"Như thế nào?" Người ngồi trên ghế vẫn nhắm mắt như cũ, nét mặt không hề thay đổi, giọng nói bình tĩnh hỏi lại.
"Nghe nói Thương Hách đế bị thương nặng, không rõ tung tích".
Đôi mắt nửa khép nửa mở quan sát không rõ thần tình, người ngồi trên ghế ngơ ngẩn, cánh tay để trên bàn không khống chế được hơi run rẩy một chút sau đó không còn phản ứng nào khác. "Phải không, đã gần đến kinh thành của An Dương thế nhưng lại có kẻ phản loạn..." Lời nói nhẹ nhàng có phần tiếc nuối, một tiếng thở dài rơi vào tai của Liên Mộ Hi làm cho hắn cảm thấy khó chịu "Thương Hách đã loạn, rốt cuộc cũng không thể chinh phạt được An Dương, những thành trì bị mất sớm muộn gì cũng trở về trong tay An Dương. Qua một thời gian, cả thiên hạ là của An Dương, là của Mộ Hi, cũng là của Minh Nguyệt. Minh Nguyệt không cần vì Thương Hách mà khổ sở, Thương Hách đế dùng ngươi để làm cái cớ tấn công An Dương, hoàn toàn không lo lắng đến an nguy của ngươi". Bởi vậy, Thương Hách đế cũng không còn đáng để tâm, hắn cũng không cần phải dùng Minh Nguyệt để uy hiếp, lúc nghe được tin này trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra.
"Việc này Minh Nguyệt đã sớm biết, không cần nhắc lại, đa tạ An Dương Vương đã báo cho ta biết tình hình chiến sự". Nói xong, Kì Minh Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, trong phòng nhất thời im lặng lộ ra áp lực nặng nề.
Liên Mộ Hi thấy y như vậy cũng không ngoài ý muốn, biết Minh Nguyệt có điều bất mãn với Thương Hách đế nhưng cố quốc và người thân gặp phải những chuyện này chút thương cảm cũng là điều không thể tránh được. Đang muốn tiến lại an ủi chợt nghe Kì Minh Nguyệt nói "An Dương Vương nếu không còn chuyện gì khác, Minh Nguyệt muốn được yên tĩnh một mình".
Lộ ra nét lo lắng nhưng Liên Mộ Hi vẫn gật đầu "Chiến tranh loạn lạc, Minh Nguyệt chỉ cần an tâm đợi ở An Dương là được, bất luận sau này xử lý người trong hoàng cung Thương Hách ra sao, Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ bình an vô sự".
Đáp lại hắn là một mảnh yên tĩnh, thấy Kì Minh Nguyệt rũ mắt không nói hắn đành ưu sầu rời đi, mặc dù có chút lo lắng nhưng nghĩ đến về sau không còn Thương Hách, Minh Nguyệt liền thuộc về hắn, trong lòng Liên Mộ Hi tràn ngập vui sướng.
Liên Mộ Hi đi khỏi, Kì Minh Nguyệt vẫn còn ngồi như cũ rất lâu không hề nhúc nhích, chỉ hơi nâng mắt "Lạc Dạ". Theo lời y nói, trong phòng bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng người.
"Những gì hắn nói là thật?" Mỗi câu mỗi từ đều không nhanh không chậm, lời nói thanh tĩnh như mặt nước lặng, ánh mắt Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào hắc y nhân trước mặt, trong mắt cảm xúc cuồn cuộn như liệt hỏa nhưng lại toát lên vẻ lãnh liệt không gì sánh được.
"Thái tử điện hạ..." Hắc y nhân quỳ xuống, lời nói có nét do dự, chỉ một khoảnh khắc đó khiến cho giọng nói Kì Minh Nguyệt càng thêm lãnh liệt "Những lời hắn nói đều là sự thật?"
Không khí trong phòng như ngưng đọng lại, trong sự im lặng đó tràn ngập băng lãnh bức người làm cho hắc y nhân trong lòng run lên. Thân là ảnh vệ ẩn nấp bên trong hoàng cung An Dương từ lâu trải qua không ít phen sinh tử, nhưng giờ phút này đối với câu hỏi mang theo khí tức khiến người ta phải sợ hãi của thái tử điện hạ vẫn làm cho hắn nhịn không được mà phát run.
