Thiệu Hoa

Chương 32: Bệnh thần kinh trị không nổi




(Thời gian trở lại năm 2009, buổi trưa sau ngày “anh hùng cứu mỹ nhân”)

Sau khi ăn cơm xong, nghe xong những truyện kỳ lạ của Thiệu Hoa, cô lại dựa vào người anh, vừa nói vừa đùa với các cúc áo của anh “Nhà xưởng của anh hình như rất lớn phải không?”

Thiệu Hoa bế Nguyệt Tâm ngồi lên trên “Ừ. Truyền thông, giải trí có làm to đến mấy thì cuối cùng vẫn là bọt biển, tuyệt đối không thể bằng công thương nghiệp.”

Kỳ thật không cần vay ngân hàng Thiệu Hoa tuyệt đối vẫn có thực lực xây dựng mảng điện ảnh và truyền hình đi lên. Nhưng anh không muốn dùng chút tiền khác để xây dựng kinh đô điện ảnh, toàn bộ lợi nhuận thu được từ Hoa Duyệt không đủ thì cứ theo trình tự mà làm – đi vay. Dùng tiền của truyền thống đánh trả truyền thông, đây chính là nghệ thuật trả thù của anh.

“Anh rất có óc suy nghĩ, lại biết kiếm tiền, luôn hào phóng với người khác, khó trách Tiểu Trần cứ khăng khăng ở cạnh anh.”

“Tiểu hài tử mà thôi.”

“Hừ! Anh chính là dụ dỗ vị thành niên, lại còn biết làm giả bằng lái. Anh có biết làm thế rất nguy hiểm không, anh không nhớ bản thân từng đâm chết người sao?”

Thiệu Hoa bỗng chốc vẻ mặt nghiêm túc, anh do dự trong chốc lát rồi nói với Nguyệt Tâm: “ Người đó, không phải là anh đâm.”

“Cái gì?”

“Là Thiệu Hằng đâm.”

“Cái gì? Anh, ý của anh là, anh ta đâm chết người mà người ngồi tù lại là anh?”

“Phải.”

“Đầu óc anh hỏng rồi sao?” Nguyệt tâm thở hổn hển. 10 năm! Là 10 đó anh có biết không Thiệu Hoa! Toàn bộ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của anh đều là ở trong tù! Vậy mà anh lại có thể thay người khác lao vào vòng lao lý! Nghĩ rồi, nước mắt Nguyệt Tâm lại dâng lên.

“Ha ha”

“Anh đồ thần kinh, vẫn còn cười được nữa? Tại sao lúc trước không nói cho em biết. Nếu như lúc ấy anh nói ra vụ kiện của chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”

“Trước khi ngồi tù anh không nói, ra tù sau cũng không nói, rồi lên bước lên trước mặt quan tòa mới nói, em cảm thấy bọn họ sẽ tin sao? Chỉ sợ lúc ấy họ còn nghĩ anh đang cố tình bịa chuyện, bày đặt đổ oan cho người khác.”

“Anh, chừng nào đầu óc anh mới minh mẫn ra một chút, tại sao lại có thể hết lần này tới lần khác nhận tội thay bọn họ.”

Thiệu Hoa cúi xuống hôn lên từng giọt nước mắt của cô: “Hiện tại không nói chuyện này nữa.”

Vừa rồi anh đột nhiên muốn đem hết chân tướng mọi việc nói ra cho Nguyệt Tâm, cũng không phải bởi vì muốn cho thấy mình trong sạch mà là không muốn giấu giếm cô bất cứ chuyện gì. Năm đó nếu như anh nói ra chỉ sợ Nguyệt Tâm tính tình nóng nảy, lại làm ra chuyện gì không lường được; hiện tại tình hình của anh so với trước kia khác nhau một trời một vực, Nguyệt Tâm cũng đã từng trải và có nhiều kinh nghiệm hơn cho nên anh nghĩ muốn đem chân tướng ra nói cho cô biết.

Nhìn thấy Thiệu Hoa thản nhiên cười, Nguyệt Tâm hít một hơi, cô tiến sát đến trước mặt anh, hôn lên khóe môi, thì thào: “đồ ngốc, anh là đồ ngốc… Em thích anh, thương anh… Đáp ứng em, phải sống thật tốt…”

Nguyệt Tâm tình nguyện không cần nghe Thiệu Hoa nói ra chân tướng, cô thực sự rất đau. Mười năm ngồi tù oan còn chưa tính, còn vác lên mình đủ thứ bệnh. 35 tuổi, cũng là trung niên rồi, vậy mà lại bị bác sĩ phán chỉ có thể sống đến 60…

Thiệu Hoa hôn lên từng giọt nước mắt trên khuôn mặt cô “Được, anh đáp ứng em.”

