Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 23: Niệm trần




Dọc đường đi, tất cả mọi người ở các điện các cung đều ngạc nhiên bởi hành động của hắn, không biết xảy ra chuyện gì, mà có thể làm cho bệ hạ phẫn nộ đến như vậy, từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, chưa bao giờ thấy gương mặt xuất hiện qua thần sắc như vậy. Chỉ thấy một đám thị vệ đi theo phía sau hắn, vội vàng đi qua các cung, quanh thân hàn ý lạnh thấu xương cùng sát ý hừng hực như một cơn lốc xoáy khiến người tránh không kịp, khiến cho những người gặp hắn đều rất kinh hãi, tất cả đều quỳ xuống, đợi hắn đi qua, dọc theo đường đi, hậu cung phi tần, cung nhân, người hầu đều quỳ trên mặt đất. Sau khi nhìn thấy thân ảnh bệ hạ đã đi xa, mọi người không khỏi hai mắt nhìn nhau, hướng kia không phải là tẩm cung của Hoàng Hậu sao? Vì vậy khắp nơi phỏng đoán, có thể không lâu sau ngôi vị Hoàng Hậu đổi chủ cũng không chừng.

Nhiễm Hinh Các hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài, hoa lạc đồng xinh đẹp rạng rỡ vẫn khoe ra màu sắc tươi đẹp của mình, chỉ có phía trước lầu các là có vẻ đáng chú ý nhất, Kỳ Hủ Thiên không đến một khắc đã đi thẳng vào, Lưu tổng quản đi một bên ngăn cản thị nữ vào thông báo, hiếm thấy lộ ra một tia thần tình lo lắng, hướng nàng hơi khẽ lắc đầu, đi theo phía sau Kỳ Hủ Thiên tiến vào trong các.

Bên trong không gian một mảnh im ắng, đồ vật đều bày biện một cách tùy ý không có trật tự, bất luận là những thứ bình thường hay là đắt tiền đều bị vứt rất lộn xộn, thư họa bút nghiên, dao cầm thư sách, đều đặt rất tùy ý, tựa hồ không xem nơi này là nơi đãi khách mà chỉ xem như một phòng ngủ, nhìn vào những đồ vật này có thể thấy được chủ nhân nơi này rất tùy hứng, nhưng thu hút ánh mắt mọi người không phải cách bày biện trong phòng, mà là hình ảnh một người đang ngồi trên trúc tháp, tay tựa bên cửa sổ.

Trên trúc tháp cạnh cửa sổ, gió nhẹ làm hương hoa thoang thoảng, thân ảnh thiếu niên ngủ say bị sa liêm(*) lay động càng tăng thêm sự kiều diễm đến mông lung, mái tóc rối từ trong đai buộc xõa xuống, từng sợi tơ đáp lên ống tay áo được làm bằng lụa mỏng màu vàng đỏ của nữ tử.

Lúc này, nàng ta đang ngồi trên trúc tháp, hơi nghiêng thân thể, một tay vén vạt áo của thiếu niên lên, tay kia đang đưa qua cổ y tìm kiếm. Ánh dương quang chiết xạ xuyên thấu qua sa liêm, quang ảnh loang lổ rơi trên cơ thể hai người, thiếu niên quần áo mất trật tự cùng nữ tử tóc dài lộn xộn, nơi trúc tháp phút chốc hình thành mỹ cảnh lặng im.

Mọi người nín thở, nhìn thiếu niên ở trên tháp(*) cùng hoàng sam nữ tử, kia thật sự là Nhị điện hạ cùng Hoàng Hậu nương nương, vì sao xem ra hai người lại vô cùng thân thiết như vậy, thậm chí còn có chút... Len lén liếc mắt dò xét sắc mặt khó coi của bệ hạ, lại đem những tư tưởng mới vừa xuất hiện trong đầu gạt đi, lắc đầu, Nhị điện hạ còn chưa cập quan, tính ra cũng chỉ là một hài tử, mặc dù dáng người thon dài tướng mạo tuấn tú, nhưng dù sao cũng không nên nghĩ ra các ý tưởng kỳ quái, nếu bị bệ hạ biết... Rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu, không dám lại đoán mò.

