Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 69: Thành quả




Vạt áo huyền mầu ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người xẹt tới trước cửa, chỉ thấy bệ hạ đẩy cửa ra, đã từ trong ngự thư phòng bước ra, đang khoanh tay tựa vào trước cửa, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt hướng tới chỗ bọn họ đang đứng thẳng đảo qua, cũng không thấy có biểu hiện gì, mọi người lại vô tình cảm thấy được bệ hạ lúc này lại có chút tức giận.

“Các khanh nhưng thật ra thật sự nhàn rỗi a......” Kì Hủ Thiên tựa vào trước cửa thư phòng, trong động tác mang theo chút lười biếng tùy ý, trong đôi mắt khép hờ một nửa hơi hơi có chút lãnh ý, trong giọng nói cũng mang theo chút trào phúng, mới bước ra ngự thư phòng liền nhìn thấy đám đại thần đang ở xa xa, nếu không có những người này vướng bận, hắn giờ phút này đã có thể mang theo Minh Nhi quay về tẩm cung nghỉ tạm, nghĩ đến Minh Nhi kiên trì không muốn để hắn ôm đi ra, hắn lại hơi hơi nhăn trán lại. (kí lí do anh í tức giạn thiệt là chấm chấm quá đi =’’=)

“Phụ hoàng vì sao lại tức giận, các vị đại nhân quan tâm quốc sự như thế, Phụ hoàng nên thấy vui mừng mới phải.”

Không biết từ khi nào, cạnh cửa xuất hiện thân ảnh của người còn lại, mọi người xa xa nhìn lại, chỉ thấy Thái tử Điện hạ chính ỷ ở cạnh cửa, trên mặt mỉm cười cũng không chút nào lộ vẻ trầm trọng, thần sắc như thường, không khỏi đều yên lòng, xem ra bệ hạ cũng chỉ là tìm Thái tử Điện hạ trao đổi việc lập thái tử, cũng không phải đại sự gì phát sinh với Thương Hách, là bọn hắn này đó thân là thần tử quá mức lo lắng, nhưng có quân vương tâm ý khó dò như thế, há lại có thể trách bọn họ mọi chuyện đa tâm, thật sự là uy nghi đế quân làm cho bọn họ không thể không như thế, trước mắt xem ra nếu vô sự, bọn họ vẫn là mau chút rời đi mới phải, nếu nhiễu bệ hạ nghỉ ngơi, chỉ sợ vô sự cũng sẽ thành có việc, vì thế vội vàng đến gần vài bước, hành lễ xong mới cẩn thận lui ra.

Kì Minh Nguyệt chịu đựng sự khó chịu dưới thân, miễn cưỡng đi đến cạnh cửa, bên môi hàm chứa ý cười tựa vào trên khung cửa, xem ra hắn quả thực cũng không đoán sai, bị Lưu tổng quản cùng bọn thị vệ như thế động tác một nháo, há có thể không đưa tới sự chú ý của người khác, thân là quân chủ, mỗi tiếng nói cử động cùng sẽ bị người làm như có thâm ý khác, trong lòng suy nghĩ thấu đáo thêm vài phần, như Phụ hoàng lời nói và việc làm không cố kỵ như thế, tự nhiên sẽ bị xem như người hỉ nộ vô thường, hôm nay đợi hắn cùng với Phụ hoàng ở trong ngự thư phòng hồi lâu như vậy, nếu không người phỏng đoán gì mới là thật là kỳ quái.

Nghĩ đến mới vừa rồi ở trong ngự thư phòng, Kì Minh Nguyệt khẽ nhếch khóe miệng lại thêm chút độ cung, nghiêng người đưa đến một ánh mắt ám mầu tới người bên cạnh: “Sự lợi hại của Phụ hoàng, minh nguyệt đã biết, sau này chắc chắn không phụ sự dạy bảo của Phụ hoàng, để cho Phụ hoàng cũng biết một chút năng lực của Minh Nguyệt.” Dù chưa nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn là không tự chủ được đem Phụ hoàng cùng tình nhân trong quá khứ đi so sánh, không thể không nói, nếu ở kiếp trước có thể gặp được người như ph vậy, hai người tuyệt đối là kỳ phùng địch thủ, không giống như hôm nay, thân mình hắn bất quá mới mười lăm tuổi, cùng Phụ hoàng đối lại thật là hơi ở thế hạ phong, bất quá tuy là như thế, hắn cũng dĩ nhiên hưởng thụ được sự vui thích khoái hoạt trong đó, đối với Phụ hoàng, hắn không ngại bị vây phía dưới, huống chi, còn nhiều thời gian......

