Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Lôi Vô Kiệt kinh hãi: “Là ngươi.”
“Quả nhiên bọn họ vẫn còn ở đây.” Một người tóc bạc nhảy xuống bên cạnh người mặc áo tím.
“Đường Liên và thằng nhóc họ Lôi đều trúng một chưởng của ta, không vận công chữa thương ba canh giờ thì không thể đi được.” Tử Y Hầu nhìn xung quanh phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Vô Tâm đang nằm ngủ: “Là hắn sao?”
Lúc này Bạch Phát Tiên cũng chú ý tới Vô Tâm, hắn cau mày quát: “Mang đi!” Vừa nói xong, Tử Y Hầu đã nhảy lên lao về phía Vô Tâm. Nhưng còn có người nhanh hơn hắn, lắc mình đánh thẳng một quyền về phía Tử Y Hầu. Đó chính là Vô Thiền.
“Không biết tự lượng sức mình.” Tử Y Hầu cười lạnh, cũng đánh lại một chưởng.
“Cẩn thận chưởng lực của hắn.” Lôi Vô Kiệt vội vàng nhắc nhở, hắn từng so chiêu với Tử Y Hầu, biết rõ chưởng lực của Tử Y Hầu đáng sợ thế nào, nhưng sau khi quyền chưởng giao nhau, Vô Thiền vẫn vững vàng đứng nơi đó, mà Tử Y Hầu lại lui về sau ba bước.
“Là Kim Cương Phục Ma thần thông à?” Bạch Phát Tiên cau mày nhìn về phía Vô Thiền, chỉ thấy hắn toàn thân chính khí lẫm liệt, khuôn mặt cứng rắn giống như kim cương. “E là đã có tám tầng công lực.”
“Là võ học ngoại môn đệ nhất Phật gia phải không?” Tuy bị đẩy lui sau một quyền nhưng sắc mặt Tử Y Hầu vẫn bình tĩnh như không: “Hóa ra ta đã xem thường hòa thượng này rồi”
“Cẩn thận một chút.” Bạch Phát Tiên nhắc nhở.
Tử Y Hầu khẽ cười: “Ta cũng đã gặp qua hòa thượng Đại Giác ở chùa Cửu Long mấy lần, ngươi là đệ tử của Đại Giác à?”
“Bần tăng theo trụ trì Đại Giác tu tập võ nghệ đã mười hai năm, nhưng chỉ truyền võ học, không ngộ Phật đạo, không dám xưng là đệ tử.” Vô Thiền chắp tay vun lên: “Xin thí chủ chỉ giáo.”
“Được.” Tử Y Hầu lấy quạt xếp trong ngực áo, thản nhiên phe phẩy. “Bỏ qua chỉ giáo, cứ để mạng lại là được.”
“Tử Y, đừng ham chiến. Đưa người đi trước đã.” Bạch Phát Tiên cầm ngọc kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn Vô Tâm nằm trên băng ghế.
“Ngươi cứ lòng dạ mềm yếu như vậy, giết sạch đám người này không phải tốt hơn à, nếu không cho dù ngươi có cướp được người thì bọn họ cũng vẫn sẽ đuổi theo.” Tử Y Hầu liếc mắt nhìn Lôi Vô Kiệt. “Nhóc con, vừa rồi nể mặt Lôi Oanh nên chưa giết ngươi. Nhưng các ngươi lại không biết tự lượng sức mình, lại muốn quản chuyện của bản hầu.”
“Ngươi.” Lôi Vô Kiệt muốn vận khí, nhưng máu trong lồng ngực lại cuồn cuộn dâng lên, gần như muốn ngất xỉu.
“Vô dụng thôi.” Tiêu Sắt lắc đầu “Ngươi trúng chưởng của hắn, nếu không có người vận công chữa thương cho ngươi, e rằng trong vòng mười ngày cũng không thể vận khí nổi.”
“Ngược lại tên nhóc nhà ngươi đúng là có kiến thức rộng rãi, ngươi là…” Tử Y Hầu tò mò nhìn Tiêu Sắt, quạt xếp trong tay vẫn phe phẩy khe khẽ.
