Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 325: Mưa gió nổi lên




Bữa tiệc ở Thiên Kim Thai của lục hoàng tử Tiêu Sắt vừa về Thiên Khải đã kết thúc.

Nhưng lời bàn tán về bữa tiệc này vẫn tiếp tục lan tràn khắp các ngóc ngách của Thiên Khải thành.

Nghe nói thái sư Đổng Chúc thậm chí không tham gia ngự yến cuối năm nhưng lại xuất hiện trong bữa tiệc ở Thiên Kim Thai, sau đó tất cả quan viên lớn nhỏ trong lục bộ đều tới dự, ngay cả Đại Lý tự khanh cũng vội vàng chạy tới.

Nghe nói tam công tử của Mộc gia giàu có nhất Thanh Châu cũng tới, vị

công tử này ra tay hào phóng, rải vàng bạc khắp nơi trên đường đến Thiên Kim Thai. Khi tới Thiên Kim Thai hắn đã rải mười sọt vàng mười sọt bạc, cuối cùng còn tặng một viên dạ minh châu giá trị liên thành. Theo lời đồn, vị công tử này mặc y phục trắng toát, mặt như trăng sáng, dáng vẻ như thế

gia công tử thanh thoát nơi thế tục. Còn vị công tử này chỉ vung ống tay áo là khiến tất cả phú hào nổi danh ở Thiên Khải đều phải chạy tới Thiên Kim Thai.

Nghe nói quốc sư Tề Thiên Trần mà cả Minh Đức Đế cũng phải kính trọng ba phần đã xuất hiện ngay phút cuối cùng. Hắn đến dường như còn ép cả

hai vị huynh đỆ được phong vương của lục hoàng tử chạy không ngừng vó đến cùng. Bởi vì Khâm Thiên giám được tôn là tuân theo mỆnh trời, bọn họ

sẽ đưa tới tác dụng rất lớn khi lựa chọn người thừa kế thiên tử, tuyỆt đối không thể đắc tội.

Cuối cùng ngay cả Minh Đức Đế cũng ôm bỆnh tự mình chạy đến... Nhưng chuyỆn này quá khoa trương, mọi người cãi vã không ngừng.

Những câu ‘nghe nói’ này nhanh chóng chiếm trọn những quán trà, quán rượu, sòng bạc, kỹ viên tại Thiên Khải thành. Ngày đó có không ít người tới dự tiệc, nhưng số người chịu kể lại chuyỆn ở đó không nhiều, còn người có thể nhanh chóng loan truyền tin tức khắp Thiên Khải, lại chỉ có bốn.

“Ta kể cho ngươi nhé, chính mắt ta nhìn thấy đấy. Công tử tới từ Thanh Châu kia mặc quần áo dỆt bằng sợi vàng, viên minh châu đó lớn bằng một bàn tay, chiếu sáng toàn bộ con đường. Ta nói cho ngươi biết, hắn mang tất

cả bảy đại chưởng quỹ của Thanh Châu Mộc gia tới. Ngươi biết Thất Chưởng Quỹ mang ý nghĩa gì không?” Người vừa nói đặt mạnh chén rượu xuống bàn. “Bất cứ ai trong số họ động khẽ ngón tay là ngay hôm sau thôi mấy phú hào của Thiên Khải này sẽ thành nghèo như chúng ta!”

Cửu Cửu Đạo uống một ngụm rượu, nói với Độc Cô Cô Độc trước mặt: “Càng loan truyền càng kỳ quái.”

Độc Cô Cô Độc gật đầu một cái: “Đúng là vậy. Mọi người luôn muốn tin vào một số truyỆn truyền thuyết, dù sao cuộc sống bình thường cũng quá nhàm chán.”

“Có điều chuyỆn ngày hôm qua cho dù không thêm mắm thêm muối cũng coi như truyền thuyết được rồi. Năm xưa kết giao với hoàng tử này không uổng.” Cửu Cửu Đạo kính nể nói.

Độc Cô Cô Độc quơ quơ chén rượu, gạ giọng nói: “Mai này phải cẩn thận một chút, sau ngày hôm qua chúng ta đã thể hiện lập trước của mình.

Tương lai tại Thiên Khải thành dù nhiều hay ít đều sẽ gặp một số phiền toái.”

“Ta biết.” Cửu Cửu Đạo gật đầu: “Hôm nay ta thấy bên ngoài dán thông báo, bỏ lỆnh phong tỏa thành rồi à?”

“Đúng vậy, hôm qua bỆ hạ hiện thân hóa giải một số lời đồn. Hơn nữa nếu Thiên Khải tiếp tục phong tỏa như vậy, lòng người chắc chắn sẽ bất ổn, có thể còn có thêm suy đoán gì đó. BỆ hạ cố gắng hiện thân, hơn nữa còn bỏ

lỆnh cấm trong Thiên Khải thành chính là để nói cho những người có lòng dạ khác, Thiên Khải thành này, Bắc Ly này vẫn đang trong tay hắn.” Độc Cô Cô Độc nói.

“Nhưng nếu đã mở thành, e rằng mưa gió trong Thiên Khải thành này sẽ càng lớn.” Cửu Cửu Đạo nhìn ra ngoài cửa sổ, âm u nói.

Độc Cô Cô Độc nhìn theo ánh mắt hắn, đột nhiên cau mày. Cửu Cửu Đạo quay đầu lại, chỉ thấy loáng một cái Độc Cô Cô Độc đã nhảy ra ngoài cửa sổ.

