Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 178: Vạn Thụ Phi Hoa




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Trong Lôi gia bảo.

Đại gia trường Ám Hà đánh một chưởng vào lưng Đường lão thái gia, trường bào của Đường lão thái gia bị chân khí rót đầy, lập tức phồng lên.

Đám người Đường Huyền ban đầu kinh hãi, sau đó mới hiểu ra. Một chưởng này của đại gia trường không phải là đánh Đường lão thái gia mà là phối hợp công lực của bản thân với Đường lão thái gia, có vậy mới ngăn được chiêu kiếm phong lôi kia.

Không chỉ chặn lại, thậm chí còn ép Lôi Vân Hạc và Lôi Oanh liên tục lui về phía sau.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có nội lực mạnh như vậy?” Lôi Oanh kinh hãi.

“Đây là?” Lôi Vân Hạc nhìn Đường lão thái gia, cũng kinh ngạc.

Chỉ thấy Đường lão thái gia nhẹ nhàng hít một hơi dài, toàn thân cũng dần biến đổi. Thân thể hắn vốn hơi còng, giờ lập tức ưỡn thẳng, xương khớp khắp người vang lên lách cách, chỉ chớp mắt sau vóc dáng hắn đã trở nên cao lớn uy mãnh hơn nhiều.

“Hạc ca, Đường môn có công phu phản lão hoàn đồng như vậy à?” Lôi Oanh hỏi.

Lôi Vân Hạc lắc đầu: “Đây không phải phản lão hoàn đồng. Chẳng qua là Đường lão thái gia vận hết công lực cả đời, xem ra hắn muốn liều mạng đánh cược một lần.”

“Công lực cả đời của Đường lão thái gia?” Lôi Oanh kinh ngạc.

“Đúng vậy, khoảng hơn sáu mươi năm nội lực.” Lôi Vân Hạc cau mày: “Không dễ đánh.”

Thân thể Đường lão thái gia biến hóa kinh người, hắn đột nhiên ưỡn người, con ngươi trở nên trống rỗng như đang nhìn về phương xa.

“Lão thái gia, thủ pháp ám khí lợi hại nhất Đường môn là gì?” Thiếu niên linh hoạt ngẩng đầu lên hỏi hắn.

“Đương nhiên là Vạn Thụ Phi Hoa. Khi đó ám khí đầy trời như mưa tầm tã, không có chỗ nào mà tránh.” Đường lão thái gia xoa đầu hắn, mỉm cười: “Liên Nguyệt, chẳng phải con đã học được rồi sao?”

“Thế nhưng mười sáu tuổi con đã học được Vạn Thụ Phi Hoa, chẳng phải sau này sẽ không thể tiến bộ nữa à?” Thiếu niên lắc đầu.

“Vậy con muốn sao?” Đường lão thái gia hỏi.

“Con muốn dùng vạn vật trong thiên hạ làm ám khí, dùng chính mình làm ám khí.” Thiếu niên nói đầy ngạo nghễ: “Đến lúc đó con chính là đệ nhất Đường môn trong trăm năm qua!”

“Được, đây là lời người của Đường môn nên nói.” Đường lão thái gia cười nói.

Đáng tiếc, Đường Thiên Sách ta sống hơn sáu mươi năm nhưng vẫn dừng lại ở cảnh giới Vạn Thụ Phi Hoa. Đúng là không bằng con, Liên Nguyệt.

Thế nhưng, nếu hôm nay ta chết ở đây, Liên Nguyệt, Đường môn xin nhờ vào con.

Con ngươi của Đường lão thái gia từ từ ngưng tụ, hắn giơ ống tay áo lên quát khẽ: “Lên!”

Diêm Vương thiếp, Long Tu châm, Chu Nhan tiểu kiếm, Bồ Tát huyết, Thiết Tật lê, Truy Mệnh kuân, Mai Hoa phiêu, Thấu Cốt đinh... Vô số ám khí bay ra từ trong ống tay áo hắn, lơ lửng trước mặt hắn.

“Vạn Thụ Phi Hoa?” Đại gia trường vẫn đặt tay vào lưng Đường lão thái gia lạnh lùng nói.

Đây đương nhiên là Vạn Thụ Phi Hoa, không chỉ những người thuộc Đường môn như Đường Huyền, ngay cả Lôi Oanh và Lôi Vân Hạc cũng nhận ra. Nhưng bọn họ chưa từng thấy Vạn Thụ Phi Hoa đáng sợ đến vậy. Không thể nào! Làm sao khống chế được nhiều ám khí như vậy! Con người làm vậy được sao?

“Chết!” Đường lão thái gia đột nhiên gầm lên, tất cả ám khí bay lên trời rồi đổ xuống đầu Lôi Oanh và Lôi Vân Hạc như thác nước.

“Rơi!” Lôi Vân Hạc lại dẫn một luồng sét, song chỉ xé gió đâm ra, thế như lôi đình vạn quân.

Lôi Oanh cũng vung mạnh thanh Sát Phố kiếm trong tay, kiếm khí tung hoành, thế như lửa đốt đồng bằng.