“Tử Y, đừng nói nhiều.” Bạch Phát Tiên nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình chớp động, đã lướt qua đám người, phóng về phía Vô Tâm. Dưới tiếng gầm của hắn, Đường Liên và Lôi Vô Kiệt không nhịn được phun một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống đất. Tiêu Sắt và Thiên Nữ Nhụy cũng phải bịt kín tai, chỉ có một người không hề bị ảnh hưởng – Vô Thiền. Trong nháy mắt, hắn cũng chuyển động theo Bạch Phát Tiên.
“Chặn hắn lại.” Bạch Phát Tiên lạnh nhạt nói, khí thế không giảm.
Quạt xếp trong tay Tử Y Hầu vung lên, đánh về phía Vô Thiền. Vô Thiền không dám ham chiến, vận khởi Kim Cương Phục Ma thần thông, trong giây lát đánh ra ba quyền. Nhưng quạt giấy trong tay Tử Y Hầu cũng không hề lép vế. Vừa rồi Vô Thiền dùng một quyền đẩy lui Tử Y Hầu ba bước, trong lòng cũng đã ngầm hiểu rõ công lực của người này, nhưng bây giờ tung ra ba quyền, lại cảm thấy lực quyền như đá chìm đáy biển, không khỏi kinh hãi. Tử Y Hầu cười lạnh: “Trả lại cho ngươi.” Quạt xếp trong tay hắn căng ra, Vô Thiền cảm giác như có một nguồn nội lực như dời núi lấp biển, không thể nào khống chế nổi, lui về phía sau ba bước.
Vừa nãy Tử Y Hầu lui ba bước, nay trả lại Vô Thiền cũng lui về sau ba bước.
Mà bên kia, Bạch Phát Tiên đã sớm đứng trước mặt Vô Tâm, hắn ngắm nhìn dung mạo Vô Tâm, hạ giọng thì thào: “Giống, thực sự quá giống.” Hắn vươn tay ra, đang muốn túm lấy vai Vô Tâm, chợt rút tay lại, hắn nhìn thấy một chiếc châm cực nhỏ từ phía trước xẹt qua, trên kim lấp lóe sắc tím, hiển nhiên là đã ngâm trong kịch độc.
“Long Tu châm.” Bạch Phát Tiên cau mày, quay đầu nhìn Đường Liên nằm dưới đất. “Không ngờ ngươi bị thương nặng mà vẫn có thể sử dụng thủ pháp này, ngươi xếp hàng thứ ba trong thế hệ này của Đường môn sao?”
Đường Liên không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ cười lạnh: “Ngươi đã từng nghe qua một câu nói này không?”
“Ồ? Nói gì?” Bạch Phát Tiên cười khẽ, nhưng bàn tay khẽ xiết chặt ngọc kiếm, trường bào trên người không gió mà bay, hiển nhiên đã vận chân khí, bất kỳ lúc nào cũng có thể đâm ra một kiếm.
“Ba bước Đường môn, một bước Diêm Vương. Ngươi đứng quá gần ta.” Đột nhiên Đường Liên nhảy lên, phun một ngụm máu tươi về phía Bạch Phát Tiên. Đường môn vốn được mệnh danh là môn phái chuyên sử dụng ám khí, độc nhất thiên hạ, nếu như dính phải giọt máu kia, phải chăng sẽ mất mạng? Bạch Phát Tiên không dám đánh cược, vì lẽ đó hắn nhanh chóng lùi ra phía sau, hắn hiểu được một khi người Đường môn luyện thuật ám khí đến cực hạn, ngay cả bản thân họ cũng trở thành một ám khí.”
Hắn di chuyển cực nhanh, đã tránh thoát được ngụm máu tươi kia, nhưng bên trong ngụm máu tươi đó, lại có một vật bay ra, đó là một mảnh lá cây nho nhỏ, lại nhiễm màu máu đỏ sẫm.
“Sương Diệp Hồng!” Bạch Phát Tiên kinh hãi, thân thể lệch sang một bên, nhánh Sương Diệp Hồng lướt qua trước ngực hắn, gần như có thể đánh trúng hắn nhưng Bạch Phát Tiên đã nhanh chóng dịch chuyển tránh được một đòn.
“Nhụy.” Đường Liên hô to.
