Editor: Selene Lee
Gần đây đứa nhỏ Lạc Thủy vô cùng bất thường.
Ví dụ như, thường xuyên nhìn màn hình máy tính cười đến hoa nở rực rỡ, mùa xuân ngập tràn ấm áp, gió thổi nhẹ nhàng.
Lại ví dụ như việc nhìn Lý miệng rộng cười nói vui vẻ, chào đón nhiệt tình.
Còn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn thường xuyên ửng đỏ, mị nhãn như tơ, cười lên toàn điệu bộ quyến rũ.
Tiết Diễm Yến hiểu rõ bộ dạng này của bạn mình, chắc chắn là cô nàng tâm xuân động đậy.
Ví dụ như thực tại...
Lạc Thủy lao ra từ nhà vệ sinh, níu lấy góc áo Tiết Diễm Yến: " Diễm Yến, không phải lần trước cậu nói muốn đi làm tóc sao? "
Tiết Diễm Yến đang yêu đương nồng nhiệt cùng lão công trong game, tất nhiên không thèm đếm xỉa đến ai đó rồi: " Làm tóc gì? "
Lạc Thủy: " Uốn tóc đó "
Diễm Yến: " Ừm, vậy thì đã sao "
Lạc Thủy: " Tụi mình cùng đi nha "
Diễm Yến giật mình, lần trước bắt ép còn không muốn đi mà? Liền nghi ngờ hỏi: " Cậu muốn uốn tóc? "
Lạc Thủy: " Mình phải làm tóc hoa lê "
Tiết Diễm Yến nghe xong, thiếu chút nữa là ngã gãy ghế, còn khinh bỉ nói: " Thế hôm trước ai bảo mình đẹp tự nhiên rồi, không muốn đi làm đẹp hả? "
Liễu Oanh yếu ớt nói: " Hình như mùa xuân tháng ba đến rồi kìa, chim bay cỏ mọc, hào quang rực rỡ "
Lạc Thủy đỏ mặt cãi lại: " Con người cũng phải thay đổi một chút chứ "
Liễu Oanh: " Thủy ơi Thủy, hoa lê đầy đường, cậu chen vào làm gì? "
Lạc Thủy: " Vậy thì sao? "
Diễm Yến vỗ bàn: " Liều mình bồi quân tử, Tiểu Thủy nhà chúng ta sao có thể đem so với đám dong chi tục phấn kia? Tóc hoa lê đã là gì? Đầu cậu ấy dù có cắm lông gà đi nữa thì vẫn đẹp chán. "
Liễu Oanh hoàn toàn bị chấn áp, không dám hó hé gì nữa.
Vì vậy hai người nào đó liền đi ra ngoài.
Cạnh đại học Y có một tiệm cắt tóc nhỏ, chủ tiệm là một ông chú tuổi trung niên hoà ái dễ gần, giá cả phải chăng, tất nhiên tay nghề cũng " phải chăng " nốt.
Mặc kệ bạn muốn uốn lọn to hay lọn nhỏ, làm ra đều cùng một thành quả. Mặc kệ bạn muốn cắt xéo hay cắt bằng, tóc ra đều " không bằng không xéo ". Mặc kệ bạn muốn nhuộm màu nâu chocolate hay màu cà phê, tóc nhuộm ra đều thành vàng nhạt.
Lạc Thủy và Tiết Diễm Yến đi ngang qua cửa tiệm của ông chú kia, không khỏi xảy ra chút tranh chấp. Bạn học Diễm Yến cũng không muốn dùng bạo lực, nên trực tiếp không thèm liếc nửa con mắt, đi vụt qua, kéo theo Lạc Thủy - người vốn là fan trung thành của ông chú kia bỏ chạy. Hai người đi đến tiệm " A Thái " ở đối diện trường.
Không biết tiệm làm ăn ra sao mà đông đúc như chợ sáng, còn có một đám soái ca mặc đồng phục " hầu hạ " từ đầu đến chân. Lạc Thủy không khỏi lắc đầu... Quả thật là thời đại mới, mọi người già trẻ lớn bé gì đó đều thích nam sắc.
" Hoan nghênh quý khách "
Hai người hiên ngang bước vào tiệm.
" Hai người đẹp muốn cắt tóc à? " - Soái ca giáp nhiệt tình hỏi.
