng.

Tuy dáng vẻ của Diệp Khiếu Ưng khá thô kỆch nhưng lại rất giỏi bày binh bố trận, thông hiểu binh thư. Hơn nữa vị cố phu nhân của phủ tướng quân sinh ra trong nhà thi thư, cho nên trong phủ có một thư phòng rộng lớn.

Giờ phút này Diệp Khiếu Ưng đang bình tĩnh đọc sách, không buồn nhấc mí mắt lên nói: “Không gặp.”

Quản gia do dự một chút: “Khách tới lần này có lẽ không dễ từ chối.”

“Ồ? Là thượng thư bộ nào, hay là tướng quân doanh nào? Cho dù là thái sư Đổng Chúc tới, ta không muốn gặp, ông ta cũng chẳng ép được.” Diệp Khiếu Ưng lạnh nhạt nói.

“Là người từ trong cung tới, tổng quản chưởng ấn Cẩn Ngôn công công.” Quản gia nói: “E rằng bỆ hạ muốn truyền lời.”

“Không nghe.” Diệp Khiếu Ưng đặt sách xuống.

“Chào đại tướng quân.” Một giọng cười nịnh nọt vang lên, quản gia quay đầu lại cả giận nói: “Công công, ngài...!”

“Lui ra.” Diệp Khiếu Ưng xua tay.

“Vâng.” Quản gia dù sao cũng là quản gia của phủ đại tướng quân, bao năm qua không ai dám tự tiện bước vào phủ khi chưa được triệu kiến nên lúc này trong lòng hắn đang rất tức giận, chẳng qua thấy thần sắc của đại tướng quân vẫn bình tĩnh nên mới lặng lẽ lui xuống.

“Đại tướng quân, đã mạo phạm.” Cẩn ngôn công công cúi đầu nói.

Diệp Khiếu Ưng cười một tiếng, bước tới: “Thật ra trong năm tên thái giám thì chỉ có ngươi là thuận mắt. Bốn tên còn lại, kẻ thì như thư sinh, tên thì

như công tử thế gia. Nhất là tên Cẩn Tiên, mặt mũi còn đẹp hơn cả đàn bà. Kỳ cục.”

“Vậy Cẩn Ngôn thì sao?” Cẩn Ngôn công công vẫn hạ thấp tư thái.

“Biết nghe lời, cười binh bợ, chẳng khác nào gian thần.” Diệp Khiếu Ưng vỗ vai Cẩn Ngôn công công: “Nhìn cái biết ngay là thái giám.”

Cẩn Ngôn công công cúi đầu, gương mặt vẫn mỉm cười: “Đại tướng quân nói đùa rồi.”

“Hoạn quan mà, mất đi thứ quá quan trọng nên muốn kiếm thứ quan trọng hơn về. Ngũ Đại Tổng Quản đời trước còn gian trá hơn các ngươi nhiều.” Diệp Khiếu Ưng xoay người, tay phải gõ nhẹ lên cổ tay trái: “Có lẽ

Trọc Thanh công công đời trước đeo mặt nạ quá chặt, cho nên dạy ra một đám học trò ai nấy ra vẻ nghiêm trang đạo mạo.”

Cẩn Ngôn công công gật đầu: “Chỉ có ta là đỆ tử của Trọc Tâm công công.” “Cái lão già mà không chịu chết ấy.” Diệp Khiếu Ưng cười lạnh một cái:

“Nói đi, công công tới tìm ta có chuyỆn gì? Nếu không phải chuyỆn rất quan trọng, vậy thì tự tiện xông vào phủ tướng quân không phải việc nhỏ

đâu.”

“Cẩn Ngôn tới đây đương nhiên có chuyỆn quan trọng.” Cẩn Ngôn công công nhẹ nhàng vung tay, cửa thư phòng đã khép lại. “Bây giờ Minh Đức Đế đang bỆnh nặng, ba vị hoàng tử được phong vương đều đã về Thiên Khải, chuyỆn viết cuộn sách Long Phong mới chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Chim khôn biết chọn cây mà đậu, lúc này các thế lực trong Thiên Khải thành đều đang chọn chủ tốt cho mình, ta cũng muốn hỏi lựa chọn của tướng quân?”

