Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Bắc Ly, ngày mười hai tháng mười một năm hai mươi mốt, ngày đầu tiên thuyền Kim Thác của Thanh Châu Mộc phủ khởi hành tới đảo Tam Xà. Gió nhẹ, trời trong, tốc độ sáu mươi dặm. Trước khi khởi hành bị tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy trong Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản ngăn cản, nhưng thuyền trưởng Mộc Xuân Phong cùng các đồng hành Đường Liên, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc liên thủ khiến Cẩn Tuyên công công lui bước, cuối cùng thuyền Kim Thác cũng lên đường. Mọi chuyện khác trên thuyền đều bình thường. Người viết, Thanh Châu Mộc phủ Kim Ngôn chưởng quỹ, Điền Mạc Chi.” Người trông như tiên sinh ghi chép ngồi trên boong thuyền viết vài hàng chữ rồi đặt quyển sách vào trong một chiếc hộp màu vàng kim đem theo bên người, cẩn thận từng chút một đậy nắp hộp lại.
Lôi Vô Kiệt đứng bên cạnh ngắm nghĩa rồi tò mò hỏi: “Đi trên biển còn phải viết cái này à?”
Chưởng quỹ tên Điền Mạc Chi kia quan sát Lôi Vô Kiệt một hồi rồi đáp: “Đương nhiên rồi. Trên mỗi chiếc thuyền đều có người phụ trách ghi chép, mỗi ngày viết một lần, ghi lại mọi chuyện trên biển.”
“Cái này có tác dụng gì? Đem về cho ông chủ xem à?” Lôi Vô Kiệt vẫn không hiểu.
“Ngươi biết cái hộp này không? Nó tên là hộp Thiên Cơ, rơi xuống nước không ướt, kiếm chém không đứt. Sau này nếu gặp tai nạn gì trên biển, chúng ta táng thân nơi biển cả vô biên này. Đợi tương lai một ngày nào đó có người vớt được cái hộp này, vậy chỉ cần mở hộp ra là biết chúng ta gặp chuyện gì trên biển. Như vậy cho dù có chết người khác cũng nhớ được chuyện gì xảy ra với chúng ta.” Điền Mạc Chi giải thích: “Đây là hộp Thiên Cơ do Mộc phủ chúng ta chế tạo, chỉ có hai chiếc chìa khóa, một cái ở Mộc Phủ, cái còn lại trên người ta.”
“Ồ, cái hộp này còn tác dụng như vậy à. Nhưng đường đường là thuyền dài Tuyết Tùng của Thanh Châu Mộc Phủ, chẳng lẽ lại gặp bất trắc gì trên biển?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc nói.
“Đứng trước tự nhiên, mọi người đều bình đẳng cả thôi. Gia tộc giàu nhất Thanh Châu cũng vậy, họ Tiêu ở Thiên Khải cũng thế, đã tới biển chúng ta đều rất bé nhỏ. Trời đất mênh mông, chúng ta đều chỉ là giun dế.” Điền Mạc Chi ngửa đầu lên nói.
“Lời này của tiên sinh quả thật cao thâm.” Lôi Vô Kiệt cảm thán.
“Có điều, so với thiên tai, trên biển này lòng người còn đáng sợ hơn.” Điền Mạc Chi đột nhiên nói.
“Lòng người?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
Điền Mạc Chi gật đầu một cái: “Lòng người. Ngươi nói ta là người của Thanh Châu Mộc phủ, thế nhưng nếu chuyện sinh tử ngay trước mặt, còn có ai để ý tới thân phận của ngươi cơ chứ? Nếu gặp biến cố trên biển, thuyền hỏng người mất, chỉ sót lại một chiếc thuyền nhỏ để chạy trốn, chỉ một người ngồi được nhưng lại có hai người đang đợi. Một người trong đó là người của Thanh Châu Mộc phủ. Ngươi nói xem người thứ hai sẽ giơ kiếm chém chết người của Mộc phủ hay là vì hắn có tiền nên chắp tay nhường thuyền cho hắn?”
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc phải nói chuyện bằng đao kiếm rồi.”
“Đúng vậy, thế nên chàng trai, đứng trên thuyền nên cẩn thận vào.” Điền Mạc Chi cất hộp Thiên Cơ đi, bước vào trong khoang thuyền.
Sau khi hắn đi xa, Tiêu Sắt đứng bên cạnh nãy giờ không hề lên tiếng mới mở miệng nói: “Hóa ra hắn là Kim Ngôn chưởng quỹ của Mộc phủ Điền Mạc Chi. Xem ra Mộc phủ rất coi trọng tam công tử này, còn phái cả hắn theo.”
“Kim Ngôn chưởng quỹ? Lợi hại lắm à?” Lôi Vô Kiệt nhún vai một cái: “Ta thấy giống như một lão tiên sinh thích giảng đạo.”