Ý cười bên môi hắn cùng vẻ mặt mang ánh mắt mờ ám khiến cho Kì Hủ Thiên nhướn mi cười khẽ: “Minh Nhi đang nghĩ đến chủ ý gì, Phụ hoàng chính là nhất thanh nhị sở (biết rõ), đáng tiếc ngươi hiện giờ còn nhỏ, nghĩ muốn làm điều này vẫn là còn sớm một chút.” Ha ha cười, Kì Hủ Thiên bỗng nhiên đưa hắn bế đứng lên “Không có người ở tại bên ngoài, Minh Nhi có thể để cho Phụ hoàng ôm ngươi đi trở về đi?”

Lưu Dịch đã sớm sau khi các đại thần lui ra liền vẫy lui thị vệ, không nói một câu đứng ở một bên, trên mặt nhân lời nói mới vừa rồi của điện hạ mà hiện ra một chút ý cười, nghĩ đến thực sự một ngày điện hạ được đền bù mong muốn, không biết bệ hạ hội sẽ có phản ứng gì, ý cười kia liền càng có chút rõ ràng hơn.

“Phụ hoàng chẳng lẽ không thấy Lưu tổng quản vẫn đang ở đây sao?” Lưu tổng quản sớm biết hết thảy của hai người, hắn cũngkhông để ý ở trước mặt Lưu tổng quản phải như thế nào, lời này chính là vui đùa chi ngữ thôi, ôm trụ cổ của Phụ hoàng, ỷ ở trong lồng ngực của y, nếu là lúc trước, Phụ hoàng ôm hắn đi ra ngự thư phòng, kia đó là kỳ cảnh đi, không biết các đại thần liệu hội có tưởng hắn cùng với Phụ hoàng thương thảo quốc sự mà quá mức mệt nhọc, mới có thể thấy thân thể không khoẻ. Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hắn bỗng nhiên cảm thấy được trong cung cũng đều không phải là mọi chuyện không thú vị, xem sắc mặt các đại thần này đoán suy nghĩ trong lòng bọn họ, cũng là kiện tiêu khiển thú vị.

“Minh Nhi nhìn sai rồi, nơi này làm gì có người khác? Trong mắt Phụ hoàng chỉ có nhìn thấy một mình Minh Nhi, không thấy người khác ở bên đâu.” Ở trên gương mặt Minh Nhi hạ xuống một nụ hôn, cố ý đùa hắn, bàn tay các ở trên lưng hắn nhẹ nhéo một chút, chậm rãi gợi lên khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười giảo hoạt.

Cầm lấy bàn tay ẩn hàm dây dưa của Phụ hoàng, đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay y như có như không phát họa vài cái, Kì Minh Nguyệt phản bác nói: “Chẳng lẽ là Phụ hoàng ánh mắt không tốt, vẫn là lúc trước quá mức mệt nhọc, mới có thể làm như không thấy, Minh Nguyệt chính là nhìn thấy Lưu tổng quản.”

Đem hai người trong lúc đó hết thảy xem ở trong mắt, Lưu Dịch nghe đến đó, trên mặt đã hiện ra ý cười rõ ràng: “Thần không ở, bệ hạ cùng điện hạ mời tùy tiện.”

Ném những lời này, hắn đột nhiên tại chỗ tiêu thất bóng dáng, lời nói đọng ở lại trong không khí còn có thể bắt giữ được âm cuối mang ý trêu chọc.

“Lưu tổng quản đã không còn, là Minh Nguyệt nói sai, Phụ hoàng nếu là vì câu nói mới vừa rồi kia phạt ta, cũng phải quay về tẩm cung mới phải.” Sợ nhân câu nói lúc trước kia lại đưa tới sự “Trừng phạt” của Phụ hoàng, Kì Minh Nguyệt vội vàng dùng lới nói ngăn chận hành động có thể xảy ra của y, trước cửa ngự thư phòng, chung quy không phải chỗ thích hợp.

