Thiệu Hoa

Chương 73: Nước mắt của Thiệu Hoa




“Ông xã”

“Bà xã”

“Không được, không được, kêu như vậy không quen.”

“Ừ, anh cũng thấy không quen.”

“Thiệu Hoa.”

“Nguyệt Tâm.”

“Dễ nghe.”

“Dễ gọi.”

Tiểu Trần nhìn hai người bọn người họ cứ đứng trước cổng cục dân chính giằng co gì đó rồi mới trở lại mà không khỏi cười “hắc hắc” hai tiếng. Cậu đang nghĩ đến ngày cậu cùng Đường Ngọc San cũng lĩnh chứng xong cũng không biết sẽ đứng cục dân chính lèo nhèo cái gì nữa.

Sau khi lên xe Thiệu Hoa nói với Nguyệt Tâm: “Nguyệt Tâm, buổi chiều hôm nay anh có một buổi họp nhất định phải tham dự. Bây giờ đưa em về nhà trước sau đó anh sẽ trở về công ty.”

Nguyệt Tâm ôm lấy cánh tay của Thiệu Hoa: “Gấp cái gì? Về nhà ăn cơm trưa đã rồi hãy đi.”

“Buổi chiều 1 giờ bắt đầu khai họp, bây giờ đã 11 giờ rồi.”

Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ: “Ừ, 11h 15 phút rồi.”

Anh đến công tyu chuẩn bị một chút, không cần ăn cơm trưa nữa, ăn nhiều đến buổi chiều sẽ buồn ngủ đến lúc ấy đầu óc sử dụng không tốt.” Không đợi Nguyệt Tâm nói Thiệu Hoa lại bổ sung: “Anh sẽ ăn mấy cái bánh bích quy.”

Nguyệt Tâm véo chút thịt trên cánh tay anh : “Anh lại gầy thêm một vòng rồi đấy.”

“Không, không, loại tình huống như này rất ít, một năm cũng chỉ hai ba lần. Bởi vì hội nghị rất quan trọng lại tổ chức vào buổi chiều nên anh mới ăn bánh quy thay cơm. Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Anh không có việc gì làm mới triển khai mấy cái hội họp này, công việc làm một thể kết thúc càng sớm càng tốt.”

“Là sao?” Nguyệt Tâm không hiểu gì hết.

“Hiện tại em đã trở lại, anh liền có việc khác để làm, hắc hắc.”

Nguyệt Tâm nghe xong vui vẻ kêu lên: “Anh đồ bại hoại.”

“Anh, anh muốn có nhiều thời gian bên em.”

Nguyệt Tâm lập tức nâng tay lên nhặn miệng anh lại: “Thời gian của anh còn nhiều! Có thời gian là phải ở bên em hiểu không?”

“Ừ” Thiệu Hoa ôm sát Nguyệt Tâm vào lòng.

Nguyệt Tâm ăn xong cơm trưa, đông sờ sờ, tây cọ cọ mà chuyện gì cũng không xong, trong đầu cô tất cả đều là hình ảnh sáng nay vừa mới trở thành người vợ hợp pháp của Thiệu Hoa. Cô cầm lấy túi xách, rất nhanh gọi xe đi đến Long Mỹ. Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ, cứ đến đó một chút, cô thầm nghĩ: Thiệu Hoa đi họp vậy thì cô sẽ ở văn phòng chờ anh.

“Tiểu thư, tiểu thư!”

Nguyệt Tâm đang định mở cửa phòng làm việc của anh thì bị nhân viên ngăn cản, cô quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Xin hỏi cô là…, tìm Thiệu tổng có chuyện gì không?”

“Tôi là… vợ của anh ấy.”

“Ách…” Thư ký chảy mồ hôi, cô vẫn tưởng rằng Thiệu Hoa vẫn độc thân, hơn nữa cả năm nay chưa từng thấy anh qua lại với người phụ nữ nào.

“Cô không tin?” Nguyệt Tâm mở túi xách rồi lấy ra giấy đăng ký kết hôn đưa tới trước mặt nữ thư ký, cô chỉ vào bức ảnh trên đó nói: “Đây đây, cô nhìn xem. Nhà trai: Thiệu Hoa, nhà gái: Chu Nguyệt Tâm. Hắc hắc.”

