Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 312: Trước bữa tiệc (1)




Chỉ trong một ngày, tin tức lục hoàng tử vừa trở về Thiên Khải mời tiệc hào môn quý tộc ở Thiên Kim Thai đã lan khắp Thiên Khải thành như cơn gió.

Người không nhận được thiệp mời không khỏi buồn bã, chuyỆn này chứng minh trong lòng lục hoàng tử bọn họ còn chưa đủ để được mời tham gia bữa tiệc long trọng này.

Còn người nhận được thiệp mời lại chẳng mấy ung dung, tấm thiệp mời chỉ

là một tờ giấy mỏng manh nhưng cầm trong tay chẳng khác nào một tảng đá nặng ngàn cân. Thượng thư bộ hộ Lý Nhược Trọng thở dài nhìn con trai

trưởng Lý Bách Tùng đứng bên cạnh: “Con trai à, con nói xem có nên đi hay không?”

“Phụ thân, chẳng phải Bạch Vương điện hạ đã đưa tin rồi à? Bảo chúng ta đừng đi.” Lý Bách Tùng nói.

“Tốt nhất nên nghe lời Bạch Vương điện hạ, nhưng lại không thể nghe theo hết được.” Lý Nhược Trọng xoa xoa huyỆt thái dương. “Khi đó con còn nhỏ, không biết vị Vĩnh An Vương này rực rỡ tới nhường nào. Nếu không phải lúc đó thân thể hoàng đế bỆ hạ vẫn còn mạnh khỏe, Tiêu Sở Hà lại đang nhỏ tuổi, e rằng đã lập người kế vị từ lâu rồi. Người như vậy trở lại, dẫu mấy năm qua Bạch Vương và Xích Vương mưu toan không ít nhưng thế cục cũng sẽ thay đổi.”

“Vậy phải làm sao đây?” Lý Bách Tùng hỏi.

“Hai ngày này phái một số người tới quan sát Thiên Kim Thai, Tuyết Lạc sơn trang, ngày mai chuẩn bị sắn sàng. Đương nhiên không đi là tốt nhất, nhưng với thói quen của mấy vị hoàng tử này, e rằng sẽ ngầm đấu đá với chúng ta.” Lý Nhược Trọng thở dài: “Chỉ khó cho mấy con tôm cái tép chúng ta thôi.”

“Đúng là chỉ giỏi làm khó cho hạng tôm tép chúng ta.” Thương gia buôn muối đỆ nhất kinh thành, Lê Thanh vứt cái thiệp mời xuống bàn.

Một tay lũng đoạn sản nghiệp muối tại kinh thành, gia sản của hắn dẫu đặt tại Thanh Châu cũng có thể coi là đại phú gia, nhưng Lê Thanh lại tự xưng là hạng tôm tép. Nếu những lời này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người giận tới mức bốc khói. Nhưng giọng nói của hắn lại rất thật tâm, cứ như xuất phát từ tận đáy lòng.

Quản gia bên cạnh, Lê Trọng là một trong thất đại quản gia nổi danh kinh thành, là nhân vật lật tay làm mưa trở tay làm gió trong giới buôn bán ở

Thiên Khải, đương nhiên hiểu tâm tư của chủ nhân mình. Hắn dè dặt hỏi: “Không thể đắc tội cả hai phe, vậy chúng ta có đi không đây?”

“Không đi.” Lê Thanh lắc đầu: “Không chỉ mình ta không đi, Trần lão đầu, Hỗ đại nương, tiểu tử thối của Công Tôn gia, bọn họ cũng không đi.”

“Ngài có chắc không?” Lê Trọng hỏi.

“Nói nhảm, hợp tác đấu đá nhau ngoài sáng trong tối bao nhiêu năm như

vậy rồi, chẳng lẽ ta không biết tính khí bọn họ. Nếu thư tay của Xích Vương điện hạ đã đến chỗ ta, vậy chắc chắn chỗ bọn họ cũng có. Nhiều năm như

vậy rồi, kinh doanh lời lãi bao nhiêu thì có bấy nhiêu nhược điểm bị người ta nắm. Trên đời không có buôn bán gì tự dưng đến cửa cả.” Lê Thanh lại thở dài nặng nề: “Lê Trọng, mấy năm nay Lê gia lớn mạnh thêm nhiều vậy, cũng đã đến lúc trả lại.”

Lê Trọng cũng thở dài theo: “Hy vọng Lê gia có thể vượt qua thuận lợi.”

Ti Nhạc Phường, đại chưởng quỹ trông coi vài chục nhạc phường tại Thiên Khải thành, Hỗ đại nương hắt hơi một cái, cô cầm một chiếc khăn màu đỏ

lên lau nhẹ, mắng một câu: “Chẳng biết tên không biết xấu hổ nào đang nói xấu sau lưng lão nương!”

Tuy Hỗ đại nương gọi là đại nương nhưng dáng vẻ chỉ như mới hơn ba mươi tuổi. Tấm áo xanh bao lấy vóc dáng đẫy đà của cô, đôi mắt đầy vẻ

phong tình, vừa rồi một câu hờn dỗi nửa cười nửa mắng kia càng làm tôn thêm phong vận mê người.

Người hầu tuấn tú bên cạnh cố nén xao động trong lòng, hỏi nhỏ: “Đại nương, có đi hay không?”