“Nếu Minh Nhi biết sai, Phụ hoàng liền tạm thời buông tha ngươi.” Lại ở bên hông hắn nhéo một phen, Kì Hủ Thiên ôm hắn trở về tẩm cung, vẫy lui cung nhân hầu hạ, thật cẩn thận đưa hắn đặt ở trên giường.

Mới được đặt nằm xuống giường, Kì Minh Nguyệt liền bị áp chế thân mình, tiếp theo đó là cực nóng nụ hôn sâu vô cùng, mở miệng ta tùy ý Phụ hoàng thăm dò, hắn cũng lấy lưỡi đón chào, thẳng đến hai người đều có chút khinh suyễn, mới định thần mở miệng nói:

“Minh Nhi lúc nãy có bị thương không? Phụ hoàng giúp ngươi tắm rửa, sau đó bôi thêm chút bạch phù được không?”

“Bạch phù đích thực là dùng rất tốt, Phụ hoàng không cần lo lắng, ta không sao.” Giờ phút này dưới thân có chút khó chịu, nhưng cũng không cảm giác thấy đau đớn, lúc đó đã làm đủ chuẩn bị, hẳn là chưa từng thương đến mới đúng, nhớ tới việc lúc trước muốn hỏi ở trong ngự thư phòng, hắn quyết định chốc nữa phải hỏi cho rõ ràng.

Kì Hủ Thiên phân phó cung nhân chuẩn bị dụng cụ tắm rửa, ôm lấy thân mình thiếu niên, vẫn là cảm thấy được có chút lo lắng, vừa đi vào phòng tắm, cẩn thận cởi ra quần áo hắn, đưa thân mình hắn đặt ở trên, tinh tế xem xét một phen, mới cởi bỏ hết quần áo bước vào trong nước.

Đưa thân mình hắn ôm vào trước ngực, Kì Hủ Thiên đưa ngón tay tiến nhập vào trong cúc huyệt, có độ trơn của tình dịch, lúc này cũng không cảm thấy khó khăn, cọ quanh nội vách tường đem thứ bạch trọc này chậm rãi dẫn ra ngoài, hắn đem vành tai của thiếu niên trong lồng ngực hàm vào trong miệng tinh tế duyện hôn, tiếp theo, lời nói tràn ngập tối tình mầu liền ở bên tai Kì Minh Nguyệt vang lên: “cái miệng nhỏ nhắn của Minh Nhi khả rất lợi hại, nuốt không ít đâu, lúc này còn giữ rất nhiều thứ chưa phun ra sạch sẽ, Phụ hoàng phải ở tái tiến vào một ít mới được, Minh Nhi nên chịu đựng chút mới được......”

Theo ngữ thanh của y, Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy ngón tay trong cúc huyệt lại tiến vào không ít, thả lỏng thân mình, để cho Phụ hoàng giúp hắn rửa sạch, hắn cũng không cảm thấy có gì ngượng ngùng: “Chỉ cần Phụ hoàng nhanh một chút liền hảo, Minh Nguyệt còn có việc muốn hỏi.” Việc mà Nguyễn Thiên Kì nói còn chưa hỏi rõ, còn có người tên Lan Cẩn mà hắn đã nhắc đến kia, ngày ấy thí nghiệm lực của Niệm trần, lại trong lúc vô tình từ trong miệng hắn biết được một chuyện, lại biết việc này bị coi là cơ mật, không khỏi đối với Lan Cẩn trong lời hắn nói có chút tò mò, lại thêm Phụ hoàng cũng biết chuyện này, như vậy xem ra người này quả thực bất phàm. Phải biết có thể bị Phụ hoàng nhớ kỹ, tất nhiên sẽ không phải là hạng người vô danh tầm thường.

Chờ rửa sạch vật dưới thân của Minh Nhi, Kì Hủ Thiên mới yên tâm mang tạo hương tinh tế xoa lên, thấy Minh Nhi vẻ mặt trầm tư, hắn liền cũng không nói gì, chỉ để ý giúp hắn gội sạch tóc, tắm sạch thân mình, mới bắt đầu tắm rửa cho chính mình.

Kì Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, vuốt vuốt mái tóc thật dài, phát hiện trên người đã được để ý sạch sẽ, ngẩng đầu cười, cầm lấy bố khăn chuyển qua trước ngực Kì Hủ Thiên, theo kia làn da rắn chắc kia, chậm rãi giúp hắn lau người.