Bọn họ đã dùng chiêu thức mạnh nhất của bản thân!

Thế nhưng có đủ không?

Như vậy có đỡ nổi chiêu Vạn Thụ Phi Hoa mà Đường lão thái gia dốc hết công lực cả đời không?

Không đủ!

Lôi Oanh và Lôi Vân Hạc bị đánh không ngừng lại lại, bên kia Đường lão thái gia lại hét lớn một tiếng: “Mượn!”

Chỉ thấy ám khí giấu trong tay áo Đường Huyền, Đường Hoàng, Đường Thất Sát cũng bị hắn mượn ra.

“Chết!” Đường lão thái gia lại vung tay lên ấn xuống, lại một chiêu Vạn Thụ Phi Hoa!

Lúc này trong đầu Lôi Vân Hạc và Lôi Oanh suy nghĩ vô số cách ngăn cản, nhưng không cách nào rút lui mà vẫn toàn vẹn. Còn trong tình hình đại gia trường Ám Hà không hề bị thương, không rút lui toàn vẹn tương đương với chết!

“Mau!” Lại có một tiếng hết vang lên.

Âm thanh đó chỉ chậm hơn tiếng hét lớn của Vô Tâm một chốc.

Vô Tâm đột nhiên quay đầu lại: “Mới đó thôi đã đuổi kịp rồi à!”

Chỉ thấy một bóng tím lướt qua bên cạnh hắn, từ khi Vô Tâm luyện thành Thần Túc Thông, một trong Phật Pháp Lục Thông, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người nhanh hơn mình nhiều đến vậy. Thế nhưng sau khi bóng tím lướt qua, lại có hai bóng người đi qua cạnh hắn, nhanh tới mức không thể nhìn rõ là ai.

“Nhanh quá!” Vô Tâm thán phục. “Đây là cảnh giới Kiếm Tiên ư?”

Vô Tâm không biết, ba người lướt qua bên cạnh hắn, một người vốn đã là tuyệt thế, còn nay công lực lại tăng vọt; hai người khác đã dốc hết lực lượng, chỉ muốn tranh tài cao thấp cùng bóng tím kia.

“Mau!” Lại một tiếng hô nữa, bóng tím đã chạy tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt.

Mọi người lập tức rùng mình một cái, khí tức thật lạnh lẽo, nhưng lại khiến người ta cảm thấy quen thuộc!

Tô Mộ Vũ đã sắp đắc thủ lại bị bóng người màu tím kia giơ tay đánh một đòn, bay ngược ra ngoài. Bóng người màu tím vẫn không dừng lại, lao thẳng vào trong Lôi gia bảo, vung mạnh hai thanh trường kiếm trong tay, hàn khí và ánh đỏ tung hoành khắp bốn phía!

“Mau!” Tiếng hét thứ ba vang lên, bóng người màu tím hạ xuống trên tường của Lôi gia bảo, kiếm trong tay chỉ thẳng xuống, giọng nói uy nghiêm: “Ngừng!”

Chỉ thấy cỗ ám khí vốn đang bắn nhanh tới lập tức bị phủ một lớp sương lạnh, động tác trì trệ, lao nhao rơi xuống đất. Lôi Oanh và Lôi Vân Hạc né tránh được kiếp này, vội vàng quay đầu nhìn lên phía trên.

“Lý Hàn Y?” Lôi Vân Hạc kinh hãi.

“Cô ấy... tới rồi.” Lôi Oanh nhẹ giọng nói.

Nhưng đây tuyệt đối không phải Lý Hàn Y mà bọn họ biết. Luôn mặc áo trắng cầm Thiết Mã Băng Hà, đây mới là Lý Hàn Y. Thế nhưng thanh kiếm gỗ đào lấp loáng ánh đỏ cùng mái tóc tím, ánh mắt hung ác, đâu phải Lý Hàn Y mà bọn họ biết.

Tẩu hỏa nhập ma, trong lòng mọi người đều kinh hãi.

“Tô Xương Hà!” Lý Hàn Y trực tiếp lướt qua đám người Lôi môn và Đường môn, nhìn đại gia trường.

“Còn chưa mất hết thần trí, vẫn nhận ra ta là ai à?” Đại gia trường cười nhạt.

Lý Hàn Y một tay cầm Thiết Mã Băng Hà, một tay cầm Đào Hoa, một lạnh một ấm, kiếm khí cũng lập tức bùng lên, cô gằn từng chữ một: “Ta muốn giết ngươi!”

Lúc này hai bóng người khác cũng hạ xuống trên tường.”

“Cuối cùng cũng đuổi kịp.” Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên đầu đầy mồ hôi cõng rương sách thở hổn hển.

“Không chỉ chúng ta đuổi kịp.” Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên mặt đầy vết kiếm lạnh lùng nói: “Cô ta cũng đuổi được người mình muốn đuổi.”

Tạ Tuyên nghe vậy nhìn xuống, cả kinh: “Lần này thảm rồi.”

“Chết đi.” Lý Hàn Y tung người nhảy tới, song kiếm bổ xuống dưới.