Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Đường Liên nhìn bốn phía xung quanh, lấy làm lạ hỏi: “Quốc sư, ngài ngồi thuyền đến đây à?”
Tề Thiên Trần lắc đầu một cái.
Đường Liên suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Vậy cưỡi hạc đến à?”
Tề Thiên Trần vẫn lắc đầu.
Đường Liên lại nghi hoặc: “Vậy quốc sư từ trong không khí chui ra?”
Lần này Tề Thiên Trần gật đầu.
Đường Liên cười khổ: “Quốc sư đừng trêu chọc ta.”
“Quốc sư cao thâm khó lường, làm gì có thời gian trêu chọc thằng nhóc nhà ngươi.” Lúc này Bách Lý Đông Quân đã chạy về. “Ngươi nói đúng, quốc sư thật sự từ trong không khí chui ra?”
“Thần Du Huyền Cảnh!” Đường Liên lập tức hiểu ra, quốc sư cũng tu thành Thần Du Huyền Cảnh, từ xa vạn dặm thần du tới.
Tề Thiên Trần cười lắc đầu một cái: “Ta không bằng Bách Lý thành chủ, còn chưa tới cảnh giới Thần Du Huyền Cảnh kia. Lần này nhờ đạo pháp của bốn vị sư đệ gia trì, dựa vào uy lực của trận Tầm Long mới khiến cho tinh thần thần du ngàn dặm đến.”
“Từ nhiều năm trước quốc sư đã là nửa bước Thần Du rồi, đâu cần khiêm tốn như vậy?” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Có quốc sư ở đây, cuối cùng thì trong lòng Đông Quân cũng có chút lòng tin rồi.”
Đường Liên ngạc nhiên: “Thế nhưng nếu theo như lời quốc sư nói, ngài không thật sự đến đây. Vậy ngài có đánh được không?”
Tề Thiên Trần cười nói: “Nhất định phải đánh à?”
Đường Liên không hiểu: “Còn đường nào khác ư?”
Tề Thiên Trần giơ tay chỉ vào miệng mình: “Đạo gia ta chú trọng ngũ hành, có người tu luyện thuật hỏa độn, cũng có người tinh thông bí pháp thủy độn, Tề mỗ bất tài, nghiêng sang tu luyện hành thứ sáu, miệng độn.”
“Hả?” Đường Liên càng nghi hoặc.
Bách Lý Đông Quân cười một tiếng: “Quốc sư vẫn hài hước như xưa. Nhưng Đông Quân khuyên quốc sư một câu, Mạc tiên sinh đã không còn là Mạc tiên sinh mà ta gặp năm xưa.”
“Thế gian vốn đã nhàm chán, nếu ta không hài hước một chút, làm sao chịu được cuộc đời dài dẵng đây.” Tề Thiên Trần dậm nhẹ mũi chân, lướt tới trước vài bước. “Sư đệ, biết ngươi còn sống, sư huynh ta rất vui vẻ. Sư phụ lão nhân gia đâu?”
Mạc Y đáp: “Hai mươi năm trước sư phụ lão nhân gia đã về cõi tiên rồi.”
“Trước khi chết người có để lại di ngôn gì không?” Tề Thiên Trần có vẻ không ngạc nhiên.
“Sư phụ nói, nếu ta có thể tu thành chân tiên, đó là vì chấp niệm trong lòng ta. Nếu ta không tu thành chân tiên, cũng là do chấp niệm trong lòng ta.” Mạc Y nói.
Tề Thiên Trần gật đầu một cái: “Vậy ngươi nghĩ sao?”
“Ta nghĩ, tu vi đạo pháp của sư phụ kém xa ta, làm sao đánh giá được ta?” Mạc Y ngạo nghễ nói.
“Không hổ là tiểu sư đệ của ta, thành tựu của ngươi ngày nay, có dõi mắt khắp vận nước ba trăm năm của Bắc Ly vẫn là người đứng đầu. Đúng là ngay cả sư phụ cũng không có tư cách đánh giá về ngươi.” Tề Thiên Trần chậm rãi nói: “Nhưng ngươi có chịu nghe sư huynh nói vài câu không?”
“Sư huynh cứ nói.” Mạc Y nói.
“Người xưa qua đời đã vài chục năm, máu thịt cũng đã tan, xương trắng cũng đã tối. Cho dù thật sự trở thành chân tiên, làm sao giúp người ta mọc ra xương cốt máu thịt được?” Tề Thiên Trần hỏi.
Mạc Y lắc đầu: “Ta đã tìm được thân xác mới cho muội muội rồi.”
Tạ Tuyên nhìn bốn phía xung quanh, nhất là khi thấy phù triện trên vách đá, thầm kinh hãi: “Quỷ Môn trận? Ngươi định dẫn hồn?”
“Phải.” Mạc Y trả lời rất dứt khoát.
“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới có lẽ linh hồn muội muội của ngươi đã ngủ yên từ lâu rồi? Ngươi làm vậy chỉ là quấy nhiễu bình an của người đã chết? Cho dù ngươi có thành công đi nữa, ngươi có đảm bảo người sống lại thật sự là muội muội ngươi lúc trước không?” Giọng nói của Tề Thiên Trần đã mang ý tức giận mơ hồ. “Thân là truyền nhân của núi Hoàng Long mà ngươi lại tự tiện dùng Quỷ Môn trận? Ngươi có biết ngươi đã bước vào quỷ đạo rồi không?”