“Minh Nhi lúc trước muốn hỏi chuyện gì? Về cái tên Nguyễn Thiên Kì kia, hay là Lan Cẩn?” Vẻ mặt hưởng thụ ánh mắt khép hờ một nửa, nheo lại, Kì Hủ Thiên ở bên môi hắn nhẹ hôn một chút, tựa vào bên cạnh hồ tắm nửa ôm Kì Minh Nguyệt, mở miệng hỏi.

“Nguyên lai Phụ hoàng sớm biết, ngày ấy ở tửu lâu người cùng ta đồng ẩm là Nguyễn Thiên Kì, kia Phụ hoàng cũng biết hắn nói cho Minh Nguyệt chuyện gì?” Trong nước, mái tóc đen của hai người theo dòng nước dây dưa cùng một chỗ, phân không rõ lẫn nhau, lấy tay vuốt vài cái, Kì Minh Nguyệt lúc này mới phát hiện tóc trên đầu của hắn đã dài thêm rất nhiều, ở kiếp này tất cả mọi người là tóc dài, cùng thời cổ mà hắn biết không có bất đồng, chính là hơn nam phi thiếu thái giám (nhiều nam phi hơn, không có thái giám), không biết trong chốn giang hồ thì như thế nào, nếu Nguyễn Thiên Kì kia là con trai của Minh chủ, như vậy nói ra, người cha đó chính là võ lâm minh chủ. Việc được võ lâm minh chủ coi trọng như thế, theo lý không phải tầm thường. Bạn đang �

Nghe được Minh Nhi hỏi, Kì Hủ Thiên mở mắt ra nói: “Hắn chính là nói, Lan Cẩn kia từ trước chưa từng hiện thân, Vân hạo sơn trang lại xảy ra chuyện, đã tụ không ít giang hồ nhân sĩ, thiên hạ đại hội kia trù bị hồi lâu có thể sắp sửa phải kéo dài thời hạn.” Nói những lời này, thấy Minh Nhi lộ ra rõ ràng vẻ kinh ngạc khó thấy được, Kì Hủ Thiên cười nhẹ vài tiếng: “Minh Nhi lại cũng biết, Nguyễn Thiên Kì phụng mệnh đi vào Diệp Diệu thành truyền lại tin tức là đệ dư người nào?”

Kì Minh Nguyệt lần thứ hai lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Hay là đó là Phụ hoàng?” Nguyễn Thiên Kì là nghe theo phụ thân hắn chi mệnh đến Diệp Diệu cùng người gặp, mà lại hành động dị thường cẩn thận, chưa bao giờ ở trước mặt người khác lộ ra nửa điểm hàm ý, nếu không phải hắn lấy Niệm trần cùng nhiếp, chỉ sợ cũng sẽ không biết này đó, nhưng Phụ hoàng lại biết rõ ràng như vậy, nói như thế, người mà cùng Nguyễn Thiên Kì gặp mặt có thể đó là thủ hạ của Lưu tổng quản chính là Quang Nhận.

“Không sai, ta nhớ năm đó, phụ thân của hắn – Nguyễn Ngao bất quá chỉ là kiếm phái đứng đầu có thế lực trong giang hồ mà thôi, là Phụ hoàng cung cấp nhân lực và trợ lực cho hắn tuỳ cơ hành động, đưa hắn lên làm Minh chủ, mượn tay hắn cân bằng các loại thế lực trong chốn giang hồ, hoặc là cũng có thể nói, Nguyễn Ngao là một trong những quân cờ của Phụ hoàng, Minh Nhi nên biết vì sao Phụ hoàng đối với việc giang hồ rõ như lòng bàn tay đi?” (lác mắt, anh là bá chủ ùi nhá)

Có Tương Dao lại có Nguyễn Ngao kia, trong chốn giang hồ chỉ cần có đại sự, nói vậy Phụ hoàng chắc chắn là người trước tiên biết được, khống chế giang hồ liền cũng giống như khống chế triều đình, chớ trách năm đó lại có danh xưng Ám Hoàng, nói như thế, ở trước khi đăng cơ, Phụ hoàng bị biếm ra cung đi xông xáo giang hồ, một là vì khuếch trương thế lực thu dùng người hữu dụng để đoạt ngôi vị hoàng đế, hai đó là đem giang hồ quỷ bí khó lường làm như trò chơi trước bắt đầu thí luyện đi, cho nên mới có thể khiến cho trong chốn giang hồ một phen sóng gió, thẳng đến hôm nay đều làm cho người ta nghe thấy liền biến sắc. (ý ở đây là trước khi đoạt ngôi vua thì anh thiên ảnh ra giang hồ luyện tập chơi cho zui á hơ hơ)