Tiết Diễm Yến chỉ Lạc Thủy: " Cậu ấy làm tóc hoa lê, tôi làm tóc gợn sóng "
Tiết Diễm Yến hiển nhiên là khách quen của nơi này, nên cô nàng thản nhiên nằm trên ghế hưởng thụ nam sắc phục vụ, massage. Còn Lạc Thủy thì đứng ngồi không yên, bị lôi kéo một hồi rốt cuộc cũng đành phải ngồi sụp xuống ghế mà nhắm mắt, vỗ đùi nói: " Uốn tóc hoa lê! "
Vị thợ cắt tóc kia cắt cũng thật nhanh tay, giơ bảo đao chém xuống liền khiến tóc cô bỏ đi quá nửa...Lạc Thủy nhìn đám tóc mình nuôi tuôn xuống ào ạt như thác, cảm giác như thịt nát xương tan, thiên đao vạn quả cũng không tài nào diễn tả nổi, đến lúc thanh toán tiền vẫn còn tay đập chân run, lòng ngâp tràn nước mắt than khóc.
Lúc ra cửa, Lạc Thủy mới giật mình phát hiện ra bản thân đã toi mất 300 tệ cho một mái tóc- gần nửa tháng tiền sinh hoạt, bây giờ thì cô phải sống sao đây ╯□╰...Nơi này là thứ hắc điếm gì vậy?
" Rốt cuộc là cậu đưa mình đến cái hắc điếm nào vậy hả? 300 tệ, 300 tệ có thể mua được N cái đầu heo đấy!!!" - Lạc Thủy quay sang định trút giận với Diễm Yến, liền phát hiện ra cô nàng vẫn đang nhìn chằm chằm mình nãy giờ.
Lạc Thủy thấy thế thì đẩy đẩy Tiết Diễm Yến, hỏi: " Cậu nhìn cái gì thế? Hai tròng đen sắp lòi ra khỏi tròng trắng luôn rồi kìa "
Tiết Diễm Yến thẹn quá hóa giận, vừa nắm tay Lạc Thủy vừa trả lời: " Cô em, mới nãy cưng vừa nói gì ấy nhỉ? Ngứa da rồi đúng không?"
Thật ra là do bản thân cô xấu hổ, sợ nói ra sẽ bị người ta chọc đến chết mất thôi...ai đời một cô gái lại cư nhiên bị một cô gái khác làm cho " thần hồn điên đảo " bao giờ? Bọn cô ở chung ký túc xá đã 3 năm rồi, hình dạng nào của nhau mà chưa từng thấy qua? Chỉ là cô thật sự chưa từng thấy 1 Lạc Thủy như thế này....Người đứng trước mặt cô lúc này không phải chính là nữ chính trong truyền thuyết hay sao? Nét xuân tươi trẻ, mắt long lanh như ánh nước, tuy có chút u buồn thoáng đọng trên đôi mày nhưng lại trở thành hờn dỗi tự nhiên đến lạ...Mái tóc hoa lê bồng bềnh lại càng làm nổi bật thêm gương mặt trái xoan xinh xắn.
Bỗng nhiên Lạc Thủy kéo tay cô xin lỗi làm cô giật cả mình, mới vội thoát ra khỏi mộng ảo của bản thân: " Đại tỉ chim sa cá lặn nghiêng thùng đổ nước tha thứ cho muội đi mà "
Diễm Yến ngại ngùng, vội vàng làm bộ hếch mũi lên nói: " Ai gia tha cho ngươi lần này đấy "
Lạc Thủy và Tiết Diễm Yến cắt tóc xong liền trở lại trường, không ngờ lại bắt gặp Đốn họa thủy đang ôm một bó hoa hồng màu xanh to tướng chờ hai người ở dưới lầu, dương dương tự đắc chào hỏi "đầy quyến rũ "
Lạc Thủy nhìn đăm đăm hồi lầu mới phát hiện được cái đầu nhô ra từ đám bụi hoa, liền kỳ quái hỏi: "What the...Đốn họa thủy? "
Đốn Cảnh Nhiên chặn lời Lạc Thủy, hoa hồng trong tay đưa đến trước mặt cô, đoạn lại toét miệng cười nói: " Chịu đòn nhận tội! "
Lạc Thủy nghe xong thì xém ngã, nhưng mà cô biết trọng " danh dự " nên kìm lại được...Lại thấy Tiết Diễm Yến đã hoàn- toàn- bị- mê - hoặc đứn g ở bên cạnh, chống nạnh hỏi: " Roi đâu? "
Đốn Cảnh Nhiên liền nghiêm túc chỉ vào đám gai nhỏ trên thân bó hoa hồng, cười nói: " Đây này "
Trên trời có một đám quạ đen bay ngang qua, quạt quạt nhìn mặt Lạc Thủy năm sắc màu đủ loại, người đi đường bên cạnh thấy vậy cũng kéo đến xem trò hay.
Lạc Thủy dở khóc dở cười: " Vậy cậu cứ tiếp tục khiêng đi, nhớ là khiêng!"