Thư ký nhìn chăm chú bức ảnh, quả thực đúng là Thiệu tổng. Cũng may cô đã kết hôn nên nhìn ra dấu chứng nhận này đúng là của cục dân chính đóng vào. “Chu tiểu thư, à không, Thiệu phu nhân mời cô vào trong phòng đợi Thiệu tổng một chút.” Nói xong thư ký vội vàng mở cửa rồi chạy đi pha một ly trà.

Nguyệt Tâm ngồi ở trên ghế ngắm đông ngó tây, buồn chán không có chuyện gì để làm, đôi mắt không ngừng trông ngóng Thiệu Hoa kết thúc hội họp trở lại. Khoảng tới 4 giờ Thiệu Hoa cuối cùng cũng xong việc.

Nguyệt Tâm định ra hiệu bảo Tiểu Trần đừng lên tiếng gọi tên cô những chưa kịp làm gì Tiểu Trần đã hô lên: “Chu tiểu thư.”

“Sao? Nguyệt Tâm?” Thiệu Hoa theo phương hướng Tiểu Trần chỉ mà thoáng quay đầu qua.

“Là em.” Nguyệt Tâm liếc mắt với Tiểu Trần một cái. Kỳ thật không cần cô nháy mắt Tiểu Trần đã biết phải làm thế nào rồi.

“Thiệu tổng, em ra ngoài trước, có việc anh cứ gọi em.”

“Được.”

Nguyệt Tâm đi đến kéo Thiệu Hoa tới sô pha ngồi xuống, cô ôm lấy mặt anh làm nũng nói: “Nhớ anh muốn chết.”

“Ha ha.” Thiệu Hoa cầm lấy tay Nguyệt Tâm: “Đúng rồi, giấy kết hôn thì có rồi, còn sính lễ vẫn chưa có tặng, cái này không hợp quy củ.”

“Không cần nhiều quy củ như vậy!” Nguyệt Tâm cũng không nghĩ muốn Thiệu Hoa đưa tiền tới nhà cô.

“Mặc kệ thế nào, vẫn phải nhanh chóng làm lễ đăng môn bái phỏng bố vợ mẹ vợ. Còn có…”

“Còn có cái gì…”

“Tiệc rượu. Ở Trung Quốc mời rượu mới chính thức là kết hôn.”

Nguyệt Tâm một phen dí cái trán của anh nói: “Thời buổi nào rồi mà còn có cái nếp nghĩ cổ hủ vậy chứ?”

Thiệu Hoa ôm chặt Nguyệt Tâm, lấy cằm cọ cọ vào hai má cô: “Em không bận tâm người khác không biết em là Thiệu phu nhân sao, rồi sau lại ngăn em vào cửa?”

Nguyệt Tâm ngọt ngào hôn xuống chóp mũi của anh: “Em lúc nào cũng mang theo giấy chứng nhận kết hôn mà!”

“Cái này em lúc nào cũng mang theo bên người sao?”

“Em lo là em sẽ quên mất chính mình là Thiệu phu nhân.”

“Ha ha”

Nguyệt Tâm điều chỉnh lại tâm tình một cách nghiêm túc: “Tiệc cưới, thật sự không cần nữa!”

“Tùy em, chỉ cần em vui vẻ là được.”

Nguyệt Tâm không thích hôn lễ, cô sợ mẹ kế của mình nhân cơ hội này lại ăn bớt, hơn nữa Thiệu Hoa không nhìn thấy được, tiệc cưới này nhất định sẽ gây sức ép cho anh. Đương nhiên lý do thứ hai mới là mấu chốt, cô cũng chẳng quan tâm bị người ta qua mặt, cô có bảo bối lão công của cô ở đây rồi thì sợ gì nữa.

“Còn không phải vì tiết kiệm tiền cho anh sao”

“Có chuyện này…” Thiệu Hoa ngồi thẳng hỏi nghiêm túc: “Có muốn chụp ảnh cưới hay không?”