Nguyệt Tâm nằm trong lồng ngực Thiệu hoa thật lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sờ hai má anh, nói: “ Đưa em đi mua quần áo”

“Ừ”

Ra khỏi cửa đi lòng vòng lúc lâu, hai người đến một khu buôn bán, Nguyệt Tâm kéo Thiệu Hoa vào một cửa hàng, bắt đầu chọn quần áo. Nhưng nhìn không lâu cô cảm thấy không được tự nhiên: một là buổi chiều thường rất uể oải, thời gian này cũng không có mấy khách hàng, hai là có bạn trai ở bên cạnh chờ cô mua quần áo, nhìn rõ ràng giống bộ dạng đi xách đồ. Nguyệt Tâm ngửa mặt lên trời than vãn rồi lập tức kéo Thiệu Hoa ra ngoài.

“Sao không chọn?” Thiệu Hoa giơ số 6 ra “Thế này có thể mua được không ít.”

“ Thế này chỉ mua được cái tay cầm của một chiếc Hermes thôi.”

“Trước kia không phải em rất tiết kiệm tiền của anh sao?”

“Anh thì lúc nào cũng hào phóng với bản thân còn đối với phụ nữ thì đúng là đồ keo kiệt”

“Ha ha”

Nói xong Thiệu Hoa liền kéo Nguyệt Tâm đến gian hàng độc quyền bán hàng Hermes, muốn lấy toàn bộ hàng bày trên quầy. Nguyệt Tâm xách một đống túi to nhỏ, lại nhìn thấy Thiệu Hoa trong tay cũng cầm cả một đống, cái này thì quả thực nhìn mà đau lòng không phải chỉ một chút xíu – ít nhất hai gian hàng cứ như vậy mà đi, cô nhìn trước mắt mà cũng choáng. Cũng may là mấy quầy Hermes cũng không trưng hàng ra là mấy, có lẽ bởi chẳng trông cậy có mấy ai vào mua. Mấy người mua đều bệnh thần kinh hết.

Trở lại căn nhà, Nguyệt Tâm nhìn đến mấy cái bao lỉnh kỉnh, thật sự càng nhìn càng muốn khóc. Bản thân cô còn đang phải thuê phòng để ở, mua cái chỗ này còn không bằng bảo cô mua nhà cho xong. Đã thế có nhiều cái xấu muốn chết, nào dám đeo ra ngoài. Cứ cho là Nguyệt Tâm có đeo cái túi đích thân mua từ cửa hiệu Hermes chính hãng đi, thì đồng nghiệp cô nhìn thấy thế nào chẳng bảo đây là hàng fake loại A.

“Bệnh thần kinh đúng là không chữa nổi.” Nguyệt Tâm ôm một cái túi vào ngực, vừa chỉ vào Thiệu Hoa vừa nước mắt lưng tròng nói.

“Chu luật sư, anh phải cáo buộc em tội nhục mạ người khác.”

“Anh…anh…” Nói xong Nguyệt Tâm càng khóc lợi hại.

Thiệu Hoa đi tới, đẩy mấy cái túi la liệt trên sô pha ra rồi ngồi cạnh Nguyệt Tâm, ôm lấy cô rồi cười như cười với một đứa trẻ vậy “Làm sao vậy?”

“Còn không phải sót tiền của anh sao?”

“Nếu như em không thích vậy thì đi trả.”

“Có thể trả?”

“Ừ”

Nguyệt Tâm bệt người nín khóc rồi bật cười, xắp xếp lại rồi bảo Thiệu Hoa xách xuống lầu cùng cô đi trả.

“Để lại hai cái đi, trả nhiều như vậy cũng ngại lắm.”

“Để lại một cái thôi.”

Trong quầy hàng, hai nhân viên đang cười nói hết sức vui vẻ: “ Tỷ lệ bán hàng cả năm đều đạt được rồi” thì nhìn thấy hai người Thiệu Hoa cùng Nguyệt Tâm xách theo một đống túi lớn nhỏ trở lại… Một năm lập tức biến thành một tháng mất rồi.