Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 302: Bảy bình rượu Tinh Dạ




“Thiên Cơ!” Đường Liên xoay người uống chén rượu thứ ba, lại xuất kích. Lúc này thân pháp của hắn cực nhanh, không kém hơn bao nhiêu so với Tiêu Sắt khi vận Thừa Phong Đạp Vân bộ.

“Thiên Quyền!” Đường Liên lại lui vào trong quán, uống chén rượu thứ tư. Lúc này đôi mắt hắn đã đỏ bừng, hơi nước bốc lên nghi ngút, có phần giống Lôi Vô Kiệt khi vận Hỏa Chước thuật.

Đường Liên xuất kích bốn lần.

Hai mươi mốt sát thủ đã có bảy người ngã xuống, còn mười bốn người. Trong mười bốn người, bảy người đã thành vô dụng, ít nhất cánh tay cầm binh khí kia mấy tháng nữa khéo còn chưa nhấc được lên.

“Vẫn còn bảy người.” Đường Liên vẫn ngồi bên bàn trà, trên mặt bàn còn bảy chén rượu chưa uống.

Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang.

Mà ngoài quán trà còn bảy người.

Đường Liên cau mày nhìn người đứng cuối cùng. Người kia cõng một thanh đao lớn, sống đao màu vàng kim. Đường Liên đánh ra bốn lần liên tiếp, hắn lại chẳng hề nhúc nhích tới một phân, cứ lẳng lặng đứng đó. Đường Liên có lòng tin uống một chén rượu nữa là giải quyết được những người còn lại, trừ kẻ chưa động thủ kia.

Hắn mạnh tới mức nào? Có đáng để mình uống một chén nữa không?

Thế nhưng chén Khai Dương đó...

Đường Liên cầm Ngọc Hành lên, ngửa đầu uống cạn: “Kết thúc thôi.”

Sáu sát thủ đồng thời ra tay, đây là lần đầu tiên bọn chúng chủ động xuất kích.

Thời khắc này Đường Liên không chỉ là đại đệ tử của Tuyết Nguyệt thành, trong mắt bọn họ, võ lực của hắn thậm chí sánh vai với gia chủ ba họ.

Đường Liên như đã hơi say, ánh mắt bỗng mê ly: “Ta từng là thiếu niên dạo chơi chốn nhân gian, chứng kiến cảnh hưng thịnh nhất trần gian.”

Một quyền xuất ra, sáu thanh đao kiếm cùng cong.

“Ta từng hát hết những bài ca trần thế, gặp người khiến ta không hối hận.”

Song quyền đánh ra, sáu tên sát thủ bị quyền phong ép tới quỳ rạp xuống đất.

“Ta từng tỉnh giấc mộng dài mười năm, thấy giang hồ đỏ máu, xương trắng mênh mông. Anh hùng san sát, rút kiếm gầm vang!”

Một quyền nối tiếp một quyền, Đường Liên say khướt ngâm nga bài thơ càng lúc càng lớn, cả đời này hắn chưa bao giờ sung sướng như vậy, chén rượu Ngọc Hành như mở mang đầu óc của hắn.

Hắn cảm thấy giờ phút này mình như hóa thành Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân, say khướt nơi sa trường, ngửa mặt lên trời mỉm cười, trong lòng đầy phóng khoáng và sung sướng.

Không, hắn chính là hắn. Hắn là Đường Liên. Đây mới thật là hắn, không phải là đại đệ tử đại biểu cho nguy nghiêm của Tuyết Nguyệt thành, không phải Huyền Vũ Thủ Hộ bảo vệ cho hoàng tử Bắc Ly, chỉ là Đường Liên. Đường Liên chân chính!

“Quỳ xuống!” Cánh tay trái của Đường Liên vung lên, sáu người cùng ngã quỵ xuống đất.

Sát thủ cõng thanh đại đao có sống đao vàng kim kia rốt cuộc cũng hành động. Hắn tháo trường đao từ trên lưng xuống, bước thẳng tới trước mặt Đường Liên. Trường đao chém xuống, đao khí lẫm liệt, còn đáng sợ hơn nhiều so với đòn hợp lực của sáu tên sát thủ vừa rồi! Đường Liên giơ tay ra đỡ.

Sát thủ cầm đao lui ba bước.

Đường Liên giơ tay vơ lấy hai chén rượu cuối cùng, lui tới tận cùng của quán trà, đặt hai chén cuối xuống. Hắn nhìn sát thủ cầm đao, cau mày nói: “Ngươi rất mạnh. Nếu ngươi ra tay lúc nãy, người của các ngươi đã không bị đánh thảm đến vậy.”

“Ta chưa bao giờ liên thủ với người khác. Giết một người, chỉ cần một người là đủ.” Sát thủ cầm đao thở khẽ.

“Ngươi được lắm. Ngươi tên là gì?” Đường Liên hỏi.

Sát thủ cầm đao lạnh lùng nói: “Tạ Kế Đao.”