“Không phải buổi sáng chụp rồi sao?” Nguyệt Tâm còn chưa có nhận thức ra, phản ứng đầu tiên của cô là nhớ tới bức hình nền đỏ thẫm có hai người bọn họ trong đó được chụp lại ở cục dân chính.

“Sao? Em nói là bức ảnh đó sao?”

“Nếu không còn bức nào nữa?” Bỗng nhiên Nguyệt Tâm chợt hiểu ra ý anh nói: “Không chụp, không chụp, dù sao anh cũng không nhìn được.”

“À” Thiệu Hoa nắm lấy tay Nguyệt Tâm, anh dùng lực siết lại: “Nhưng mà anh muốn sờ, em có mặc quần áo gì chăng nữa anh cũng mò ra. Nói xong tay Thiệu Hoa bắt đầu không an phận đưa vạt áo cô vuốt ve từ sau lưng đến trước ngực.

“Anh đúng là đồ dâm tặc.” Nguyệt Tâm thât sự muốn mặc váy cưới nhưng khi nghĩ đến Thiệu Hoa không nhìn được cô lại thấy mũi mình cay cay. Cô thừa nhận hiện tại cho dù người bên ngoài có khen cô đẹp như tiên cô cũng không thể nào vui nổi bởi vì người mà cô yêu nhất không thể nhìn thấy.

“Làm sao vậy?” Thiệu Hoa cảm nhận được nước mắt của Nguyệt Tâm rơi xuống.

“Không có gì” Nguyệt Tâm chôn đầu trong hõm cổ anh, tay nâng lên vuốt khuôn mặt ấy trong lòng tự nhủ nếu như anh không mù thì tốt biết bao. Bỗng nhiên cô nghĩ tới cái gì đó, hưng phấn reo lên: “ Chụp chụp chụp, nhất định phải chụp ảnh cưới.”

“Sao? Nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý sao?”

“Ừ” Nguyệt Tâm liều mạng gật đầu. Vừa rồi cô nghĩ kỹ rồi: anh không nhìn được thì cô nhìn giúp anh. Con ma ốm kia, cái vóc người ấy, mặc cái gì cũng đẹp hết. Là đàn ông của mình thì dại gì mà không nhìn.

Hai ngày sau, tiệm váy cưới.

“Tiên sinh, tiểu thư, hai người chọn váy đi, sau đó tôi sẽ sắp xếp thời gian cho hai người, cửa hàng chúng tôi ở đây có rất đông khách.”

Thiệu Hoa nghe xong nhíu mày một chút nhưng sau đó lập tức giãn ra, mỉm cười nói với nhân viên: “Không sao, cảm ơn, thật ngại quá chúng tôi không chụp nữa.”

Nguyệt Tâm nghe xong một bụng nghi hoặc.

Đi ra khỏi cửa hàng Thiệu Hoa liền nói: “Quần áo nhiều người mặc qua rồi, bẩn!”

“Hình như đúng là thế.”

“Đi, anh giúp em đi tìm thợ may.”

“Lại chơi sơn trại?”

“Là tự định chế.”

“Em sẽ tự thiết kế!”

“Em tốt nhất đừng… thôi được rồi!” Thiệu Hoa nghĩ thầm, dù sao anh cũng nhìn không thấy…

“Còn anh thì sao?” Nguyệt Tâm cau mày thở phì phì đánh giá Thiệu Hoa một chút.

“Quần áo của anh tất cả đều là tây trang rồi, ngày nào chẳng giống như đi chụp ảnh cưới.”

“Chính anh cũng biết sao?”

“Ha ha.”

“Từ từ anh cũng cần một bộ âu phục khác, chú rể người ta đều mặc tây trang màu trắng mà.”

“Vẫn là định chế đúng không?!”

Nguyệt Tâm lườm anh một cái: giả bộ uy hiếp! Bỗng nhiên cô lại hỏi: “Chúng ta gọi ai chụp!”

“Anh định làm thế nào?”