Kỳ Hủ Thiên vừa vào phòng thì thấy tay Tương Dao đã ở trong vạt áo của Kỳ Minh Nguyệt, trên mặt thần sắc cổ quái, mới vừa định xoa làn da trắng nõn kia, đột nhiên giữa cổ tay chạy đến một cơn đau nhức, giống như muốn gãy ra, thân thể nàng run rẩy, sau đó mềm nhũn ngã trên mặt đất, chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ:

" Trẫm tưởng ngươi là một người thông minh, Tương Dao. "

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi mắt âm lãnh hiện ra huyết khí đang chăm chú nhìn nàng.

" Đừng làm cho trẫm có lý do giết ngươi. " – Hắn cười nhẹ nhưng bên trong điên cuồng thô bạo vẫn không đổi, khiến nàng vững tin, nếu hắn không có ý khắc chế, lúc này bản thân đã thành một khối tử thi.

Cổ tay bị cầm phát đau, nàng ngước nhìn nam nhân trước mặt:

" Không biết thần thiếp có chỗ nào không đúng chọc giận tới bệ hạ, để bệ hạ đối đãi với ta như thế, nếu chỉ là bởi vì Minh..."

Thấy nhãn thần của hắn thay đổi, nàng lập tức chuyển lại:

"... Nếu là bởi vì Nhị điện hạ, nô tỳ cam đoan với ngài, y bình yên vô sự, chỉ là thân thể mệt mỏi, nghỉ ngơi tại trên tháp của thần thiếp chốc lát mà thôi, bệ hạ không phải vì chuyện đó mà phạt ta chứ? "

" Tương Dao, trẫm cảnh cáo ngươi, thu hồi ngay những hiếu kỳ dư thừa, ở trong cung ngươi chỉ cần làm tốt chuyện nên làm, còn phải nhớ kỹ, có một số việc không phải ngươi có thể tìm hiểu, trẫm đã sớm nói, ngươi hẳn là cũng chưa từng quên chứ? "

Tại trên tháp, thiếu niên vẫn như trước ngủ say, tựa hồ đối với mọi thứ bên ngoài đều không biết đến.

Tương Dao theo tầm mắt của hắn cùng nhìn chăm chú vào thân ảnh thiếu niên, cúi đầu than một câu:

" Thần thiếp hôm nay mới biết, nguyên lai ngoại trừ những việc bên ngoài kia, chuyện chạm đến Nhị điện hạ cũng là không thể được." – Đầu khớp xương cổ tay tựa hồ bị hắn nắm đến gãy rời, thật đúng là không lưu tình, nói như thế nào thì ta cũng là người của hắn, xem ra Kỳ Minh Nguyệt trong lòng hắn thực sự có một địa vị không nhỏ, như vậy những thứ lúc trước nàng thấy...

Trong nháy mắt đè xuống sự kinh ngạc của mình, nàng ngồi trên mặt đất, cúi đầu thỉnh tội:

" Tương Dao đã biết sai rồi, thỉnh bệ hạ trách phạt. "

" Bế môn tư quản (*), trong vòng một năm không được bước ra khỏi Nhiễm Hinh Các nửa bước. "

" Vâng, tạ ơn bệ hạ khoan dung. "

Một người đã nhận lỗi thì phải chịu phạt, dễ dàng định đoạt, nhưng nghe xong những lời này mọi người đều có chút không hiểu, Hoàng hậu nương nương sai cái gì, sai ở đâu, và vì sao nhận sai? Nghe thì tựa hồ là vì Nhị điện hạ, nhưng Nhị điện hạ lại chỉ ở tại tẩm cung của Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi, cũng không tính là cái gì đại sự, chẳng lẽ... Bệ hạ cảm thấy hai người bọn họ quá mức thân cận, mất lễ nghi?

Càng nghĩ càng không biết sai ở đâu, xem ra chờ Nhị điện hạ tỉnh lại, chỉ sợ cũng không tránh được việc bị trách phạt, cho dù bệ hạ rất yêu thích vị hoàng tử này, nhưng phàm là đế vương, đối với tình cảnh này đều sẽ không hài lòng, khó tránh khỏi nghi ngờ hoàng tử, Nhị điện hạ mặc dù còn trẻ, nhưng dù sao cũng sắp đến cập quan chi niên, chuyện lễ nghi vốn nên cẩn thận chút mới tốt.

