Tiêu Sắt tung người nhảy lên, từ trên gian lầu nhảy về phí Thiên Kim Thai.
“Tiếp lấy.” Tạ Yên Thụ nhẹ nhàng đẩy trường kiếm bên hông, trường kiếm rời vỏ bay về phái Tiêu Sắt. Tiêu Sắt dùng tay trái cầm bình rượu, tay phải nhận lấy trường kiếm, vạch một cái như lơ đãng giữa không trung. Tiếp đó hắn ném trường kiếm ra, lại trở về vỏ kiếm của Tạ Yên Thụ.
Tiêu Sắt hạ xuống đất, nâng bình rượu ngửa đầu uống một ngụm.
Tấm màn che sau Thiên Kim Thai bị một kiếm của Tiêu Sắt chặt đứt, chậm rãi rơi xuống, cảnh tượng phía sau rốt cuộc cũng lộ ra trước mặt khách khứa.
Nơi đó không treo một bức tranh sơn thủy mỹ lỆ, cũng không phải bức tượng hoa mỹ gì.
Chỉ có một chữ. Một chữ màu đen trên nền trắng. Vừa nghiêm túc vừa trang trọng, khiến người chứng kiến có cảm giác lạnh lẽo.
Điện.
“Điện hạ!” Huyền Đồng gọi Tiêu Sắt.
“Sao vậy?” Tiêu Sùng cũng cảm nhận được bầu không khí trong sảnh thay đổi. “Vĩnh An Vương dùng kiếm cắt tấm màn che, sau tấm màn viết một chữ ‘Điện’.” Huyền Đồng nhìn một lượt xung quanh: “Có cần đi không?”
Bên ngoài Thiên Kim Thai đã có không ít thân binh Bạch Vương phủ mai phục, chỉ cần Huyền Đồng phát tín hiệu, bất kể bên trong là ai, bọn họ sẽ
không hề do dự xông thẳng tới. Tiêu Sùng lắc đầu: “Chờ một chút.”
“Đi thôi.” Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y cũng ra khỏi gian lầu kia, tung người nhảy lên, hạ xuống bên cạnh Tiêu Sắt. Chỉ có
Thiên Nữ Nhụy vẫn đứng đó, hàng mi hơi nhíu lại như không hiểu bọn họ định làm gì.
Trên đài cao chế từ ngàn vàng, Tiêu Sắt mặc áo gấm nhìn khách khứa đang bàn tán bên dưới, đột nhiên vung cánh tay lên hô lớn: “Ngừng!”
Phía sau hắn, các bằng hữu mặc áo gấm cũng đồng thanh hô theo:
“Ngừng!”
Toàn trường lặng ngắt như tờ, khách khứa ngây ngẩn, trợn tròn hai mắt nhìn Tiêu Sắt, không biết hắn định làm gì.
Chỉ nghe sau tiếng ‘ngừng’ này, Tiêu Sắt đột nhiên vung hai tay lên, lột bảo chiếc áo gấm mới tinh trên người, sau đó ném xuống đất, để lộ một bộ áo gai bên dưới tấm áo kia.
Những đỆ tử Tuyết NguyỆt thành khác cũng học theo hành động của bọn họ, ném chiếc áo gấm trên người xuống.
Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, áo đỏ trên người tan thành mảnh vụn, rơi xuống dưới đất.
Áo gai trên người bọn họ dùng những sợi vải thô nhất tạo nên, hơn nữa rìa áo không được may lại. Đây rõ ràng là... đồ tang.
Chân mày của Lan NguyỆt Hầu hơi nhíu lại, nhìn về phía Tề Thiên Trần: ”Trảm Suy?”
Trảm Suy, được coi trọng nhất trong ngũ phục là tang phục. Chỉ có chư hầu mặc vì thiên tử, thần mặc vì quân, nam tử và nữ tử chưa gả mặc vì phụ
thân, cháu đích tôn mặc vì ông nội, thê thiếp mặc vì chồng. Chỉ có người chí thân như vậy qua đời mới mặc Trảm Suy.
Còn tại Thiên Khải, mặc Trảm Suy là việc lớn, tổ sư đời đầu của Khâm Thiên giám từng có quy định, buồn đau quá mức sẽ ảnh hưởng tới vận nước, cho nên khi mặc Trảm Suy phải thật thận trọng. Chính vì vậy khi mặc Trảm Suy cần tới Khâm Thiên giám báo cáo, xin Khâm Thiên giám cho
mượn Trảm Suy mới được. Dân gian không được tự chế trang phục Trảm Suy. Cho nên Trảm Suy trên người Tiêu Sắt, chắc chắn là Khâm Thiên giám tặng cho.
Tề Thiên Trần thở dài: “Tuy nói là mượn nó nhưng đâu có nói là mặc ngay trước mặt mọi người như vậy.”
Tiêu Sắt cầm đầu giơ bình rượu trong tay, những người phía sau cùng hô lớn, giọng điệu đầy bi thương. Mười sáu người và cả Lôi Vô Kiệt, Diệp Nhược Y cùng rút trường kiếm bên hông, Tư Không Thiên Lạc vung tay phải lên, trường thương cũng đã giơ cao.
“Điện hạ!” Huyền Đồng vội vàng la lên: “Chúng ta nên đi thôi.”
Tiêu Sùng nghe tiếng rút kiếm lanh lảnh kia, lắc đầu nói: “Văn võ bá quan trong triều đang ở đây, thế gian Thiên Khải cũng đang ở đây, hắn không dám làm loạn.”