“Dưới tay anh có không biết bao nhiêu chuyên gia chụp hình đừng nói là chỉ chụp một cái ảnh không? Em muốn chụp thành một bộ điện ảnh cũng được.”

“Có đạo lý a!”

Hai tuần sau váy cưới của Nguyệt Tâm cuối cùng cũng may xong, âu phục của Thiệu Hoa cũng làm rất tốt.

Nhìn thấy Thiệu Hoa mặc tây trang màu trắng, hai mắt Nguyệt tâm không thể dứt khỏi người anh: “Uy uy, em nói anh nghe này, chờ anh già thêm tý nữa có thể báo danh tham gia đội ngũ quần áo thời thượng dành cho lão niên..”

“Thôi đi.”

“Em nói thật! Anh có biết anh có rất nhiều quần áo rồi không?”

“Đương nhiên biết.”

“Haiz, hiện tại cái tuổi này của anh cũng thật khó nói, không đủ trẻ cũng không đủ già, trên dưới đều không ăn khớp.”

“Em thì phối tốt lắm sao?”

“Ừ”

Thiệu Hoa nhếch khóe miệng có chút ranh mãnh: “Tự em thiết kế?”

“Ừ”

“Vậy để anh dùng tay “nhìn” xem”

“Muốn sờ thì cứ việc nói thẳng.”

“Ha ha.”

Thiệu Hoa kéo Nguyệt Tâm qua, anh nhắm mắt lại, cẩn thận chạm vào cảm nhận váy của cô, da thịt của cô.

“Cổ chữ V?”

“Ừ”

Thiệu Hoa theo cổ V đưa tay vào, nói: “Em không mang áo lót sao?”

“Sao lại mang? Lộ ra khó coi chết đi được.” Nguyệt Tâm kéo tay anh chạm vào: “Có lót ngực mà.”

“Nhưng mà không đủ dày.”

“Anh!”

“Màu gì vậy?”

“Màu tím sậm.”

“Không tồi. Mặt trước cũng rất được.”

… ……………..

Ngày chụp ảnh hôm đó thiếu chút nữa thì hù chết Nguyệt Tâm. Đại khái lúc đến có cả một đoàn xe. Người đàn ông của cô thật sự gọi cả tổ biên kịch tới, tấm phản quang, giá ba chân còn chưa nói, còn chuẩn bị cả máy quay phim, ống kính di động, thang quay, xe chạy chụp hình đều có cả… Biểu tình chụp ảnh hôm đó của Nguyệt Tâm quả thực vô cùng cứng nhắc, tâm trạng khẩn trương, lại còn nghe người ta nói “Cắt”, “No good”,… như hậu trường phim điện ảnh, phỏng chừng là do thói quen khi đi quay phim. Hơn nữa mới chụp chưa được vài bức thì nhiếp ảnh gia đã hô hào, quát dừng lại, sau đó chính là một toán nhân viên trang điểm lập tức đi đến thấm mồ hôi, chỉnh sửa lại lớp trang điểm, tựa như đang đóng phim thật! Chẳng những có người chụp ảnh, còn có cả ba cái máy quay phim.

Ngày hôm sau Nguyệt Tâm liền bệnh luôn, hoàn toàn là bởi vì tình thế khẩn trương lúc chụp ảnh hôm trước…

“Thiệu Hoa, thân thể anh hiện tại thế nào?”

“Lần trước đi kiểm tra một lần, cũng không tệ lắm.”

“Chúng ta liều mạng một lần, được không?”

“Là sao?” Thiệu Hoa hiển nhiên nghe không có hiểu.

Nguyệt Tâm cưỡi lên người anh, nằm đè úp sấp xuống dưới rồi nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh nói như thổi gió: “Em muốn sinh cục cưng.”

“Anh, không, phản, đối!”

“Thật sự?” Nguyệt Tâm rất cao hứng, lập tức lăn xuống thiếu chút nữa thì đè hư luôn cái “vận mệnh” của anh.

“A”

“Thực xin lỗi, là em không cẩn thận.”

“Em đi mà nói với cục cưng ý! Không đúng, đè bẹp nó rồi làm gì còn cục cưng nữa!”

