Ti Nhạc phường.
“Nghe nói Thiên Khải có tất cả một trăm lẻ sáu nhạc phường lớn lớn nhỏ
nhỏ, thế nhưng một trăm lẻ năm nhạc phường khác cộng lại vẫn chẳng bằng một mình Ti Nhạc phường. Chỉ vì Ti Nhạc phường có một Hỗ đại nương.”
Hỗ đại nương nào còn vẻ phóng đãng lẳng lơ lúc bình thường, lúc này cô ngồi ngay ngắn bên cạnh Mộc Xuân Phong, kính cẩn nói: “Công tử quá khen.”
Mộc Xuân Phong mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt: “Các vị có vẻ rất nghiêm túc.”
Trước mặt hắn là chưởng qũy Hỗ đại nương của Ti Nhạc phường, thương nhân buôn muối đỆ nhất Thiên Khải - Lê Thanh; gia chủ trẻ tuổi của gia tộc Công Tôn - Công Tôn Tiêu; cùng với hội trưởng của Thiên Khải thương hội
- Trần lão thái gia. Đúng là bốn người bọn họ rất nghiêm túc, không một thương nhân nào đối mặt với Thanh Châu Mộc gia mà không nghiêm túc.
Huống hồ, sau lưng vị công tử Mộc gia này là bốn vị chưởng quỹ lừng danh thiên hạ.
Mộc Xuân Phong hắng giọng một cái, cười nói: “Điền chưởng quỹ nói với ta,
Hỗ đại nương phong lưu đa tình, thích nhất là trêu ghẹo những công tử trẻ tuổi tuấn tú. Trước khi tới đây ta còn khá mong chờ...”
Hỗ đại nương sắc mặt ửng đỏ, thoáng lúng túng.
Lê Thanh vẫn lẳng lặng uống trà, như không nghe thấy.
Công Tôn Tiêu lại lớn tiếng cười vang: “Vẫn nghe Mộc đại công tử lão luyỆn nơi tình trường, xem ra Mộc tam công tử mới là hào kiệt nơi rừng hoa, còn dám trêu ghẹo cả Hỗ đại nương?”
Trần lão đầu lại nhắm mắt như đã ngủ, có điều người dưới đã đưa lên một đĩa đậu phộng, một đĩa thịt trâu và một bình hoàng tử từ lúc nào chẳng hay.
Mộc Xuân Phong quay đầu lại hỏi Điền Mạc Chi: “Điền chưởng quỹ, thấy ta đùa thế nào?”
Điền Mạc Chi nghiêm trang nói: “Rõ ràng công tử đang nói lời trong lòng, sao lại bảo là đùa?”
Mộc công tử cười khan vài tiếng rồi quay đầu lại nhìn mọi người: “Các vị, thương nhân Thanh Châu chúng ta không thích tới Thiên Khải, chắc các ngươi cũng biết. Thiên Khải thành có quá nhiều quy củ, nhưng thương nhân Thanh Châu chúng ta xưa nay không giảng quy củ.”
“Vậy lần này công tử đến đây làm gì?” Lê Thanh hỏi.
“Ta có một người bạn, hắn muốn làm một số chuyỆn nhưng có thể các ngươi sẽ gây trở ngại cho hắn. Ta muốn mời các vị nhường đường một chút.” Mộc Xuân Phong kính cẩn nói.
Hàng mi xinh của Hỗ đại nương hơi nhướn lên: “Nhường đường? Công tử đã nói Thiên Khải thành có rất nhiều quy củ, ngài đúng là khách quý từ ngoài vào, nhưng bảo những chủ nhân chúng ta nhường đường...”
Mộc Xuân Phong dùng tay gõ nhẹ lên bàn: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao?
Ta chính là người không bàn quy củ đấy. Sau lưng ta có bốn chưởng quỹ, chắc các ngươi đều biết. Nhưng các ngươi có bốn người, bọn họ cũng có bốn người. Chỉ cẩn các vị vọng động, chúng ta cũng đồng ý chơi một trò chơi với các vị.”
“Uy hiếp?” Trần lão thái gia mở mắt.
“Không phải uy hiếp.” Mộc Xuân Phong lắc đầu một cái: “Chỉ cần các vị an phận làm việc làm ăn của mình, chúng ta sẽ không làm gì cả, hơn nữa chúng ta còn giúp các vị một tay.”
“Nhưng nếu không như vậy thì sao?” Người nói vẫn là Trần lão thái gia. “Các vị sẽ táng gia bại sản.” Mộc Xuân Phong đứng lên.
Bốn vị chưởng quỹ sau lưng hắn vẫn im lặng không nói gì. Nhưng im lặng cũng đại biểu, chuyỆn này không có đường thương lượng.
“Khiến các vị táng gia bại sản không dễ, nhưng Mộc gia làm được. Ta không ngại trả giá, tuy là cái giá này hơi lớn.” Mộc Xuân Phong đi về phía cửa, bốn vị chưởng quỹ theo sát sau lưng hắn.
Trần lão thái gia thở dài: “Thanh Châu Mộc gia muốn nhúng tay vào vũng nước đục ở Thiên Khải thật sao?”
“Lão thái gia, ngài không biết rồi, đứng đầu rất tịch mịch.” Mộc Xuân Phong đi tới vỗ vai Trần lão thái gia: “Hoàng tửu do ta mang từ Vân Gian tới, có thể xưng là tuyỆt phẩm, đáng để nếm thử.”