Những thị vệ đứng ở một bên thủ hộ, đối tình hình bên trong không khỏi suy đoán lung tung, lại cảm thấy bản thân quả nhiên dự đoán không sai, tâm trạng càng nhiều suy nghĩ, sau này ở trong cung hành động từ lời nói đến việc làm càng phải thận trọng mới được, miễn cho xảy ra việc giống như vị Nhị hoàng tử này, chỉ vì say ngủ, bản thân đã chọc giận bệ hạ mà không hay biết.

Ngủ trên tháp, thiếu niên hơi cau mày, trong miệng mơ hồ nỉ non cái gì, tựa hồ ngủ có chút không yên ổn, mọi người đang suy đoán bệ hạ sẽ răn dạy y như thế nào, lại kinh ngạc khi thấy bệ hạ cúi người xuống, tự tay đem vạt áo mất trật tự của Nhị hoàng tử chỉnh lại, cởi dậy cột tóc của y xuống, dùng đầu ngón tay chải lại tóc cho y, chỉ e sợ đánh thức y, động tác nhẹ nhàng ôm lấy y, ôm vào trong ngực, bệ hạ lúc này thần tình rất thản nhiên, cũng không còn hơi thở lạnh lẽo khiến người hít thở không thông giống lúc trước, làm cho người người kinh ngạc và cảm khái, xem ra bệ hạ đối với bất kỳ hành vi gì của Nhị hoàng tử, cũng sẽ không có nửa điểm không hài lòng, cũng vì đã tìm được Nhị hoàng tử, mà lúc này bọn họ mới không cần phải đối mặt với sự khủng bố của quân vương.

Kỳ Hủ Thiên ôm y vào trong lòng, thấy y vẫn ngủ say, thậm chí hàng lông mày bắt đầu nhíu chặt, trên trán toát mồ hôi lạnh, một tay không tự giác nắm chặt, do dùng lực quá mức mà nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng căng thẳng, nhãn thần tựa như băng tiêm lập tức quét về phía nữ tử quỳ trên mặt đất.

" Ngươi vì y đánh đàn? "

Tương Dao thân thể run lên, – " Bệ hạ thứ tội, thần thiếp thực sự đã từng đánh đàn cho Nhị điện hạ. "

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhưng tất cả đều là hơi thở thị huyết, Kỳ Hủ Thiên đè thấp tiếng nói, nhẹ giọng hỏi:

" Nói cho trẫm, tấu chính là khúc gì? "

Hắn càng mềm nhẹ hòa hoãn hỏi, Tương Dao lại càng kinh sợ, nàng đương nhiên biết, vị quân vương trước mắt này nhìn như trầm tĩnh, nói không chừng sau một khắc sẽ đem nàng ra lăng trì, với thủ đoạn cùng cách đối nhân xử thế từ trước đến nay của hắn, đây không phải là không có khả năng, cho dù bản thân với hắn mà nói vẫn còn có chút tác dụng, nhưng vì để giải tỏa tức giận trong lòng, hắn tình nguyện tốn hao càng nhiều nhân lực vật lực, tìm lại một người hữu dụng, với hắn mà nói chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Vì vậy nín thở, cẩn thận nói ra mấy chữ:

" Là.. Niệm trần. "

" Niệm trần a. "

Lập lại một lần, dường như trong đầu nhớ lại vận luật từ khúc, Kỳ Hủ Thiên như có điều suy nghĩ thu hồi ánh mắt, cười khẽ, mang trên mặt mấy phần tiếc nuối:

" Trẫm nói qua nhiều lần, có một số việc không phải ngươi có thể tìm hiểu, vì sao ngươi luôn luôn không nghe chứ? Ngươi nếu đã thấy, vì sao còn tấu niệm trần, ngươi còn muốn biết những thứ gì? Trẫm đều sẽ thành toàn cho ngươi!"

Không thấy hắn di động, Tương Dao quỳ trên mặt đất thân ảnh lại giống như bị một đòn nghiêm trọng, miệng phun tiên huyết bay vào bên tường. Mọi người bị một màn này hù dọa làm cho sợ hãi, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng cũng biết, lúc này bệ hạ thật sự nổi giận, lại tự mình đối Hoàng hậu nương nương xuống nặng tay như vậy, còn có lần trước lúc phế Hoa thục phi cũng như vậy, hai lần đều là vì Nhị hoàng tử này.