Chỉ trong nháy mắt, hàn quang trong tay áo Thiên Nữ Nhụy lóe lên, hai thanh đao đâm thẳng về phía ngực Bạch Phát Tiên. Hóa ra Đường Liên dùng ba ám khí là để Thiên Nữ Nhụy hoàn thành bước cuối cùng này. Chỉ cần đao tiến thêm một tấc là có thể kết thúc tính mạng của Bạch Phát Tiên, nhưng…
“Đao của ngươi quá chậm!” Tay phải Bạch Phát Tiên cắm kiếm xuống đất, dựa thế mà xông lên phía trước, hai tay nắm chặt, nhanh chóng tóm được hai thanh đoản đao của Thiên Nữ Nhụy. Hai thanh đao nhanh chóng bị đông cứng rồi vỡ tan thành vài mảnh, Thiên Nữ Nhụy vội vàng thu người lui xuống bên cạnh Đường Liên, hơi thở nặng nề.
“Xin lỗi, Liên. Ta đã bỏ lỡ cơ hội.” Thiên Nữ Nhụy thở dài.
“Không phải lỗi của nàng, là vì hắn thực sự quá mạnh.” Đường Liên lắc đầu: “Dù ta không bị thương đi chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của hắn.”
“Đường môn Đường Liên, ngươi có vẻ mạnh hơn so với tưởng tượng của ta.” Bạch Phát Tiên rút kiếm lên, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Ánh mắt này, thật sự muốn giết người à.” Tiêu Sắt thở dài, tất cả mọi người ở đây chỉ có mình hắn còn chưa ra tay, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đều lấy vai trò như người ngoài cuộc, mở miệng nói chuyện.
Thiên Nữ Nhụy nhìn Đường Liên, Đường Liên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã sức cùng lực kiệt, còn không thể gắng gượng đứng dậy, đương nhiên càng không có sức sử dụng ám khí. Mà ở bên kia, Vô Thiền và Tử Y Hầu giao thủ mấy lần, nhưng căn bản không có cơ hội đẩy lùi quạt giấy nhỏ bé kia, hiển nhiên Tử Y Hầu đã chiếm thế thượng phong.
“Còn có ta.” Rốt cuộc Lôi Vô Kiệt không kiềm chế được nữa, nhưng vừa mới vận khí liền bị Tiêu Sắt đè bả vai xuống, hiếm khi Tiêu Sắt dùng giọng nói nghiêm túc quát nhỏ: “Nếu ngươi không muốn sau này biến thành kẻ tàn phế thì đừng có khoe mẽ nữa.”
Bạch Phát Tiên cầm kiếm đi từng bước về phía trước, vừa rồi hắn đã quá coi thường Đường Liên bị trọng thương, lần này sẽ không tiếp tục phạm phải sai lầm “ba bước Đường môn, một bước Diêm Vương” nữa, một người nếu cách cao thủ Đường môn trong vòng ba bước quả đúng là đã cách cái chết không xa, cho dù là một cao thủ Đường môn sắp chết thì cũng vẫn không thể khinh thường.
Đường Liên cười khổ, nhưng đúng vào lúc này, hắn chợt nghe thấy một giọng nói xa lạ, đó là giọng nói của một người thiếu niên, mang theo vài phần vui vẻ: “Này, ngươi có thể đứng dậy được không?”
Đường Liên giật mình, quay đầu nhìn người bên cạnh, nhưng không hề thấy điều gì khác thường, dường như vốn chưa từng tồn tại giọng nói kia.
“Này, đừng nhìn quanh nữa, chỉ có ngươi nghe thấy được thôi. Nếu như ngươi vẫn còn chút khí lực thì hãy tới đứng trước mặt ta.”
Đường Liên nhìn về phía hòa thượng Vô Tâm đang nằm trên băng ghế dài đằng kia, thấy khóe miệng hắn khẽ cong lên ẩn giấu nụ cười như có như không, trong lòng bừng tỉnh hiểu ra.
“Còn nhìn cái gì nữa? Còn tiếp tục nhìn thì Bạch Phát Tiên sẽ đưa ta đi đấy. Mau mau tới đứng trước mặt ta.”
Tuy Đường Liên cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực cuối cùng đứng dậy, khó khăn dời đến phía trước Vô Tâm, chắn trước mặt hắn.
“Liên.” Thiên Nữ Nhụy vội vàng đi qua đỡ hắn.