“Ngươi làm vậy là công khai khơi mào tranh chấp.” Diệp Khiếu Ưng cau mày nhìn Cẩn Ngôn công công, âm u nói: “Là tội chết.”

“Kẻ thua mới chết. Năm xưa bỆ hạ đạt được đế vị, chẳng phải cũng dựa vào tranh chấp ư?” Cẩn Ngôn công công thần sắc bình tĩnh.

“Lựa chọn của ta, con gái ta đã thay ta làm rồi. Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà, toàn bộ Thiên Khải này đều biết lựa chọn của ta, ngay cả bỆ hạ cũng không nghi ngờ. Cuộc đời này ta chỉ có hai người bạn tri kỷ, một người tên là Tiêu Nhược Phong, danh hiệu là Lang Gia Vương. Tiêu Sở Hà là hoàng tử thân thiết với hắn nhất. Một tri kỷ còn lại tên là Lôi Mộng Sát, con trai hắn tên là Lôi Vô Kiệt, bây giờ là bạn tri kỷ của Tiêu Sở Hà. Ta còn một con gái là thanh mai trúc mã với Tiêu Sở Hà. Ta còn cần lựa chọn cái gì?” Diệp Khiếu Ưng hỏi ngược lại.

“Đại tướng quân lựa chọn là giữa Bạch Vương, Xích Vương, Vĩnh An Vương. Nếu trong ba người này đúng là đại tướng quân không còn lựa chọn nào khác.” Ánh mắt Cẩn Ngôn công công lóe sáng.

“Nói tiếp đi.” Thần sắc của Diệp Khiếu Ưng nghiêm túc hẳn lên.

“Nhưng nếu ta cho đại tướng quân một lựa chọn khác thì sao?” Cẩn Ngôn công công không cúi thấp hai hàng mi nữa, nụ cười dần dần thu liễm:

“Một người, một lựa chọn tốt hơn.”

“Ngươi biết bây giờ mình đang nói gì không?” Diệp Khiếu Ưng xiết chặt nắm tay.

“Sư phụ đặt cho ta là Cẩn Ngôn, chính là để ta nói năng cẩn thận. Cho nên ta không thích nói chuyỆn, đặc biệt là không thích nói thật.” Cẩn Ngôn công công nhìn về phía Diệp Khiếu Ưng, không hề lùi bước: “Nhưng câu vừa rồi là lời từ đáy lòng.”

“Trên tay ngươi có cái gì?” Diệp Khiếu Ưng như đoán ra gì đó.

“Đúng như tướng quân đang nghĩ, là một cuộn sách được khóa kín. Cái tên trên đó, cũng đúng như suy nghĩ của tướng quân.” Cẩn Ngôn công công cười nói.

“Cuộn sách đâu?” Diệp Khiếu Ưng cau mày.

Cẩn Ngôn công công lắc đầu cười nói: “Tướng quân quá coi thường Cẩn Ngôn rồi. Thứ như vậy sao lại mang trên người được?”

“Cho dù có cuộn sách cũng không thay đổi được mọi chuyỆn.” Diệp Khiếu Ưng đột nhiên nói.

“Tướng quân mười sáu tuổi nhập ngũ, từ một giáo úy tuần tra đường phố

nho nhỏ trở thành tướng quân Bắc Ly hiện tại. Thế nhưng hai bằng hữu chí giao của ngươi đều đã chết. Một người chết trên chiến trường, ngay cả thi thể cũng không thể về quê hương, một người chết trên pháp trường, còn mang tội danh ngập trời. Đại tướng quân không định làm chút gì cho bọn họ ư?” Cẩn Ngôn công công chậm rãi nói.

“Ta không phải người kiên nhẫn.” Diệp Khiếu Ưng gầm lên một tiếng: “Nếu công công có gì muốn nói, mời nói ngay đi!”

Cẩn Ngôn công công vội vàng cúi đầu: “Ta đã thay tướng quân tìm ra lựa chọn tốt nhất. Bây giờ hắn đang lang thang trên biển, chỉ cần tướng quân ra lỆnh một tiếng, dấy binh Thiên Khải, mọi chuyỆn sẽ trong tầm tay!”