“Minh nguyệt sớm biết Phụ hoàng thủ đoạn, nhưng hiện giờ xem ra, vẫn là coi thường Phụ hoàng.” Đuôi lông mày nâng lên mang theo tán thưởng, mỗi một càng hiểu biết thêm về y, hắn đều dũ phát cảm thấy được chính mình chưa từng chọn lầm người, người như Phụ hoàng như thế nào có thể không khiến hắn ái mộ, từ trước đến nay, chỉ có cường giả mới có thể khiến cho hắn thán phục: “Minh Nguyệt lúc này thỉnh giáo, lời nói ngày ấy của Nguyễn Thiên Kì đến tột cùng nói chuyện gì, cái gì gọi là thiên hạ đại hội, kia Lan Cẩn lại là người nào?”

“Minh Nhi đừng vội, Phụ hoàng sẽ nói cho ngươi biết.” Ngâm mình ở trong nước, Kì Hủ Thiên ôm chầm lấy thân mình hắn, tiếp nhận bố khăn trong tay Kì Minh Nguyệt, vén lên mái tóc của hắn, ở sau lưng hắn lau lên, trong miệng tiếp tục nói: “Truyền thuyết trong chốn giang hồ từng có một Huyền thai lão nhân, tổ tiên hắn đã tích lũy được tài phú vô song, con cháu được hưởng, khiến cho hắn thuở nhỏ liền đọc đủ thứ thi thư, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, lại duyệt hết thiên hạ chí bảo, nhận biết tất cả huyền diệu, có thể nói không gì không giỏi không gì không biết, nhưng không người nào con người toàn vẹn, hắn tuy có trí tuệ vô song, cũng không tinh thông võ nghệ, rồi sau đó nhân hoài bích có tội, (vì có tài hoa mà bị tội) bị người trong chốn giang hồ mơ ước này tài phú tìm mọi cách làm khó dễ, rơi vào đường cùng ẩn cư núi rừng, từ đó biến mất ở trong giang hồ, không người nào biết nơi hắn đi, rồi sau đó nghe nói, mỗi cách hơn mười năm, sẽ thấy có truyền nhân của hắn xuất hiện, giang hồ thịnh truyền, được người này có cả thiên hạ, vô số vũ lâm nhân sĩ vì mưu đoạt tài bảo trong tin đồn kia mà đổ xô vào, hiển nhiên cũng có nhiều quốc gia bí mật xen lẫn trong đó, ở trong mắt bọn họ xem ra, nếu có thể có được trí tuệ của người này cùng tài phú người này mang theo, được thiên hạ cũng không tất là việc không thể.”

Nghe xong lời này, Kì Minh Nguyệt khinh thường xả ra một tia cười lạnh, mặt mang trào phúng: “Người được người này thì nên thiên hạ? Thiên hạ nếu như đã được đoạt như vậy, làm sao còn có thể có cục diện hôm nay. Tam quốc cùng tồn tại thời gian cũng đã lâu lắm rồi, nếu đúng theo như lời đồn đãi, hơn mười năm trước liền nên có người nhất thống thiên hạ.” Cười nhạo một tiếng, hắn hỏi tiếp nói: “Hay là Lan Cẩn đó là truyền nhân của Huyền thai lão nhân đó?”

“Không sai, Lan Cẩn người này hành tung mơ hồ, cũng không biết xuất thân, nhưng tài học phi phàm, cũng không tiếc rẻ tiền tài, cùng Thiếu chủ Vân Hạo Sơn Trang là bạn tốt nhiều năm, một ngày hắn bỗng nhiên biểu lộ thân phận, tỏ vẻ sắp sửa ở Vân hạo sơn trang chọn chủ, đem một thân tài học cùng tài bảo cùng thác, dẫn tới trong chốn giang hồ một mảnh náo động, nhưng lại đã biến mất, tìm không thấy bóng dáng của hắn.”

Hết chính văn chương 69