“Thanh Châu Mộc phủ có rất nhiều sản nghiệp, dưới trướng có vài trăm chưởng quỹ. Người ưu tú nhất, nắm giữ sản nghiệp lớn nhất mới có thể trở thành chưởng quỹ có danh hiệu, toàn bộ Mộc phủ mới có bảy người như vậy. Bảy người này được gọi là Mộc phủ thất chưởng quỹ. Bất cứ ai trong số họ ra ngoài cũng có thể thành một thương gia giàu có.” Tiêu Sắt nói.
“Lợi hại đến vậy à?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, ban đầu hắn còn tưởng đối phương chỉ là một tiên sinh ghi chép bình thường, không ngờ lai lịch của hắn lại lớn đến vậy.
“Hơn nữa trong số thất chưởng quỹ, hắn còn là người rất đặc biệt.” Tiêu Sắt tiếp tục nói.
Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói: “Tiêu Sắt, ngươi có thể nói hết trong một lời thôi được không?”
Tiêu Sắt lườm hắn một cái rồi nói tiếp: “Kim Ngôn chưởng quỹ Điền Mạc Chi, mười năm trước hắn còn chưa nổi tiếng như vậy, đã từng theo thương thuyền ra biển một lần. Chiếc thuyền đó xuất phát từ cảng Ly Dương xa nhất ở phía nam, muốn tới cảng Thiên Hải xa nhất ở phía bắc, muốn làm ăn với Bắc Man. Thế nhưng kỳ hạn một tháng qua đi, thuyền vẫn không tới. Cho tới tận ba tháng sau chiếc thuyền đó mới xuất hiện. Thế nhưng trên thuyền vốn có tới mấy trăm người mà chỉ còn lại có một, những người khác thậm chí không còn cả xương cốt. Nghe nói lúc đó thân thể Điền Mạc Chi đã gầy nhom, chỉ cách cái chết có một chút.”
"Vì sao?" Lôi Vô Kiệt cả kinh.
“Điền Mạc Chi nói trên thuyền gặp phản loạn, có ngư dân dưới tầng chót muốn cướp thuyền, vì vậy thuyền gặp hỏa hoạn vài lần, khiến không ít người chết. Những người còn lại do vết thương không chữa trị được mà chết, còn Điền Mạc Chi do trốn trước vào một góc nên thoát được kiếp nạn. Nhưng đây là lời nói một phía của hắn, Thiên Hải Hải Sự phủ nghi ngờ hắn là thủ phạm giết những người đó.” Tiêu Sắt nói.
“Vì sao?” Lôi Vô Kiệt lại kinh ngạc.
“Đừng hỏi vì sao mãi như vậy, làm thế khiến ngươi như thằng ngốc ấy.” Tiêu Sắt lạnh lùng nhìn hắn.
“Vậy ngươi nói hết chuyện trong một lượt đi.” Lôi Vô Kiệt cả giận nói.
Tiêu Sắt lại không để ý tới hắn, nói tiếp: “Bởi vì trên thuyền không có bất cứ hài cốt nào, mà nước uống trên thuyền đã hết từ lâu. Thiên Hải Hải Sự phủ nghi ngờ hắn giết người trên thuyền, dùng bọn họ là thức ăn.”
Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt: “Không thể nào, trên biển có nhiều cá như vậy, chẳng lẽ còn lo chết đói?”
“Quan trọng không phải thức ăn mà là nước. Trên biển nếu lâu ngày không gặp mưa, như vậy người ta không có nước ngọt, sẽ nhanh chóng chết khát. Vậy không có nước thì làm thế nào, có một thứ có thể thay thế nước, đó là... máu.” Tiêu Sắt không kiềm được hạ giọng nói.
Lôi Vô Kiệt run rẩy, bỗng dưng muốn ói: “Đúng là kinh tởm.”
“Có điều sau đó Mộc phủ phái người tới Thiên Hải Hải Sự phủ, người đó cầm chìa khóa mở hộp Thiên Cơ ra. Trong hộp là nhật ký hàng hải do người cuối cùng nhiễm bệnh chết ghi lại, viết rất rõ chuyện phản bội trên thuyền. Ngoại trừ Điền Mạc Chi trốn từ trước, những người khác không chết cũng bị trọng thương. Nhưng đại phu trên thuyền đã chết, không ai cứu được hắn.” Tiêu Sắt nói: “Cho nên ta mới nói Điền Mạc Chi rất đặc biệt, sau khi trải qua chuyện đáng sợ như vậy, không ai hiểu thuyền hơn hắn, cũng không ai hiểu lòng người trên thuyền hơn hắn.”
“Nhưng mà?” Lôi Vô Kiệt nhíu mày: “Hình như còn một vấn đề chưa có đáp án.”
“Vấn đề gì?” Lần này người hỏi lại là Tiêu Sắt.
Lôi Vô Kiệt do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Hắn không có nước uống, rốt cuộc hắn làm thế nào mà sống được?”
Tiêu Sắt khẽ biến sắc, trước ngực Lôi Vô Kiệt lại gợn lên cảm giác buồn nôn. Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Sắt thở dài: “Có một số việc không tra ra thì hơn.”
Lôi Vô Kiệt nghĩ lại cảnh Điền Mạc Chi viết nhật ký trên biển, thân thể bất giác rùng mình.