Nhìn Nhị hoàng tử được bệ hạ ôm ở trước người, nhãn thần mọi người đều thay đổi, nếu một ngày kia đắc tội vị điện hạ này, không cần chờ bệ hạ tức giận, có lẽ nên tự mình kết thúc cho thỏa đáng.

Tương Dao lau đi vết máu bên môi, biết hắn vẫn còn thủ hạ lưu tình, lại một lần nữa cảm thán bản thân hôm nay hành động không khôn ngoan, sớm biết rằng Kỳ Minh Nguyệt đặc biệt, vì sao nhất định không muốn tin tưởng ni, hôm nay mới thực sự cảm nhận được, cái gì gọi là tự cho là đúng, cái gì gọi là tự làm tự chịu, tự mình chuốc lấy cực khổ, cười khổ một tiếng, nàng xoay người về phía thân ảnh đang rời đi của Kỳ Hủ Thiên nói:

" Tạ ơn bệ hạ chi ân không giết, Tương Dao ghi khắc, từ nay về sau nhất định không dám tìm hiểu những việc không nên biết nữa. Thỉnh bệ hạ yên tâm. "

Kỳ Hủ Thiên dừng lại cước bộ, quay đầu hừ lạnh một tiếng, – " Trẫm có thể nói cho ngươi biết, ngươi không có nhìn lầm, tất cả đúng như những gì ngươi phỏng đoán. "

Nghe hắn không để ý chút nào nói ra những lời này, Tương Dao nhìn chăm chú mái tóc dài đang lay động của thiếu niên, bỗng nhiên cảm giác trên người mềm nhũn, tựa ở trên tường.

Nói như thế, lúc trước xác thực chưa từng nhìn lầm, trong vạt áo Kỳ Minh Nguyệt, lộ ra hồng ngân mờ mờ, đúng là...

Nhưng bọn họ là phụ tử a! Kỳ Minh Nguyệt có biết hay không, bệ hạ đối y lại có loại tâm tư này, nhưng mà có thể lưu lại hồng ngân này, y có lẽ là biết thôi... Không biết y nghĩ như thế nào, phụ tử lại có hành động thân mật như vậy, y mới mười hai tuổi, thực sự hiểu rõ ý nghĩ đáy lòng phụ hoàng của y sao?

Bệ hạ nói, tất cả đúng như nàng phỏng đoán, như vậy... Hắn thực sự đã yêu một người, mà người này lại là thân tử của hắn, Nhị hoàng tử _ Kỳ Minh Nguyệt.

====================

Kỳ Hủ Thiên ôm Kỳ Minh Nguyệt đang chìm đắm trong mộng, vẻ mặt bình tĩnh trở về Huyễn Thiên điện. Trên đường toàn bộ cung nhân phi tần nhìn thấy, bệ hạ lúc đi là như thế nào tức giận, lúc về lại là như thế nào ôm Nhị hoàng tử, lại nghe chuyện Nhiễm Hinh Các bên kia truyền đến, đều tưởng Hoàng Hậu Tương Thị cùng Nhị hoàng tử quá mức thân cận, dẫn tới bệ hạ không vui, nhưng bệ hạ không phạt Nhị hoàng tử, lại đánh cho Hoàng Hậu thổ huyết, xem ra bệ hạ đối Nhị hoàng tử cưng chiều đã đến mức không thể tưởng tượng nổi, từ nay về sau trong ngoài cung trừ bệ hạ, chỉ sợ vị Nhị điện hạ này có lẽ sẽ là người đầu tiên không thể đắc tội.

Trong tẩm cung, Kỳ Hủ Thiên lệnh Oánh Nhiên lập tức đốt phách ngọc băng đàn lên, trong lư hương bỏ nhiều hơn một chút, hương vụ lượn lờ trong phòng không tiêu tan, hương khí dày đặc, thân ảnh trên long sàng mới thoáng an tĩnh chút, không giống lúc trước vẻ mặt đầy mồ hôi, cánh tay giãy giụa.