“Không đi.” Hỗ đại nương tức giận nói, duỗi thẳng đôi chân dài trắng trẻo thon thả, gác lên cái bàn trước mặt. Trên bàn là tấm thiệp mời mà Tuyết Lạc sơn trang đưa tới.

“Vâng.” Người hầu gật đầu: “Vậy thuộc hạ sẽ báo lại cho Xích Vương điện hạ.”

“Báo cái gì, ta có đi hay không chẳng lẽ hắn lại không biết?” Hỗ đại nương xua tay: “Mấy năm qua được hắn chiếu cố không ít, cũng đến lúc báo đáp.

Nếu không mấy lão già thối kia lại leo lên đầu ta ngồi mất.”

“Đại nương, ngài không cho ta báo lại có phải còn có nguyên nhân khác không? Ví dụ như, vẫn có thể sẽ đi.”

“Có thể có.” Hỗ đại nương mỉm cười yêu kiều, tràn ngập phong tình. “Tên lục hoàng tử kia là đấng lang quân kiệt xuất trong giấc mơ của mọi nữ

nhân trẻ tuổi. Nếu như hắn chịu ngủ một đêm với ta, cho dù trở mặt với Xích Vương điện hạ, ta cũng đi.”

Tuyết Lạc sơn trang.

Diệp Nhược Y tìm tới Từ quản gia đang chuẩn bị cho bữa tiệc ở Thiên Kim Thai ngày hôm sau. Từ quản gia ngẩng đầu lên cười nói: “Diệp cô nương tìm ta có chuyỆn gì?”

Diệp Nhược Y gật đầu: “Từ quản gia, có lẽ phải phiền ngài đích thân tới phủ Lan NguyỆt Hầu một chuyến.”

“Lan NguyỆt Hầu?” Từ quản gia mỉm cười: “Sáng nay hầu gia đã tới rồi.” “Lan NguyỆt Hầu đã tới?” Diệp Nhược Y kinh ngạc.

“Đúng. Hầu gia còn nói, bây giờ lỆnh đóng cửa thành còn chưa bỏ, Diệp tướng quân không thể ra khỏi phủ, là thời cơ tốt của hầu gia.” Từ quản gia học theo giọng điệu nửa trêu ghẹo nửa nghiêm túc của Lan NguyỆt Hầu.”

Diệp Nhược Y dở khóc dở cười: “Hầu gia đúng là trẻ con, vẫn muốn phân cao thấp với phụ thân ta.”

“Đi!” Lan NguyỆt Hầu thúc ngựa phóng như điên trong Thiên Khải thành.

Mấy năm qua không có Tiêu Sắt, chỉ có hắn mới dám cưỡi ngựa ngông nghênh trong Thiên Khải thành như vậy.

“Hầu gia tới.” Lan NguyỆt Hầu dừng trước một phủ đỆ, một gã sai vặt lập tức tiến tới tiếp đón: “Chủ nhân đoán ngài sẽ tới cho nên bảo ta đợi ở đây lâu.”

“Đúng vậy.” Lan NguyỆt Hầu mỉm cười. “Ta tới rồi.” Khâm Thiên giám.

Quốc sư Tề Thiên Trần cũng nhận được một tấm thiệp mời. Trên thiệp chỉ nói rất hy vọng hắn có thể tới bữa tiệc lần này, nhưng chủ nhân biết từ

trước đến nay quốc sư không tham gia tiệc tùng như vậy, cho nên cũng hiểu việc quốc sư không đến, chỉ hy vọng đến lúc đó quốc sư có thể chuẩn bị chút lễ mọn.

“Làm gì có chuyỆn như vậy, ai bảo ta không tham gia tiệc tùng? Bắt đầu là mười sáu món ăn, mười lăm bầu rượu... Bao nhiêu năm rồi ta không được thưởng thức ngự yến như vậy, dùng ánh mắt người phàm đánh giá lòng của quốc sư, đúng là không hiểu chuyỆn.” Tề Thiên Trần liếm môi một cái, vẩy phất trần. “Còn nữa, lễ mọn này là cái gì? Ta đã không được ăn rồi còn phải chuẩn bị lễ vật? Đúng là chọc tức người khác mà. Thiệp mời cho nhà khác cũng viết thế này à?”

“Đương nhiên không phải, thiệp mời cho người khác là thiệp mời bình thường, mời người ta tới dùng bữa, thành khẩn mời gọi, thái độ rất kính cẩn.” Tiểu đạo đồng ở bên cạnh hầu hạ nói.;

“Ta biết, không cần trả lời ta. Ta chỉ than phiền chút thôi, ngươi đúng là không hiểu chuyỆn.” Tề Thiên Trần đưa tấm thiệp cho tiểu đạo đồng. “Dựa theo trên này viết, ngươi đi chuẩn bị chút đi, nhất định phải đưa tới Tuyết Lạc sơn trang vào sáng mai, trước buổi trưa.”

“Sao lại phải vậy ạ.” Tiểu đạo đồng chép miệng. “Sao nào?” Tề Thiên Trần mỉm cười.

Tiểu đạo đồng nhăn mặt: “Con cũng muốn ăn ngự yến mấy năm khó gặp một lần kia.”