Đường Liên đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật quen mắt, nói: “Tạ Thất Đao là...”

“Hắn là ca ca của ta. Nhưng ta tới đây không phải vì hắn. Tài nghệ của hắn không bằng người ta, chết thì chết thôi.” Tạ Kế Đao nhấc đao: “Ngươi chỉ còn lại hai chén rượu.”

“Nhưng ngươi chỉ còn lại một người.” Đường Liên nhìn hai chén rượu trên bàn.

Với thực lực của hắn bây giờ, hắn có tự tin chiến thắng người trước mặt. Nhưng xung kích mãnh liệt do uống năm chén rượu lập tức ập tới, khiến lúc này hắn đầu váng mắt hoa. Hắn không dám chắc mình có thể kiên trì được bao lâu, chân khí trong cơ thể hắn sẽ nhanh chóng tiết ra, cho dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng ít nhất cũng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng.

Tốc chiến tốc thắng!

Đường Liên không hề do dự, cầm Khai Dương trên bàn lên cười khổ: “Đây là cực hạn của ta.” Nói xong uống một hơi cạn sạch.

Hắn cảm thấy toàn thân như bị ngọn lửa đốt cháy, không còn vui sướng tràn trề như mấy chén rượu trước, bây giờ hắn chỉ thấy toàn thân mình như bị hàng vạn con sâu leo trèo cắn xé!

“Á!” Đường Liên trợn tròn mắt, râu tóc dựng ngược, lao thẳng về phía Tạ Kế Đao, xuất quyền đánh về phía trường đao của hắn.

“Keng!”

Trường đao lập tức vỡ vụn!

Tạ Kế Đao không thể tin nổi trợn tròn hai mắt, một khắc trước hắn còn tự tin có thể đánh một trận với Đường Liên, thế nhưng một khắc sau thanh đao sống vàng mà hắn vẫn tự hào đã bị một chưởng của Đường Liên đánh nát. Đây là uy lực cỡ nào? Đâu chỉ là Tiêu Dao Thiên Cảnh, lực lượng này bá đạo khác nào Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên!

“Lên!” Đường Liên đột nhiên vung tay về phía trước. Chỉ thấy những mảnh đao vụn mang theo thân thể Tạ Kế Đao bay thẳng lên trên, rồi lại mang thi thể của hắn rơi thẳng xuống đất.

Lưu loát gọn gàng, không chút do dự.

Đường Liên thở dài, cảm giác bị cắn xé trong người đột nhiên biến mất, thế nhưng thay vào đó là một cảm giác trống rỗng, mê mang. Lực lượng toàn thân hắn lập tức cạn sạch, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt ập tới, khiến người ta không nhịn được chỉ muốn nhắm mắt lại.

Cũng may, mọi chuyện đã kết thúc. Đường Liên cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, hắn cố gắng chống đỡ thân thể, cầm chén rượu cuối cùng. Tuy lúc này hai mươi mốt sát thủ đã không còn sức tái chiến, nhưng không ít người chỉ bị thương. Nếu mình ngất xỉu ở đây e là sẽ bị một kiếm chấm dứt tính mạng. Nhưng ngay lúc hắn định đi khỏi, trong lòng lại đột nhiên kinh hãi.

Sát khí.

Tổng cộng bảy luồng, sát khí thật mãnh liệt.

Rõ ràng tất cả mọi người đều đã bị đánh ngã, vì sao vẫn còn sát khí mạnh đến vậy?

Đường Liên cưỡng ép vận chút chân khí sau cùng, quay người nhìn lại.

Chỉ thấy bảy người đang đứng đó lạnh lùng nhìn hắn. Đó là bảy người hắn đánh ngã lúc đầu, hóa ra từ đầu họ chỉ ngụy trang, chờ cơ hội cuối cùng để ra tay với hắn.

Bây giờ Đường Liên chỉ còn một chén rượu nhưng trước mặt lại có tới bảy người.

Dẫn đầu chính là Tô Trạm xuất kiếm lúc trước và hai sát thủ cầm kiếm khác.

“Rượu của ngươi dùng Thất Tinh Bắc Đẩu làm tên, được gọi là bảy bình rượu Tinh Dạ. Rất trùng hợp, ta cũng dùng chòm sao làm tên. Ta là Tham Lang, hai vị này là Thất Sát và Phá Quân.” Tô Trạm lạnh nhạt nói.

Đường Liên khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói: “Sát Phá Lang.” Đương nhiên hắn biết hai ngôi sao với sát khí rất nặng này.

“Ta nhìn ra, ngươi đã kiệt sức rồi.” Tô Trạm nhìn thi thể Tạ Kế Đao bên cạnh, thở dài, rút dao găm bên hông ra. “Ngươi còn chén rượu cuối cùng, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không uống nữa.”

Đường Liên nhấc chén Dao Quang lên, hỏi đầy ẩn ý: “Sao ta lại không uống?”

- --