Phách ngọc băng đàn có công hiệu an thần trữ tâm, có thể làm cho tâm thần thanh tịnh, đối với niệm trần rất hữu hiệu, nhưng chỉ là có thể giảm bớt, còn cần ý chí của bản thân người ngủ say mới khiến tác dụng của tiếng đàn được rút ngắn, nhanh chóng thanh tỉnh.

Đáng tiếc trong mộng tất cả cũng chỉ có thể do tự bản thân người phát mộng đối mặt, dù sao, trong mộng tất cả đều là những chuyện bản thân đã trải qua, hơn nữa còn là những thứ bản thân không muốn đối mặt nhất, quá khứ muốn quên đi nhất.

Tiếng đàn của Tương Dao có năng lực nhiếp thần, một khúc niệm trần khiến người nhớ lại hồi ức năm xưa, bất luận có bao nhiêu chuyện cũ đã quên hoặc không sao chịu nổi, chỉ cần trong lòng còn có ý nghĩ muốn quên đi, thì nó sẽ không ngừng lặp đi lặp lại ở trong mộng, trong miệng cũng sẽ bắt đầu nói mớ, cho đến khi giải tỏa được tâm tư âm u nơi đáy lòng, đồng thời đem tâm sự nói ra, mới có thể giải thoát, từ từ thức tỉnh.

Vỗ về mái tóc ẩm ướt đầy mồ hôi của Kỳ Minh Nguyệt, nắm lấy bàn tay đã trở nên trắng bệt của y, Kỳ Hủ Thiên không nhịn được đau lòng, vỗ về y đang giãy giụa trong mộng, Tương Dao muốn thử cũng chỉ là chuyện phụ tử bọn họ mà thôi, Minh nhi mới mười hai tuổi, nếu y không mang theo ký ức chuyển thế, niệm trần sao có thể dằn vặt y đến nông nỗi như vầy, mà y còn cắn chặt hàm răng, chỉ phát sinh những tiếng nỉ non không rõ, là y không muốn người khác phát hiện y khác biệt, hay là như Ảnh Vệ phải chịu qua huấn luyện đặc biệt, bất luận sống chết cũng sẽ không nói ra bí mật dưới đáy lòng?

Chỉ có người đã trải qua đủ loại khó khăn cùng khảo nghiệm, thủy chung vẫn duy trì lực ý chí kiên cường, dường như mới có thể như vậy, cho dù mất đi ý thức, vẫn kiên trì, không chịu hướng trong mộng thỏa hiệp tất cả.

Dự định cởi xiêm y ra cho y, giúp y thoải mái chút, nhưng mới buông tay y ra, y lại giãy dụa, hai tay nắm chặt, cúi đầu phát sinh rên rỉ thống khổ, Kỳ Hủ Thiên vội vã mở ngón tay của y ra, để y nắm chặt lấy tay mình, miễn cho y lại tổn thương bản thân. Cuối cùng không đành lòng thấy y thống khổ như vậy, nhưng lại không thể có biện pháp nào khác, gọi Hồng Tụ đi vắt khăn, lau mồ hôi cho y, lắc đầu hướng Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên đang lo lắng, lệnh các nàng lui ra ngoài.

Buông tay y ra, giúp cởi bỏ y phục, bỏ áo trong cùng áo ngoài, chỉ còn nội khố, thần tình y thống khổ, làm Kỳ Hủ Thiên không khỏi suy đoán, hẳn là trước đây Minh nhi đã từng chịu đựng rất nhiều đau khổ tột cùng? Ngực tràn đầy đau lòng cùng phẫn nộ, hắn cũng cởi y bào bản thân, nằm trên giường, thấy Minh nhi dù cho đang ở trong mộng, vẫn vô ý dựa sát vào trong ngực của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên một tia ngọt ngào, ôm chặt y một chút, tựa hồ hận không thể khảm y đến tận bên trong thân thể mình, mới có thể hảo hảo yêu thương, bảo hộ y, để y không phải chịu bất kỳ một tia thống khổ dằn vặt nào.

=========================

(*) sa liêm: màn bằng vải mỏng

(*) tháp: giường ngày xưa người ta thường dùng để ngủ trưa

(*) Bế môn tư quản: đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm đã phạm của mình.