Nói xong liền xoay người, định bụng kéo Tiết Diễm Yến chạy bay biến...Cô không có rảnh ở đây nói chuyện vô nghĩa với cậu ta đâu, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Đốn Cảnh Nhiên đuổi theo sau, nhét hoa vào tay Lạc Thủy, nói: " Mình vác nó hơn nửa ngày rồi, mới gỡ xuống thôi "
Tiết Diễm Yến nhìn bó hoa kiều diễm, lại chói sáng màu nhân dân tệ làm say đắm lòng người kia, liền hít một hơi thật sâu lẩm bẩm vào tai Lạc Thủy: " A Thủy ơi A Thủy, đây gọi là lam sắc yêu cơ nha!"
Nam sắc yêu tinh gì cơ? Lạc Thủy nghe không hiểu ý, cau mày nhìn người trước mặt....Kẻ gây họa đúng là gây họa mà...Tùy tiện đứng như vậy cũng toát lên vẻ tuấn tú lòe loẹt...Nhưng mà hình như đôi mắt đào hoa kia đã có chút dãn ra, thoáng hiện nét giận dữ. Lúm đồng tiền mê người ngày nào cũng chẳng thấy, chỉ có bộ dạng mím chặt môi ra vẻ " khổ đại cừu thâm " mà thôi. ( ý ở đây là hận)
Lạc Thủy bắt đầu sỡ hãi, lùi lại hai bước mà nói: " Chút hoa dư thừa đó mà cậu cũng dám đưa cho mình à?"
Đốn Cảnh Nhiên nghe thế thì bắt đầu nổi giận thật sự...Rõ ràng là cô ấy không muốn, lại còn ở đây nói đông tây cái gì nữa? Cậu là ai chứ? Từ nhỏ người xung quanh đã yêu quý, bảo vệ cậu trong lòng bàn tay còn không xong, cậu chỉ việc ngoắc tay một cái là nữ nhân ùa tới như nước chảy, việc gì mà cậu phải tự hạ mình đến đây, lại còn bày trò tặng hoa hồng?
Hình như cậu bị điên rồi, ăn trúng thứ gì đó nên phát rồ, mới ngu ngốc đến đây tặng cô ấy hoa hồng, còn phải tìm một cái lý do " đường đường chính chính " nữa chứ.
Cô ấy cứ thích giả bộ ngu với cậu, chuyện gì cũng làm ra vẻ không biết, không quan tâm. Cô ấy xem cậu là ôn dịch, tránh như tránh bọ cạp, rắn rết...Lúc còn học cao trung cậu cố tình nói bóng gió việc muốn qua lại, cô ấy cũng không từ chối, cậu liền nghĩ không sao, cứ từ từ một chút cũng được...
Với số điểm của cậu, hoàn toàn có thể lựa chọn một ngôi trường tốt hơn trăm ngàn lần, cậu vì cái gì mà vào đây chứ? Cậu chỉ là không tin, không tin rằng, sau bao nhiêu năm như vậy, hai người ở bên nhau lâu như thế mà cô ấy lại không có chút rung động nào, nên cậu đã quyết định đuổi theo... Cậu muốn xem xem liệu cô ấy có thể giả bộ đến lúc nào nữa.
Lúc cậu bắt đầu có mặt ở khu phân giáo liền gửi số điện thoại mới cho cô ấy, như một vị cao tăng khổ hạnh chờ đợi một câu nhắn, một chút nhớ nhung từ cô...Nhưng không...đằng đẵng hai năm trời, cậu chỉ thỉnh thoảng nhận được vài tin nhắn chúc phúc từ đám người khác... còn cô ấy, một chữ cũng chẳng thấy đâu. Nghỉ lễ cũng không thấy cô ấy trở về nhà, hai năm cơ bản là không nhìn thấy mặt, nhưng cậu vẫn nhẫn nại chờ, chờ đến mức cậu tự hỏi bản thân rằng không biết rằng từ khi nào mà mình đã kiên nhẫn đến vậy nữa...
Năm thứ ba thì bọn họ dời đến chổ ở mới, cậu liền đi hỏi thăm lịch trình của cô, rồi giả vờ gặp gỡ...Nhưng cô ấy không cười với cậu như cậu nghĩ, mà chỉ gọi cậu một tiếng " họa thủy "...Cậu đã vờ tức giận, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết: Rõ ràng cô ấy vẫn chưa quên cậu, cô ấy vẫn còn thích cậu như trước....
Rồi cậu chợt nhận ra là cô ấy ngày càng xinh đẹp...nét kiều diễm tự nhiên ngày càng tăng lên khiến cậu không tài nào dời mắt đi được...Cũng chỉ có cô ấy, chỉ có cô ấy mới có thể từ canh suông mì sợi biến thành " mi mục tựa tranh " như thế!