Tiêu Vũ cười lạnh nói: “Nếu ngươi thấy được cảnh tượng trước mắt, ngươi sẽ biết thế nào mới thật là làm loạn. ChuyỆn này chẳng khác mấy so với cầm kiếm giết tới Thái An điện.”
“Kiếm lên.” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, hắn cầm kiếm nhảy lên, lộn một vòng trên không trung. Diệp Nhược Y cũng tung người nhảy tới, kiếm trong tay đan xen với Lôi Vô Kiệt.
Mười sáu đỆ tử Tuyết NguyỆt thành đồng thời giơ kiếm, cứ hai người trong số họ cầm kiếm đứng thành cặp. Kiếm lên kiếm hạ, thân hình như
bươm bướm vờn hoa, bước chân nhẹ nhàng như võ giả tuyỆt thế, tiến thối bay bổng, múa lượn nhanh chóng. Thân kiếm lấp loáng ánh sáng như sao băng, tiếng trống vang lên ầm ầm...
Tiếng trống ở đâu ra?
Trên đài có một cái trống lớn cao bằng một người. Tư Không Thiên Lạc nhảy một cái đứng lên trên trống múa trường thương, từng nhát thương đập mạnh vào trống.
Tiếng trống như sấm động, khiến mười dặm kinh hãi!
Tên gian lầu, cô gái gảy đán cố đuổi theo nhịp trống dồn dập kia mà đổ mồ
hôi đẩy đầu; cô gái thổi trường tiêu lảo đảo như muốn ngã; cô gái ôm tì bà đã gảy đứt hai dây đàn; trên cây sáo ngọc đã có vết nứt mơ hồ. Nhưng các nàng không hề dừng lại, cũng không có cách nào dừng lại. Kiếm khí bi thương kia, tiếng trống dài dồn dập, ép các cô chỉ có thể cố gắng, lại cố
gắng thêm một chút!
“Thế này là sao?” Đổng thái sư cảm thấy trái tim mình đang đập càng lúc càng nhanh, đã rất lâu rồi hắn không cảm thấy nhiệt huyết dâng trào như
vậy.
Lan NguyỆt Hầu trầm giọng nói: “Kiếm vũ.” Tiêu Sắt nâng bình rượu, bước tới vài bước.
Cứ như kép hát tuy say rượu muộn hơn nhưng cuối cùng vẫn sẽ tỏa sáng trên đài, hắn giơ cao bình rượu hát.
"Giới thượng lộ, hà dịch hi. Lộ hi minh triêu canh phục lạc, nhân tử nhất khứ hà thì quy."
"Hao lý thùy gia địa, tụ liễm hồn phách vô hiền ngu, quỷ bá nhất hà tương thôi xúc, nhân mỆnh bất đắc thiểu trì trù."
(Dịch nghĩa Sương trên lá hẹ,
Sao dễ tan mất?
Sương tan rồi sáng mai lại rơi đọng, Nhưng người chết đi rồi thì bao giờ trở lại? Giới lộ - bản dịch của thivien.net)
"Giới thượng lộ, hà dịch hi. Lộ hi minh triêu canh phục lạc, nhân tử nhất khứ hà thì quy." Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y thu kiếm, hát cùng Tiêu Sắt!
"Hao lý thùy gia địa, tụ liễm hồn phách vô hiền ngu, quỷ bá nhất hà tương thôi xúc, nhân mỆnh bất đắc thiểu trì trù." Tiêu Sắt xoay một vòng, cũng dần say.
Mười sáu đỆ tử Tuyết NguyỆt thành thu kiếm, Thiên Kim Thai thu thương, đứng một mình trên cái trống lớn, bốn nhạc nữ đều ngừng lại. Thiên Nữ
Nhụy đứng trong gian lầu đã kích động tới mức toàn thân run rẩy. Khúc ca đã hết, nhưng còn thiếu một chút gì đó!
Thiếu chút gi đây?
Toàn trường tĩnh lặng, Tiêu Sắt thở dài.
"Giới thượng lộ, hà dịch hi. Lộ hi minh triêu canh phục lạc, nhân tử nhất khứ hà thì quy."
"Hao lý thùy gia địa, tụ liễm hồn phách vô hiền ngu, quỷ bá nhất hà tương thôi xúc, nhân mỆnh bất đắc thiểu trì trù."
Bọn họ cùng hát lên.
Hát bài ca đưa tiễn ba lần. Lần đầu là bi.
Lần hai là nộ.
Lần ba là lên đường bình an.
Tiêu Sắt đổ chỗ rượu cuối cùng trong bình xuống đất, lỆ đã rơi đầy trên gương mặt hắn, nhưng vẫn cố nén bi thương: “Như các ngươi mong muốn, dùng máu nhuộm đỏ tòa Thiên Khải thành này thôi!”
Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng, Tiêu Sùng hơi chao đảo, Huyền Đồng lập tức đỡ lấy hắn.
Khách khứa trong sảnh rốt cuộc cũng hiểu mục đích thật sự của Tiêu Sắt. Hắn sẽ không bàn điều kiện với họ, thậm chí không tới nói chuyỆn với họ. Bởi vì bữa tiệc này, thật ra là một tang lễ.
“Đại sư huynh. Yên nghỉ đi.” Tiêu Sắt lau nước mắt, nhẹ giọng nói.