Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 190: Sinh tử hồi thiên




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Trong Kỳ Lân các, thời thế đã thay đổi hẳn, Tiêu Sắt ngủ say suốt ba ngày đột nhiên ngồi từ trên giường dậy, chân khí trên người vận chuyển điên cuồng. Tạ Tuyên vốn chỉ định mở cửa xem bệnh tình của hắn nhưng lại bị hắn xuất một quyền đánh ra ngoài. Tạ Tuyên có cảnh giới cỡ nào nhưng giơ quyền giao đấu một chiêu đã bị ép lui ba bước.

“Đúng là hồi quang phản chiếu, ngay cả nội lực cũng mạnh hơn ngày thường nhiều.” Vô Tâm vào phòng sau đó, thấy cảnh này bèn cảm thán.

“Sao rồi.” Lôi Vô Kiệt cũng nghiêng người vào thăm dò.

“Không có chuyện của ngươi.” Vô Tâm đẩy đầu hắn ra, giơ chân đá cửa đóng lại. “Ta không mở cửa, các ngươi đừng vào.”

Tạ Tuyên cau mày nhìn Tiêu Sắt ánh mắt đỏ chót, đã mất thần trí: “Đúng là hồi quang phản chiếu. Hiện giờ tất cả lực lượng trên người hắn đang tiết ra ngoài, lực lượng này có thể khiến hắn vô địch trong thời gian một nén nhang, thế nhưng sau thời gian đó, hắn sẽ chết tới mức không thể chết hơn.”

“Do Tam Nhật hoàn phải không.” Vô Thiền đột nhiên nói: “Quả nhiên mọi chuyện trên thế gian đều có giá của nó.”

Tạ Tuyên thở dài: “Tuy cảm thấy không thể nào nhưng vẫn phải thử một chút.”

“Tiền bối có cách gì à?” Vô Tâm nhìn Tạ Tuyên.

Tạ Tuyên hạ giọng nói: “Đầu tiên chế ngự hắn đã, sau đó ta đả thông ẩn mạch của hắn, phát tiết tất cả chân khí của hắn đi. Sau đó cả đời hắn không thể tập võ, thậm chí muốn đi lại cũng rất khó khăn. Nhưng ta đã nghĩ suốt ba ngày, đây là cách duy nhất cứu được hắn.”

" Được." Vô Tâm gật đầu.

“Tán hết võ công, hy vọng sau khi tỉnh lại hắn sẽ không trách ta.” Tạ Tuyên thở dài.

Vô Tâm lắc đầu: “Ta cũng từng tán hết võ công, nhưng lại đạt tới đại tự tại.”

Trong lúc hai người nói chuyện, chân khí quay quanh người Tiêu Sắt càng thêm mãnh liệt, hắn gầm lên một tiếng, tung người nhảy tới đánh về phía Tạ Tuyên.

“Động thủ!” Tạ Tuyên và Vô Tâm cùng nhảy lên.

Còn bên ngoài Kỳ Lân các, lúc này Hoa Cẩm và người áo kim vừa mới chạy tới.

“Tiêu Sắt đang ở đâu?” Hoa Cẩm trực tiếp hỏi.

“Đang ở trong các.” Thấy Hoa Cẩm đã tới, Lôi Vô Kiệt cũng chẳng lo được nhiều, xoay người đá văng cánh cửa. Cửa các bật mở, chỉ thấy Tiêu Sắt đứng trong phòng, tay trái đối chưởng với Vô Tâm, tay phải đối chưởng với Tạ Tuyên, đỉnh đầu đầy hơi nước, đôi mắt mở to đỏ ngầu, đầu đã đầy mồ hôi.

"Tiêu Sắt!" Lôi Vô Kiệt kêu lên.

“Đừng gọi, hắn không nghe thấy đâu.” Tăng bào màu trắng trên người Vô Tâm đã ướt đẫm, hắn thở hổn hển nói với Tạ Tuyên: “Tiền bối, động thủ đi.”

“Được.” Tạ Tuyên giơ tay trái lên.

“Dừng tay!” Hoa Cẩm đột nhiên quát.

Tạ Tuyên và Vô Tâm quay đầu lại nhìn cô. Tạ Tuyên kinh ngạc: “Chắc hẳn vị này là tiểu thần y của Dược Vương cốc? Chẳng hay tiểu thần y có cách gì không?”

Hoa Cẩm đột nhiên kéo đai lưng, mười mấy mũi châm bạc lập tức bay trước mặt cô. Cô lấy một bình thuốc ra, đổ nước thuốc trong bình lên châm bạc, vung nhẹ cánh tay. Mười mấy mũi châm bạc lập tức bay tới, đâm vào trong đầu Tiêu Sắt. Con ngươi Tiêu Sắt lập tức mờ đi, toàn thân thoát lực, lập tức ngất xỉu.

“Châm pháp này quả thật vô cùng kỳ diệu.” Tạ Tuyên vừa đỡ lấy Tiêu Sắt vừa thở dài nói.

“Những người không liên quan mau ra ngoài!” Lúc này Hoa Cẩm hoàn toàn không còn dáng vẻ một bé gái mười ba mười bốn tuổi nữa, giơ tay nhấc chân đã đầy vẻ ngang ngược của thầy thuốc. Cô bước vào trong Kỳ Lân các: “Giúp ta nâng hắn lên giường.”

Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên một trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, đường đường là tế tửu tiền nhiệm của Tắc Hạ học cung, là người có thể trở thành đế sư. Nhưng giờ phút này hắn đứng trước một cô bé mới mười ba mười bốn tuổi lại vô cùng nghe lời, lập tức bế Tiêu Sắt lên giường.

“Đuổi người.” Hoa Cẩm tiếp tục hạ lệnh.

Vô Tâm gật đầu, xoay người xuất chưởng đóng cửa các, lại nhốt đám người Lôi Vô Kiệt bên ngoài.

“Cởi quần áo hắn ra.” Hoa Cẩm ngồi bên mép giường ra mệnh lệnh thứ ba.

“Tuân lệnh.” Tạ Tuyên cười nói, trong lòng dâng lên chút hảo cảm với tiểu thần y danh xứng với thực này. Mặc dù nhìn bề ngoài lanh lợi khả ái nhưng tính tình giống hệt như Dược Vương - Tân Bách Thảo, chẳng trách một ông lão sắp xuống lỗ lại nhận một cô bé như vậy làm đệ tử quan môn.

Hoa Cẩm lấy từ trong túi thuốc ra một nắm châm bạc, vung tay lên, châm bạc cắm hết lên người Tiêu Sắt. Cảnh tượng này khiến cả Vô Tâm cũng ngây ngẩn, hắn khen: “Trước đây ta từng thấy Vạn Thụ Phi Hoa của Đường Liên, quả thật không bằng ngươi.”

Hoa Cẩm hoàn toàn không để ý tới lời hắn, giờ phút này cô đã đắm chìm trong thế giới của bản thân mình. Trong thế giới này chỉ có cô và Tiêu Sắt. Mỗi lần cô giơ tay lên là một lần Tiêu Sắt hít hở. Tổng cộng ba mươi bốn mũi châm bạc cắm lên người Tiêu Sắt, thân thể Tiêu Sắt lại xảy ra biến hóa. Cơ thể hắn vốn đã nguội lạnh lại như thiêu cháy, Hoa Cẩm lấy từ trong lòng ra một đóa hoa nhỏ màu trắng, niết nhẹ một cái.

“Phồn Lũ Sương Bạch hoa?” Tạ Tuyên kinh ngạc, đây là thảo dược cực kỳ hiếm thấy.

Hoa Cẩm giơ tay ra, trên tay đã dính đầy nước. Cô nhẹ nhàng vung tay, lau nước đó lên đầu Tiêu Sắt. Hoa Cẩm đột nhiên quay sang nhìn Tạ Tuyên: “Chẳng hay công lực tiền bối ra sao?”

“Cũng tạm.” Tạ Tuyên đáp.

“Đang lúc sống chết, không thể nói tạm. Kính xin tiền bối trả lời lại.” Hoa Cẩm nhìn Tạ Tuyên, ánh mắt kiên định.

Tạ Tuyên thầm rùng mình, mỉm cười: “Đứng trong mười hạng đầu Bắc Ly.”

“Tốt lắm.” Hoa Cẩm không hề kinh ngạc, chỉ nói: “Ẩn mạch của Tiêu Sắt đã tổn hại cho nên trên người có nội lực mà không thể vận dụng. Lần này cưỡng ép vận công đã làm thương tổn tới ẩn mạch, hiện giờ chân khí trong người rối loạn, lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng. Ta mong tiền bối giúp ta ép nội lực của hắn về ẩn mạch.”

“Mấy ngày trước ta cũng làm vậy, nhưng mỗi lần ép xuống lại bị đẩy về, cơ thể hắn không chịu nổi nữa.” Tạ Tuyên nói.

“Lần này ta sẽ niêm phong ẩn mạch của hắn.” Hoa Cẩm nói: “Đầu tiên ta dùng Phồn Lũ Sương Bạch hoa trấn áp thần trí của hắn, bởi vì lát nữa sẽ rất đau, thậm chí có người còn bị đau chết. Việc tiền bối phải làm là ép chân khí của hắn trở về. Ta còn chín mũi châm bạc cuối cùng phong bế mạch của hắn.”

“Xin nhận lệnh!” Tạ Tuyên đặt song chưởng lên lưng Tiêu Sắt, dùng hết chân khí toàn thân.

Tiêu Sắt cau mày, nhưng cuối cùng không tỉnh lại.

“Tiền bối!” Hoa Cẩm hét lớn một tiếng.

Tạ Tuyên gật đầu, song chưởng lại vận lực: “Lát nữa khi ta vận chân khí tới cực hạn, chân khí của Tiêu Sắt sẽ đảo ngược. Khi đó ngươi chỉ có một cơ hội.”

Hoa Cẩm đột nhiên nhắm mắt lại, cô không biết võ công, chỉ hiểu y lý. Cô nhắm mắt lại sẽ chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Tiêu Sắt. Khi hơi thở của Tiêu Sắt thay đổi chính là thời cơ của cô.

Thời cơ.

Ngay chính lúc này!

Hoa Cẩm mở mắt, vung tay lên, chín mũi châm cuối cùng bay ra!