Độc Cô Cô Độc hạ xuống đất, giơ tay đặt lên bả vai nam tử áo đen, chậm rãi nói: “Vị huynh đỆ này trông thật lạ mặt.”

Người mặc áo đen không quay đầu lại, bả vai run nhẹ đã đẩy lui Độc Cô Cô Độc ba bước. Hắn hạ giọng nói: “Ta vừa tới Thiên Khải, đương nhiên ngươi thấy lạ mặt rồi, có vấn đề gì?”

“Không vấn đề gì? Muốn xem mặt các hạ thôi.” Độc Cô Cô Độc nói đầy ẩn ý. “Đại ca, có chuyỆn gì xảy ra vậy?” Cửu Cửu Đạo cũng nhảy từ trên lầu xuống. Người áo đen đột nhiên tung người nhảy lên, chạy về phía trước.

“Đuổi theo!” Độc Cô Cô Độc lạnh lùng nói, cũng cất bước đuổi theo.

Hai người áo đen kia có khinh công cực kỳ cao minh, chỉ vài lần lên xuống đã không còn bóng dáng. Độc Cô Cô Độc dừng lại, không tiếp tục truy đuổi. Cửu Cửu Đạo cũng đã tới, thở hồng hộc nói: “Sao rồi?”

“Chạy rồi.” Độc Cô Cô Độc lạnh nhạt nói.

————————

Vô Song thành.

Vô Song cõng hộp kiếm ngồi trong Kiếm Lư trên núi. Tống Yến Hồi đang ngồi trên giường vận khí chữa thương.

“Sư phụ, lần này còn không vào cảnh giới Kiếm Tiên, e rằng đời này không còn cơ hội nữa rồi.” Vô Song chậm rãi nói.

Tống Yến Hồi gật đầu một cái: “Ta biết. Cuộc đời này e rằng ta đã không còn cơ hội. Vô Song, lần này ta thấy đỆ tử của Lý Hàn Y kia, ta đột nhiên cảm thấy mình sai mất rồi.”

“Sư phụ, người sai thật rồi.” Vô Song nói tiếp.

“Con cũng cho là ta sai rồi?” Tống Yến Hồi kinh ngạc.

“Đúng vậy, mỹ nữ xinh đẹp như Lạc Hà Tiên Tử đặt trước mặt người, người lại cứ đòi luyỆn kiếm? Người nói xem người có sai hay không?” Vô Song nói với đương nhiên. “Đừng nói ta, toàn bộ Vô Song thành này đều cảm thấy sư phụ sai rồi.”

Sắc mặt Tống Yến Hồi hơi trầm xuống: “Trong mắt ngươi chỉ có sắc đẹp thôi à?”

“Sư phụ, nếu năm xưa sư phụ và Lạc Hà Tiên Tử trở thành người một nhà, cùng du ngoạn giang hồ. Hoặc là người và Lạc Hà Tiên Tử tuy bị sư tổ chia rẽ, vạn phần bất đắc dĩ rời xa nhưng vẫn quyến luyến lẫn nhau. Như vậy trong Ngũ Đại Kiếm Tiên hiện giờ chắc chắn có một chỗ của sư phụ.

Nhưng người khóa thành luyỆn kiếm, chỉ quan tâm tới kiếm mà quên đi tình cảm. Không luyỆn thành Kiếm Tiên chân chính được.” Vô Song nói rất thẳng thắn, cứ như hắn mới là sư phụ.

Tống Yến Hồi cau mày thở dài: “Nói vậy là ta rơi vào chấp niệm rồi?”

“Sư phụ, người nhìn Ngũ Đại Kiếm Tiên, Cô Kiếm Tiên Lạc... Lạc cái gì nhỉ?” Vô Song cau mày nói.

“Lạc Thanh Dương.” Tống Yến Hồi nói tiếp.

“Đúng, Lạc Thanh Dương hắn khổ sở theo đuổi sư muội mình nhiều năm, cuối cùng cầu mà chẳng được, cũng nhốt mình trong thành luyỆn kiếm.

Nhưng hắn cầu tình mà không được, tuy không được mỹ nhân nhưng tình yêu chẳng mất, cho nên thêm vào một cảm giác bi thương. Thành ra càng luyỆn kiếm càng đa tình, trở thành kiếm đa tình. Kiếm như vậy mới là Kiếm Tiên. Còn cả Lý Hàn Y và Triệu Ngọc Chân, có ai tuyỆt tình như sư

phụ, cắt đứt tình yêu, chỉ một lòng nghĩ tới kiếm. Cái gọi là tiên nhân thái thượng vong tình, là vong tình chứ không phải vô tình. Kiếm của sư phụ, quá nhàm chán.” Vô Song đứng dậy. “Có điều không sao. Không làm Kiếm Tiên được thì làm sư phụ của Kiếm Tiên. Sư phụ thua, ta thắng lại giúp người.”

Tống Yến Hồi cau mày: “Ngươi định lên đường?”

“Có lẽ vậy. Ta cảm thấy sắp rồi.” Vô Song đi ra khỏi cửa. “Nói thật, sư phụ, ta đã không chờ nổi nữa. Ta muốn gặp lại những người đó, tuy ta không cảm thấy bọn họ là kẻ địch của ta, nhưng ta vẫn rất muốn gặp lại họ.”