Sắc mặt Mạc Y vẫn bình tĩnh: “Vẫn phải thử mới biết được.”
“Bất luận có thành công hay, con bé sẽ không chết.” Tề Thiên Trần dùng phất trần chỉ Diệp Nhược Y sau lưng. “Con bé cũng như em gái ngươi, cũng là một sinh mạng.”
Mạc Y cười nhạt: “Sao ta phải để ý tới chuyện sống chết của kẻ khác?”
Tạ Tuyên thở dài: “Ngươi thay đổi rồi. Ngươi ngày trước từng nói với ta, vạn vật sinh linh đều đáng quý.”
“Người nói với ngươi là phàm nhân Mạc Y, còn ta ngày nay là tiên nhân Mạc Y.” Mạc Y nói.
Tề Thiên Trần lại thở dài não nề: “Làm sao ngăn được ngươi đây?”
“Chỉ có một khả năng.” Mạc Y phất hai tay áo: “Mạnh hơn ta. Đáng tiếc không ai làm được, sư huynh, ngươi cũng không làm được.”
Tề Thiên Trần đột phiên phẩy phất trần một cái: “Ngươi nghĩ ta thần du ngàn dặm tới đây, không cách nào ngăn cản ngươi ư?”
“Sư huynh, năm xưa khi ta rời núi, ngươi đã chẳng bằng ta. Bây giờ cảnh giới giữa ngươi và ta đã khác biệt như trời với vực. Ngươi lấy gì mà cản ta?” Mạc Y ngạo nghễ nói.
Tề Thiên Trần được tôn là giam chính Khâm Thiên giám cường đại nhất trong vòng ba trăm năm qua, là quốc sư mà người tu đạo của Bắc Ly kính sợ nhất, ngay cả chưởng môn núi Võ Đang cũng phải cung kính cúi đầu. Hôm nay hắn mượn phương pháp của sư môn, thần du ngàn dặm tới, chẳng khác gì tiên nhân. Thế nhưng trong mắt Mạc Y, dẫu sao cũng chỉ là một sư huynh thiên phú kém xa mình mà thôi.
“Sư đệ, đừng quá coi thường sư huynh của ngươi.” Tề Thiên Trần đột nhiên hất phất trần, đánh thẳng xuống đầu Mạc Y: “Quỳ!”
Khẽ xoa đầu tiên nhân, ép quỳ xuống Thương Sơn.
Mạc Y thật sự cong chân quỳ, thân thể nhanh chóng hạ xuống bên dưới, một chân bị ép tới mức vỡ một mảnh núi.
“Ta nhường sư huynh ba thức.” Mạc Y lạnh nhạt nói: “Một quỳ ơn gặp gỡ.”
“Lại quỳ!” Tề Thiên Trần lại vung phất trần.
Mạc Y bay thẳng về phía sau, rơi vào trong biển. Hắn lại khom người quỳ xuống, quỳ tới mức sóng biển dâng cao trăm trượng.
“Hai quỳ ơn sư môn.”
“Lại quỳ!” Mỗi sợi lông ngựa trên phất trần của Tề Thiên Trần lập tức dựng thẳng, như lông chim.
Mạc Y đột nhiên xuất hiện dưới gian lầu, hắn cúi người nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất.
Lôi Vô Kiệt sợ tới mức kéo Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc lui về phía sau.
Thế nhưng cái quỳ này vừa yên tĩnh vừa thong thả.
Thế giới như đột nhiên ngừng lại.
Chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Mạc Y.
“Ba quỳ tình đồng môn.”
Mạc Y đứng dậy.
“Ta quỳ xong rồi.” Mạc Y ngẩng đầu lên: “Như vậy, sư huynh. Mời ngươi chết đi.”
Hắn đột nhiên nhảy lên, vung mạnh hai tay áo đánh thẳng về phía Tề Thiên Trần, chớp mắt đã cuốn tan cây phất trần kia. Hắn lại vung ống tay áo, mắt thấy sắp đánh Tề Thiên Trần tan thành tro bụi.
Tạ Tuyên giơ hai ngón tay, nhanh chóng vạch trước ngực. Một hình bát quái khổng lồ hiện lên, chặn đòn của Mạc Y.
Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Chiêu thức này hệt như vừa rồi Mạc Y đã dùng, chính là tuyệt học của núi Hoàng Long, Bát Quái Tâm Môn.
Tề Thiên Trần bị đánh bật về phía sau, Mạc Y học theo hắn, nhanh chóng vạch trước ngực.
“Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Sư huynh, bát quái của ngươi, quá nhỏ.”
Một hình bát quái hiện lên, lớn gấp gần mười lần Tề Thiên Trần vừa rồi.
“Bát Quái Hóa Vạn Vật.” Mạc Y vung hai ngón tay, lạnh lùng nói.
Tề Thiên Trần thở dài: “Không ngờ cảnh giới của ngươi với ta lại chênh lệch nhiều như vậy.”