“Hì hì”

“Ngày mai chúng ta cùng đến bệnh viện kiểm tra một lượt.”

“Ừ” Nguyệt Tâm trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng cô vẫn hơi chút lo lắng, ngón tay trước ngực Thiệu Hoa không ngừng vẽ vẽ: “Anh, bệnh của anh…”

“Bệnh của anh vốn không phải là bẩm sinh!” Thiệu Hoa trong lòng thở dài một hơi, bệnh của anh đều là do bị dày vò mà thành. “Bản thân anh thì tốt lắm!”

“Em chính là lo lắng bệnh thần kinh của anh sẽ di truyền lại.”

“Sinh một tiểu thần kinh không tốt sao?” Thiệu Hoa lật người để Nguyệt Tâm nằm phía trên.

“Tốt, tốt, bản thân anh tốt, mầm mống của anh đều tốt hết!”

“Ha ha.”

Tám tháng sau.

“Thiệu Hoa. Em có!” Nguyệt Tâm nhìn báo cáo, kích động đến nước mắt trào ra.

“Tốt, tốt, thật tốt quá!”

“Anh nói xem, con chúng mình tên là gì?”

“Ừ, để anh hỏi Khương tiên sinh một chút.”

“Đúng, đúng, hỏi ông ấy, càng nhanh càng tốt.”

“A!”

“Cẩn thận cẩn thận!” Nguyệt Tâm vội vàng vịn lấy Thiệu Hoa. Hai người đều vô cùng kích động, một người thì không nhìn thấy đường, một người thì quên cả chỉ đường.

“Trở về bảo Tiểu Trần tìm một bảo mẫu, sau này em đừng làm việc nhà nữa.”

“Anh không làm được sao?”

“Anh…”

“Xem tình tình đại thiếu gia này! Về sau anh đừng có mà dạy con chúng ta thành hỏng mất đấy.”

“Em không chê anh động tác chậm chạp là được rồi.”

Nguyệt Tâm hôn lên mắt anh nói: “Em yêu anh như thế, sao lại để cho anh làm việc nhà chứ.”

“Ha ha”

So với ngày dự tính sẽ sinh hai ngày, Thiệu Hoa đã đưa Nguyệt Tâm đến bệnh viên. Nguyệt Tâm bất mãn liếc anh một cái, người ta cùng lắm cũng chỉ đến trước vài giờ còn anh bắt cô đến trước hai ngày, ở bệnh viện cũng chẳng phải có gì vui. Mỗi ngày phương thức “giải trí” tốt nhất chính là thưởng thức đại thiếu gia kéo đàn, đại thiếu gia còn sinh hứng nói đây là để “dưỡng thai”.

Nguyệt Tâm tuy rẳng đã được xếp vào hàng ngũ sản phụ lớn tuổi nhưng bác sĩ nói thân thể cô rất tốt, có thể nhân lúc này sinh nở, hơn nữa còn có lợi đối với mẹ đứa trẻ.

Cuối cùng cũng đến lúc đau bụng sắp sinh.

“Tiên sinh, anh đi đổi quần áo đi, sau đó có thể vào phòng đỡ đẻ với vợ anh.”

“Ách…” Thiệu Hoa rất muốn đi vào cùng Nguyệt Tâm nhưng anh lo lắng mình không nhìn thấy, đứng đó chẳng may vướng chân bác sĩ thêm phiền.

“Tiên sinh?”

Thiệu Hoa liếm môi rồi nói: “Được.”

“Dùng sức, dùng sức…”

“A,a….” Nguyệt Tâm đau quá gào lên.

Thiệu Hoa đứng một bên cũng không biết làm sao cho phải. Đừng nói anh nhìn không thấy, anh chính là một người chồng luôn nhìn thấu tất cả, giờ anh ở trong này cũng không biết làm gì.

“Nguyệt Tâm.” Thiệu Hoa gọi tên cô, anh chạm vào tay cô rồi nắm thật chặt không buông.

“Ra rồi, sắp ra rồi…”

“Oa” Tiếng trẻ con bật khóc nỉ non.

