Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 329: Bạch Hổ tóc trắng




Mái tóc bạc trắng, tay cầm trường côn, hình tượng này đã xuất hiện trong rất nhiều truyền thuyết tại Thiên Khải thành.

Trước Thái An điện, đêm mà Minh Đức Đế và Lang Gia Vương dẫn người đoạt ngôi, có một côn hỏi thẳng ông trời.

Trong án mưu phản của Lang Gia Vương, khi Lang Gia Vương ngồi xe rời khỏi Thiên Khải thành, cũng là cường giả tóc trắng đó cầm trường côn ngồi trên tường thành, không nói một lời, không xuất một côn nhưng đủ ép Lang Gia Vương trở về.

Ngày Lý Tâm NguyỆt cướp pháp trường, có Tuyết NguyỆt Kiếm Tiên xuất kiếm từ tây tới, chỉ thẳng cổ thiên tử, cũng bị một côn của hắn cản lại.

Thiên Khải Bạch Hổ sứ, đường chủ Bách Hiểu đường, người đánh giá võ bảng trong thiên hạ, người phân chia cảnh giới võ học trong thiên hạ. Có quá nhiều cách gọi hắn, tuy rất ít người thấy hình dáng của hắn nhưng thanh danh của hắn không kém gì thành chủ Tuyết NguyỆt thành Bách Lý Đông Quân hay thành chủ Mộ Lương thành Lạc Thanh Dương.

Lôi Vô Kiệt nhìn người trước mặt kinh ngạc: “Sư phụ ngươi thường đeo mặt nạ à?”

“Đây đúng là mặt nạ ưa thích của sư phụ ta.” Tiêu Sắt chậm rãi nói: “Bắc Khuyết từng có một vị vương gia, mỗi khi ra trận đánh giặc vô cùng uy vũ, nhưng dung nhan quá tuấn tú, thiếu vẻ uy nghiêm, bèn tạo một mặt nạ

quỷ hung ác đáng sợ, khi ra trận lại đeo mặt nạ xung phong, tung hoành ngang dọc, kẻ địch nghe danh mà sợ vỡ mật.”

“Tiêu Sắt, ngươi không bớt khoe khoang được à? Ta hỏi ngươi, đây là sư

phụ ngươi à?” Lôi Vô Kiệt đặt tay lên chuôi kiếm, vì hắn phát hiện không khí trong phòng có vẻ không đúng.

Tiêu Sắt cũng nắm Vô Cực côn: “Không phải. Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?”

Cửa sắt lập tức khép lại.

Sáu Thiết Diện Quan khoanh tay đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn hắn. “Sư phụ ta đâu?” Tiêu Sắt lặp lại câu hỏi.

Người tóc trắng vẫn đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Tiêu Sắt đột nhiên nhảy về phía trước, vung Vô Cực côn đập thẳng xuống đầu người tóc trắng.

Một đóa hoa côn, chớp mắt đã múa ra thành trăm đóa ngàn đóa!

Người tóc trắng cũng đột nhiên xuất thủ, trường côn trong tay vung ra, nỆn xuống!

Như một tấm gương phản chiếu lại Tiêu Sắt, hai người xuất chiêu hỆt như nhau.

Trường côn đánh xuống.

Hai người cùng thối lui một bước.

Tiêu Sắt nhìn trường côn trong tay hắn, hạ giọng nói: “Vân Khởi côn, ngươi lấy được ở đâu? Sao ngươi lại giả mạo sư phụ ta?”

“Ta chưa hề nói mình là Cơ Nhược Phong.” Người đeo mặt nạ quỷ cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng nói hư hư thực thực, có vẻ đã dùng võ công kỳ quái gì đó để đổi giọng.

“Nhưng ngươi đi vào nhà ta, lại đi hỏi ta.” Người đeo mặt nạ quỷ tiếp tục nói. Tiêu Sắt nhấc trường côn lên: “Lôi Vô Kiệt, động thủ!”

Tâm kiếm lập tức đáp lời, Lôi Vô Kiệt cầm kiếm chém tới, Tiêu Sắt bước thẳng về phía trước, Vô Cực côn tiếp tục đánh về phía người đeo mặt nạ

quỷ.

Người đeo mặt nạ quỷ nhanh chóng lui lại, lui tới bên tường.

Thế nhưng một luồng kiếm khí mang theo sương lạnh vẫn lưu lại một vết kiếm nhàn nhạt trên chiếc mặt nạ của hắn. Thân hình người đeo mặt nạ

quỷ lắc nhẹ, cái mặt nạ lập tức biến thành hai mảnh, rơi xuống đất, để lộ gương mặt thật bên dưới mặt quỷ.

Làn da trắng như tuyết, hàng mi mang theo vẻ đẹp lạnh lùng nhưng linh động, trong đôi mắt chứa chút vẻ quyến rũ.

Lại là một cô gái tuyỆt sắc.

Tiêu Sắt kinh ngạc, do dự nói: “Cơ Tuyết?”

Người đeo mặt nạ quỷ cười lạnh một cái, khôi phục lại giọng mình, tuy trong trẻo êm tai nhưng lời nói lại khá khó nghe: “Sao không thẳng tay giết ta luôn đi?”

Thần sắc Tiêu Sắt hơi lúng túng: “Lúc bé mới gặp ngươi có một lần, sau đấy không nghe sư phụ nhắc tới nữa, cho nên... không nhớ được ngươi.”