Bạch Phát Tiên dừng bước, khẽ nhíu mày: “Đường Liên, ta vốn không muốn giết ngươi. Ngươi cần gì phải ép ta.”
Đường Liên đang muốn mở miệng, lại phát hiện chân khí đã rút sạch, cả người gần như sắp ngã khụy xuống đất, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy có một bàn tay chống trên lưng hắn, một luồng chân khí mãnh liệt từ bàn tay kia truyền vào cơ thể hắn, đồng thời hắn cảm nhận được một sự ấm áp không thể diễn tả nổi, thân thể đau đớn đến mức muốn vỡ nát ra khi nãy đang khôi phục với tốc độ kinh người.
“Ngươi còn bao nhiêu ám khí? Thấu Cốt đinh? Chông sắt? Long tu châm? Ngươi chỉ có cơ hội ra một đòn duy nhất, còn bao nhiêu thì thả hết ra. Thủ pháp Vạn Thụ Phi Hoa không phải cao thủ Đường môn nào cũng có thể nắm bắt được, nhưng ngươi là Đường Liên, chắc chắn không có vấn đề.”
“Thôi.” Bạch Phát Tiên thấy Đường Liên nhất định không chịu tránh ra, thở dài, trường kiếm trong tay vung lên, kiếm quang lóe sang. Có kiếm tàn nhẫn, có kiếm nhẹ nhàng, mà kiếm của Bạch Phát Tiên … cũng rất đẹp.
Giống như giữa tuyết lớn trong đêm mọc ra một bông hoa lê, mà trong nháy mắt tất cả mọi thứ sụp đổ. Đường kiếm tuyệt đẹp, sát ý cuồn cuộn.
“Chính là lúc này!” Giọng nói kia cuối cùng cũng đưa ra mệnh lệnh với Đường Liên.
Vạn Thụ Phi Hoa! Đây là đệ nhất thủ pháp ám khí Đường môn, dù bản thân Đường Liên cũng không hoàn toàn nắm chắc, nhưng lúc này gặp tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, lần đầu tiên Đường Liên có thể phóng ra đòn Vạn Thụ Phi Hoa lên tới cực hạn. Hắn gần như ném tất cả ám khí trong tay ra ngoài, bọn chúng giống như những đóa hoa đồng loạt nở rộ trên không trung, sau đó trút xuống Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu.
“Sao có thể như vậy?” Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu đồng thời kinh hô, ngọc kiếm và quạt giấy trong tay bọn họ múa may cuồng loạn, đánh rơi từng món ám khí xuống đất, nhưng chúng cũng ép bọn họ ra tới ngoài cửa.
“Ngươi không để cho ta thất vọng, nhưng loại trình độ này vẫn không thể giết được bọn họ.” Giọng nói kia vẫn mang theo sự vui vẻ như cũ, nhưng Đường Liên cảm giác bàn tay đặt trên lưng hắn đã thu lại, nội lực ấm áp cũng dần tiêu tán trong cơ thể, đầu óc choáng váng, hắn ngã xuống ngất đi.
“Liên.” Thiên Nữ Nhụy vội vàng tới đỡ hắn.
Bấy giờ hòa thượng Vô Tâm đứng dậy, hắn mở mắt, áo bào trắng nhẹ bay, cười nói: “Trông thấy trận Vạn Thụ Phi Hoa đẹp như vậy, cũng không uổng công ta giả ngủ bấy lâu.”
“Sư đệ.” Vô Thiền phẫn nộ quát.
“Chào sư huynh.” Vô Tâm hơi nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn quanh, rồi dừng lại nơi Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đứng trong góc, hắn mỉm cười, vụt bay tới bên cạnh bọn họ, mỗi tay túm lấy bả vai một người. “Hai vị này vừa nhìn đã biết là người tốt, tiểu tăng muốn tới một nơi, không biết hai vị thí chủ có thể đi cùng tiểu tăng được chứ?”
“Cái gì… nơi nào?” Lôi Vô Kiệt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
“Không đi.” Ngược lại Tiêu Sắt lạnh lùng từ chối.
Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu đã lần nữa bước vào trong phòng. Vô Tâm cười nói: “Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.” Nói xong, mỗi tay túm lấy một người, bay lên dùng chân đạp tung cửa sổ rồi biến mất.