“Chúc mừng hai người, là một bé trai.”

“Nguyệt Tâm” Thiệu Hoa vuốt ve khuôn mặt sũng mồ hôi của cô, đặt môi lên hôn xuống.

Bác sĩ ôm lấy đứa nhỏ rồi quay lại nhìn Nguyệt Tâm, Nguyệt Tâm cười cười ý bảo bác sĩ đưa cho Thiệu Hoa ôm con một chút. Nguyệt tâm đẩy đẩy tay anh nói: “Ôm con chúng ta đi anh.”

Tay Thiệu Hoa run lên bần bật, y tá giúp anh chỉnh tư thế rồi đặt đứa nhỏ vào tay anh. Thiệu Hoa ôm con trai mà trong lòng không biết phải nói gì cho phải, anh muốn đưa tay lên chạm vào con nhưng lại lo lắng không biết hạ tay nặng nhẹ thế nào. Y tá kéo tay anh để anh nhẹ nhàng chạm vào mặt đứa nhỏ. Ngón tay vừa chạm vào thằng bé, giây phút kia Thiệu Hoa cảm giác hốc mắt nóng lên, hai hàng nước mắt chảy xuống. Trong trí nhớ của anh, anh chưa bao giờ khóc. Vậy mà giờ phút này trước một sinh mệnh mới chào đời anh liền bại trận không ngăn được nước mắt trào ra.

Y tá phải ôm đứa bé đi, cánh tay của Thiệu Hoa bất giác ôm chặt hơn một chút.

“Tiên sinh, chúng tôi phải đưa đứa bé đi tẩy trừ một chút.”

“Được, được.” Thiệu Hoa vô cùng luyến tiếc “giao” con cho người khác.

Nguyệt Tâm nhìn Thiệu Hoa như vậy, cô cũng hạnh phúc đến nước mắt rơi xuống.

…… …………..

Bảy năm sau.

“Thiệu, Vũ, Thiêm! Mới học được vài chữ đã học đòi đánh nhau!” Nguyệt Tâm nổi giận, đang định cho cậu con trai một trận đã bị Thiệu Hoa ngăn lại.

“Con trai, thắng không?”

“Thắng!” Thiệu Vũ Thiêm vẻ mặt đầy đắc ý.

“Đánh nhau thì có thể, thua thì không được trở về.” Thiệu Hoa sờ sờ đầu con trai.

“Anh… anh dạy con kiểu gì vậy?” Nguyệt Tâm tức giận đến giậm châm.

“Ba anh trước kia đã giáo dục anh như thế, nếu không ngày đó sao anh có thể cứu được em? Còn có đứa con này nữa?”

“…”

* * *

“Thiệu Hoa, không hay rồi, không thấy thằng bé đâu!”

“Làm sao vậy?”

“Ăn cơm xong em khóa con ở trong phòng cho nó học, vừa rồi mở ra lại không thấy nó đâu! Trong tủ, dưới gầm giường đều không tìm thấy!” Nguyệt Tâm khẩn trương đến nước mắt ứa ra.

“À” Thiệu Hoa vẻ mặt lại hoàn toàn thoải mái: “Nó chắc chắn lại trèo cửa sổ ra ngoài rồi.”

“Cái gì? Sao anh biết? Đây là tầng hai mà.”

“Anh ở cái tuổi của nó còn trèo lên tận tầng ba.”

“…”

“Đúng rồi, em xem lại xem con lợn của nó có phải vừa mới mua không?”

“Là ý gì?”

“Con trai hẳn là đem nó đập nát rồi lại mua cái mới chứ sao.”

“…”

HOÀN CHÍNH VĂN

p/s: Nửa năm trôi qua và bộ truyện đầu tiên đã chính thức khép lại (vẫn còn ngoại truyện mình sẽ sớm hoàn thành), dù chưa được nhiều bạn đọc biết đến nhưng mỗi một lời cổ vũ của các bạn dù nhỏ nhỏi nhưng đã tiếp rất nhiều động lực cho mình hoàn thành bộ truyện đầu tiên này.