“Cảm ơn Mộc công tử.” Trần lão thái gia nâng chén rượu lên.
Mộc Xuân Phong ra khỏi Ti Nhạc Phường.
Trần lão thái gia đột nhiên ném thẳng chén rượu trong tay xuống đất:
“Thanh Châu Mộc gia, tưởng rằng Thiên Khải thương hội của ta không có người ư?”
“Nhưng mà, lão thái gia, ngươi cũng chỉ dám mắng chửi với vứt chén sau lưng người ta thôi.” Công Tôn Tiêu âm u nói.
Lê Thanh nhíu chặt chân mày: “Nên làm gì đây?”
“Trong thương trường thì bàn thương trường.” Hỗ đại nương thở dài:
“Thanh Châu Mộc gia có lẽ không đáng sợ, nhưng bọn họ đại diện cho thương nhân Thanh Châu, nếu họ dẫn đầu thương nhân Thanh Châu tiến vào Thiên Khải, chúng ta không có cơ hội.”
“Nhưng bên Xích Vương?” Lê Thanh nhỏ giọng nói.
“Giữ quan hỆ, hắn muốn bạc thì chúng ta cho. Nhưng sau này chúng ta không thể công khai ủng hộ hắn đối phó với Vĩnh An Vương.” Trần lão thái gia nói.
Mộc Xuân Phong đi ra khỏi Ti Nhạc Phường, hỏi Điền Mạc Chi: “Điền chưởng quỹ, biểu hiện vừa rồi của ta ra sao?”
Điền Mạc Chi gật đầu: “Có phong thái của Mộc gia!”
“Được lắm, vậy tiếp theo chúng ta tới Thu Lư.” Mộc Xuân Phong phất ống tay áo: “Đi!”
Điền Mạc Chi lập tức biến sắc: “Đến Thu Lư làm gì?”
“Ta hẹn tiểu sư phụ tương lai của ta ở đó.” Mộc Xuân Phong cười nói.
Điền Mạc Chi luôn trầm ổn chững chạc lúc này lại cuống lên: “Tam công tử, ngài có tặng gì khác trong Thiên Khải thành này đều được cả, nhưng Thu Lư kia thì không được! Đó là thứ quan trọng nhất của Mộc gia chúng ta tại Thiên Khải!”
“Tính những thứ có giá thì Điền chưởng quỹ tinh mắt hơn ta. Nhưng tính những thứ vô giá thì ngươi không nhìn rõ bằng ta. Cho người ta cá không bằng dạy người ta bắt cá. Đao giết rồng không bằng thuật giết rồng. Ta có dược liệu quý hiếm nhất thiên hạ, nếu ta không cứu được người kia thì dược liệu đó cũng chỉ là cỏ dại mà thôi. Hơn nữa ta tặng Thu Lư cho cô ấy,
sau này cô ấy truyền lại cho đồ đỆ của mình, chẳng phải vẫn về tay Mộc gia chúng ta hay sao?” Mộc Xuân Phong nhảy lên xe ngựa: “Chúng ta đi.”
Hoa Cẩm đã ở bên ngoài Thu Lư, bên cạnh cô còn có một nhân vật không thể khinh thường - tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy công công. Bây giờ tại Thiên Khải thành, không mấy ai quan trọng hơn Hoa Cẩm, cho nên thường thì khi ra
ngoài không phải Lan NguyỆt Hầu với trọng binh thì cũng là cao thủ đại nội như Cẩn Uy công công đi cùng.
“Tiểu thần y.” Mộc Xuân Phong cung kính chào hỏi.
Hoa Cẩm bất mãn nói: “Thần y thì là thần y, sao cứ thêm chữ tiểu vào?”
“Thần y, mời đi theo ta.” Mộc Xuân Phong vội vàng sửa lại, dẫn Hoa Cẩm vào.
Cẩn Uy công công nhìn cảnh tượng xung quanh, lạnh nhạt nói: “Đây là Thu Lư? Nghe nói có lúc trong kho thuốc của Thái Y viện không tìm được thuốc nhưng lại có thể tìm được ở đây?”
“Không sai. Nơi này chính là Thu Lư, trước kia nơi này tên là Bách Dược viên, sau đó phụ thân ta thấy tên này khó nghe, bèn đổi thành Thu Lư.”
Mộc Xuân Phong dẫn Hoa Cẩm đi vào một khu vườn nhỏ, nói: “Trong viện trồng các loại dược thảo, trong phòng cất giữ các loại kỳ dược. Thần y có hài lòng không?”
Hoa Cẩm đi vào trong sân, nhìn bên trái một hồi, nhìn bên phải một hồi, miệng lẩm bẩm: “Thanh Mộc Hương, Liên Tiên, Kỳ Lân Huyết, Tiên Hạc Thạch... đây đây đây, đây là Tục Tâm Thảo? Vương Long Diệp? Trời ơi, đóa linh chi này không tới ngàn tuổi cũng phải tám trăm năm.”
“Xem ra thần y thật sự hài lòng.” Mộc Xuân Phong cười nói. Hoa Cẩm lườm hắn một cái: “Còn gọi thần y cái gì?”
Mộc Xuân Phong kinh ngạc: “Ý gì?” “Gọi sư phụ!”