Cơ Tuyết thu trường côn lại: “Bách Hiểu đường bỏ bao công sức vì ngươi, ngươi nghĩ chúng ta trải qua trăm ngàn cay đắng mới tập trung lại, là để

giết ngươi ở đây?”

Tiêu Sắt vội vàng quay đầu, lạnh nhạt gạt Lôi Vô Kiệt một cái: “Mau cất kiếm của ngươi đi!’

Lôi Vô Kiệt ra vẻ vô tội: “Có chuyỆn gì vậy?”

“Đây là con gái duy nhất của sư phụ ta, Cơ Tuyết...” Tiêu Sắt giải thích:

“Ngươi xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ngươi thừa kế vị trí đường chủ Bách Hiểu đường? Sư phụ đâu?”

“Chết rồi.” Cơ Tuyết lạnh nhạt nói.

Tiêu Sắt kinh ngạc, xiết chặt lấy Vô Cực côn, sát khí trên người đột nhiên bùng lên. Lôi Vô Kiệt cảm thấy toàn bộ Bách Hiểu đường như đang rung chuyển.

“Được rồi, lừa ngươi thôi.” Cơ Tuyết như không thấy vẻ tức giận trong mắt Tiêu Sắt, lạnh nhạt nói: “Nhưng khi tìm tới ta, ông ấy đã là một phế

nhân, thậm chí không còn sức nâng côn lên nữa rồi, thứ duy nhất còn lại là một chút khinh công để giữ mạng. Nghe nói ông ấy ra biển tới hải ngoại tiên sơn nhờ thần tiên chữa cho mình, thế nhưng thương thế quá nặng, tiên nhân cũng chẳng chữa nổi. Bây giờ đang sống trên núi cùng một đại phu gầy như cây trúc, ngày ngày điều tức dưỡng khí, vẫn vọng tưởng ngày nào đó trở lại đỉnh cao. Ta thấy ông ta cả đời này chắc chẳng khá lên được, không khéo một ngày nào đó thở nốt hơi cuối cùng rồi lăn ra chết.”

Lôi Vô Kiệt ở bên cạnh nghe mà trợn tròn hai mắt, những lời này của Cơ

Tuyết quá lạnh lùng và ác độc, khiến lòng người nguội ngắt, thật chẳng giống những lời một cô con gái nói về phụ thân mình. Nhưng Tiêu Sắt không hề ngạc nhiên, khi Cơ Tuyết còn rất nhỏ Cơ Nhược Phong đã bỏ

nàng lại rời nhà đi biền biệt, đương nhiên Cơ Tuyết mang ý hận với cha. Hơn nữa hắn cũng nghe ra, đối phương nói vậy không phải thật tâm.

Còn tiên nhân mà Cơ Tuyết nhắc tới...

“Chẳng trách Mạc Y từng nói có người ngồi bàn con đường võ học với hắn, hóa ra Cơ tiền bối thật sự tới đảo Bồng Lai.”

Còn đại phu gầy như cây trúc...

“Là Dược Vương - Tân Bách Thảo, hèn gì bao năm qua không nghe được tin gì của hắn.” Tiêu Sắt gật đầu một cái: “Bây giờ họ đang ở đâu? ta muốn gặp bọn họ.”

Hàng mi xinh xắn của Cơ Tuyết nhướn lên: “Ngươi muốn gặp ông ta?

Ngươi có biết mình nguy hiểm thế nào không? Ngươi hại chết ông ấy một lần rồi, còn định hại ông ấy lần thứ hai à?”

“Ta có một số chuyỆn muốn hỏi ông ấy, chỉ ông ấy mới có thể cho ta câu trả lời.” Tiêu Sắt trịnh trọng đáp.

Cơ Tuyết thấy vẻ mặt trịnh trọng của Tiêu Sắt, hung hăng ‘xì’ một tiếng.

Tiêu Sắt ngây ngốc, Lôi Vô Kiệt lại chỉ muốn vỗ tay khen hay: “Tiếng xì hay lắm!”

“Ngươi muốn hỏi năm xưa ai muốn giết ngươi, ai khiến ngươi trở thành một phế nhân suốt bao năm qua? Muốn biết sau án mưu phản của Lang Gia Vương có hành động của những người khác không? Muốn biết phụ

hoàng của ngươi thật sự tàn nhẫn quyết tâm muốn giết Lang Gia Vương hay bị ép, hay bị kẻ gian che mắt. Đúng không?” Cơ Tuyết hỏi.

Tiêu Sắt gật đầu: “Không sai.”

“Cơ Nhược Phong biết, ta đều biết.” Cơ Tuyết chậm rãi nói. Tiêu Sắt khẽ cau mày: “Vì sao?”

“Vì sao?” Cơ Tuyết cười lạnh đáp: “Ngươi nghĩ ta tới Thiên Khải chỉ là để

làm đường chủ Bách Hiểu đường?” Nói xong câu này, Cơ Tuyết tháo một tấm lỆnh bài bên hông ra, ném về phía Tiêu Sắt. Tiêu Sắt nhận lỆnh bài, hơi ngạc nhiên.

Lôi Vô Kiệt cũng kinh ngạc, bởi vì hắn cũng có một tấm lỆnh bài giống hỆt như vậy. Chỉ có điều tấm lỆnh bài của hắn mang hình Thanh Long cưỡi mây, còn trên lỆnh bài của Cơ Tuyết lại là hình Bạch Hổ gầm lên trời.

“Thân phận của ta khi đến Thiên Khải là, Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Bạch Hổ, phương vị phía tây!”