"Hồi điện hạ, đúng vậy"
"Lương thảo bị chặn, đại quân của phụ hoàng lại bị tập kích, phụ hoàng trọng thương sinh tử chưa rõ đều là thật sao? Vì sao lúc trước ngươi không nói cho ta biết?". Dằn xuống phẫn nộ trong lòng, lo lắng cùng bất an khiến hai tay Kì Minh Nguyệt run rẩy không tự chủ được phải tựa vào hai bên thành ghế đứng lên "Vì sao lương thảo có thể bị chặn được, kẻ phản loạn là ai, phụ hoàng bị thương như thế nào mà sinh tử không rõ? Ảnh Nhất đâu, hắn đang làm cái gì?"
Kì Minh Nguyệt tức giận bừng bừng, bất an chưa từng có thế nhưng y lại đè nén xuống làm giọng nói run run. Dù đối mặt với chuyện gì cũng không đánh mất bình tĩnh nhưng hiện tại y không thể kiềm nén cảm xúc, giống như nơi nào đó trong tâm bị khoét mất đi. Nghĩ đến phụ hoàng chưa rõ sinh tử, trong lồng ngực y bỏng rát như châm lửa.
"Là thủ lĩnh phân phó tạm thời chưa cần báo cho điện hạ việc bệ hạ gặp chuyện, sợ rằng khiến điện hạ không yên lòng". Lạc Dạ nhớ đến vài ngày trước nhận được tin của Ảnh Nhất, lúc ấy hắn cũng rất kinh ngạc. Trong quân Thương Hách xuất hiện phản quân nhưng quan trọng là tại sao bệ hạ bị tập kích. Lẻn vào hoàng cung An Dương đã lâu nhưng hắn không phải không biết rõ năng lực của bệ hạ, bệ hạ liên tiếp thắng lợi liền có thể tấn công vào kinh thành của An Dương nhưng không ai ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.
Quỳ trên mặt đất, Lạc Dạ vẫn có thể phát hiện ánh mắt dừng ở chính mình sắc bén như đao, biết được thái tử đang chờ câu trả lời của hắn. Nghĩ đến tin tình báo nhận được, gương mặt hắn cũng có chút trầm trọng "Lương thảo xuất phát tới biên cảnh thì bị chặn lại, nơi bắt buộc phải đi ngang qua nếu muốn đi từ Thương Hách đến An Dương chính là Than Châu, cách bệ hạ đang ở kinh thành An Dương có chút xa xôi, đợi tới khi truyền tin đến được thì trong quân chỉ còn lại lương thực dự trữ. Vốn dĩ chỉ cần đánh vào kinh thành thì việc này cũng không quá nghiêm trọng, nhưng không ngờ trong đại quân lại có kẻ phản loạn. Bệ hạ bị đánh lén khi đang giao chiến, có người thấy bệ hạ té khỏi ngựa, cho tới khi kết thúc trận chiến thì cũng không thấy bóng dáng của bệ hạ đâu nữa. Trong quân hiện giờ cũng vừa tìm kiếm bệ hạ vừa ngăn cản thế tiến công của An Dương, chỉ sợ có thể duy trì không đầy nửa tháng".
Cắn răng nghe Lạc Dạ khai báo, Kì Minh Nguyệt năm ngón tay bấu chặt vào thành ghế trắng bệch, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình phụ hoàng không thể không có phòng bị, y phải tin tưởng nam nhân này cho tới bây giờ đều nắm hết thảy trong tay tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị ám toán như thế. Nhưng dù vậy, trong lòng vẫn tràn ngập bất ổn, thậm chí càng ngày càng tăng thêm "Cầm đầu phản quân là kẻ nào?"
"Là... An Viên" Lạc Dạ hồi đáp lại. An Viên, An tướng quân vốn là mãnh tướng Thương Hách, cũng là cựu thần, tính ra chính là ngoại công của thái tử điện hạ, đây cũng là nguyên nhân hắn ngập ngừng không báo lại cho thái tử điện hạ.
"Than Châu... An Viên... Kì Mộ Thịnh, An Viên!" Bình tĩnh nhìn chăm chăm vào một góc phòng, Kì Minh Nguyệt thì thầm, trong mắt không còn dung chứa vật gì. Dường như nhớ lại lúc trước nhìn thấy Kì Mộ Thịnh ở đại điện bị biếm tới Than Châu sâu trong ánh mắt kia là một mảnh âm u, Than Châu mấy năm nay cũng không có dị động vậy mà lúc này lại đi cướp lương thảo, hiển nhiên là Kì Mộ Thịnh không còn tính toán che giấu nữa. Mà An Viên, từ khi An Nhược Lam xảy ra chuyện liền thường xuyên cáo bệnh ở nhà, thấy hắn là phụ thân của An Nhược Lam nên y cùng phụ hoàng cũng không để mắt tới, An Viên tính tình ngay thẳng vốn không phải loại người sẽ làm ra chuyện phản loạn này, như vậy nhất định không thể không có can hệ tới Kì Mộ Thịnh, hẳn là từ miệng Kì Mộ Thịnh biết được điều gì đó về dị tinh năm xưa! Còn có Liên Mộ Hi... Nội ứng trong cung cùng với sự kiện ngự hoa viên, nhất định kẻ đó là An Viên!
Nghĩ đến phụ hoàng do Kì Mộ Thịnh mà sống chết chưa rõ, Kì Minh Nguyệt tâm tình rối rắm. Kì Mộ Thịnh là do y lúc trước muốn phụ hoàng buông tha, An Viên chỉ sợ cũng là từ sau khi An Nhược Lam chết mới bị người lợi dụng... Một chưởng nện xuống mặt bàn, sát khí từ chưởng phong phát ra khiến căn phòng tất cả đều là một mảnh lạnh lẽo im lìm.
Lạc Dạ ngẩng đầu lên thấy sắc mặt Kì Minh Nguyệt trắng bệch, trong lòng hoảng hốt, thái tử điện hạ công lực còn chưa khôi phục làm sao có thể đề khí dụng chưởng, còn đang lo lắng đã thấy máu nơi khóe miệng Kì Minh Nguyệt.
"Điện hạ!" Tiếp được Kì Minh Nguyệt đang ngã xuống, Lạc Dạ vội vàng đưa y vào giường trong phòng, nay Thương Hách thế cục hiểm nguy, bệ hạ chưa rõ tung tích, nếu điện hạ xảy ra chuyện gì thì Thương Hách thật sự không xong rồi.
Đẩy Lạc Dạ ra, Kì Minh Nguyệt dựa vào giường, một tay lau đi vết máu bên khóe môi, trong mắt lúc này đã khôi phục sự bình tĩnh, ánh mắt lưu chuyển lộ vẻ thâm trầm, tiềm tàng trong đó là sóng cuộn tuôn trào, lời nói tàn khốc lạnh như băng "Chuyện ta giao cho ngươi làm được như thế nào?"
Thanh âm khàn khàn dĩ nhiên là do lúc nãy miễn cưỡng vận khí tác động đến nội tạng bị sát ý ẩn trong giọng nói nhẹ nhàng đè lại, Lạc Dạ không dám chậm trễ "Hồi điện hạ, vốn dĩ bên trong An Dương đã loạn, các đại thần tự sát cũng làm dân chúng bất an nhưng..." Hắn phụng mệnh ám sát quan viên An Dương vốn đã có hiệu quả nhưng không ngờ Thương Hách gặp phản quân khiến cho thế cục ngày càng khó bề khống chế.
Lời còn chưa dứt, Kì Minh Nguyệt cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, hàn quang hiện lên trong ánh mắt thâm trầm "Tiếp tục giết"
"Dạ" Lạc Dạ thầm rùng mình, lúc này đứng trước mặt hắn không còn là vị thái tử điện hạ ôn nhuận như ngọc nữa, nét mặt lạnh băng đầy sát ý cùng sát khí ngay cả hắn là ảnh vệ cũng không thể chống lại. Đôi môi vẫn chưa khôi phục huyết sắc, giọng nói thản nhiên nhưng lại làm cho kẻ khác hoảng sợ trong lòng.
Nhìn xa xăm, Kì Minh Nguyệt chậm rãi tiếp tục nói "Gọi bọn hắn cùng ra tay đi, không cần cố kỵ mạng người. Nếu Thương Hách gặp nguy, An Dương cũng không thể quá mức an ổn được". Nhân thủ đã chuẩn bị từ lâu, nếu tới lúc cần dùng y sẽ không hề tiếc rẻ.
Lạc Dạ lĩnh mệnh rời đi, bóng đen ở trong phòng đột nhiên biến mất. Người ngồi trên giường không hề động đậy, bờ môi vẫn còn vương tia máu, đôi mắt khẽ nhắm, huyết sắc trên môi đỏ tươi dần dần nhiễm một tầng sát ý.
Nếu phụ hoàng thực sự gặp chuyện không may, cho dù giết hết người của An Dương cũng không đủ, Kì Mộ Thịnh, An Viên... Các ngươi cũng tuyệt không tránh khỏi cái chết!