"Minh Nguyệt... Minh Nguyệt..."
Tiếng thì thầm nhẹ nhàng nỉ non vang lên bên tai, cơ thể có cảm giác từng đợt lắc lư, Kì Minh Nguyệt chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là vẻ mặt thân thiết của Liên Mộ Hi, lại nhìn lướt qua xung quanh, hiển nhiên lúc này y đang ở trên xe ngựa.
"An Dương Vương đây là muốn mang ta đi nơi nào?" Thử giật giật tay chân vẫn vô lực, nội lực cũng không thể tập trung, xem ra độc trong máu Liên Mộ Hi cùng độc dược tầm thường bất đồng, quỳnh châu chỉ sợ còn chưa hóa giải được.
"Nơi nào? Tự nhiên là Mộ Hi phải về An Dương, có thể nào không mang Minh Nguyệt theo". Liên Mộ Hi đắc ý đáp lại, nằm trước mắt hắn chính là người hắn thương nhớ nhiều năm, nghĩ đến cuối cùng cũng có được, đôi mắt vốn trong suốt nhất thời xẹt qua một tia dị sắc, "Lúc này đúng là trên đường đi An Dương, sợ Minh Nguyệt không muốn ngoan ngoãn đi cùng ta nên Mộ Hi bất đắc dĩ mới..."
"Hạ độc cho ta". Cắt đứt lời nói của Liên Mộ Hi, Kì Minh Nguyệt vẻ mặt giễu cợt, "Hay cho một câu bất đắc dĩ, An Dương Vương lập kế đem ta bắt lại, nghĩ rằng muốn lấy Minh Nguyệt áp chế Thương Hách, quả thực là bất đắc dĩ, như vậy xem ra An Dương khơi mào chiến tranh cũng là bất đắc dĩ sao".
Bên trong xe ngựa rộng rãi, Kì Minh Nguyệt nằm trên đệm, Liên Mộ Hi ngồi đối diện nghe xong những lời này cũng không tức giận, vẫn lộ vẻ tươi cười chói mắt "Thứ kia không phải là độc, nếu thật sự là độc tán công đối với Minh Nguyệt hẳn cũng sẽ không có tác dụng, ta nhớ rõ trong hoàng cung Thương Hách có một viên quỳnh châu, bằng sự yêu thích của Thương Hách đế đối với ngươi, Minh Nguyệt đã sớm không còn lo ngại độc vật, Mộ Hi thật vất vả mới tự mình dưỡng ra huyết độc, tất cả đều là vì Minh Nguyệt"
"Huyết độc? Lấy máu làm độc? Không biết phải trả cái giá lớn đến mức nào? An Dương Vương thực sự là vì Minh Nguyệt?" Thần sắc thản nhiên, Kì Minh Nguyệt dường như cũng không lo lắng, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh bình thản như cũ, ánh mắt đạm mạc không chút để ý lướt qua, tuy bị người quản chế, không thể cử động nhưng dáng nằm vô cùng thoải mái không chút nào biểu lộ yếu thế.
Liên Mộ Hi cau mày, xoay người áp sát vào y, đầu ngón tay chạm nhẹ lên mặt y, thấp giọng thở dài, "Ta đến Thương Hách thật sự chỉ là vì ngươi, vì sao Minh Nguyệt luôn không tin? Lấy máu dưỡng độc phải tự lấy mình làm vật dẫn, cung cấp nuôi dưỡng cổ độc. Lúc đầu hiển nhiên phải chịu khổ nhưng vì Minh Nguyệt, Mộ Hi đều nhịn, sở dĩ ta làm hết thảy đều là vì Minh Nguyệt, bởi vì thích ngươi nên mới cầu được ước thấy, như thế có gì sai?"
Đôi mắt lóe sáng mang theo chấp nhất nhìn chăm chú vào y, Kì Minh Nguyệt nhíu mày, có ý phản bác, "Mấy người chết ở ngự hoa viên cũng là do An Dương Vương gây ra, đánh cắp thi thể Liên Sóc lúc trước khiến cho lời đồn lan truyền trong cung, muốn làm ra vẻ huyễn hoặc, không biết là vì cái gì, chẳng lẽ cũng nói là vì Minh Nguyệt sao?"
"Nếu muốn trách ta không bằng trách các nàng, ai bảo mấy nữ tử kia đều dùng ánh mắt này nhìn Minh Nguyệt, chạm vào ngươi, có ý đồ dụ dỗ ngươi, còn có ngươi đối với các nàng lời nói thân thiết, Mộ Hi thấy được trong lòng rất khổ sở". Vẫn chưa phủ nhận lời nói của Kì Minh Nguyệt, giống như nói chuyện bình thường, Liên Mộ Hi hạ mi mắt, ngón tay từ trên mặt Kì Minh Nguyệt chuyển xuống đôi môi, "Minh Nguyệt chưa bao giờ cười với ta như vậy, không biết người trong lòng ngươi là ai, Mộ Hi đành phải đem người xung quanh ngươi trừ khử, vốn dĩ kế tiếp chính là kẻ tên Hồng Tụ kia, Minh Nguyệt gọi nàng là Hồng Nhi, có thể nào là?"
Hắn thấy Minh Nguyệt nói cười cùng hai thị nữ kia nhưng ở trước mặt hắn, Minh Nguyệt chưa bao giờ lộ ra nét cười như vậy, vì sao không phải là hắn? Người trong lòng Minh Nguyệt... Người đó ở trong cung, gặp một người giết một người cho đến khi trừ khử được hết thảy, đáng tiếc hắn còn chưa kịp tiếp tục động thủ đã bị Minh Nguyệt nhìn ra manh mối, mà hắn cũng đã đến lúc quay về An Dương nên đành phải ra tay trước thời hạn.
"Thị vệ kia ngươi muốn giải thích như thế nào? Minh Nguyệt chưa từng gặp qua hắn". Hồng Tụ nếu gặp phải Liên Mộ Hi không biết sẽ như thế nào, dù chưa thấy nàng ra tay nhưng có thể làm cho phụ hoàng sắp xếp bên cạnh chăm sóc y hẳn cũng không phải dạng Liên Mộ Hi muốn giết thì giết.
Nhắc tới thị vệ kia, Liên Mộ Hi ánh mắt chợt lóe, "Hắn chỉ bị Mộ Hi giết lầm thôi".
Kì Minh Nguyệt không hề bỏ sót cái chớp mắt kia, Liên Mộ Hi phí tâm đem thi thể Liên Sóc đào ra, cố ý biến ngự hoa viên thành cấm địa người người trốn tránh, chỉ sợ là không chỉ đơn giản như vậy. "An Dương Vương từng nói với Minh Nguyệt về cái chết của Liên Sóc, xác minh chuyện về hoạt thi, bất luận là cố ý hay vô tình quả thật trong cung bởi vậy mà hoảng loạn, ngự hoa viên cũng thành nơi không một bóng người, không biết đây cũng là nằm trong kế hoạch của An Dương Vương sao? Muốn nói đều là vì Minh Nguyệt, sợ là cũng không hẳn như vậy đi".
Liên Mộ Hi rụt lại ngón tay đang sờ trên mặt y, cúi đầu im lặng một lúc lâu mới thở dài phát ra một tiếng cười khẽ. "Quả nhiên là Minh Nguyệt, Mộ Hi muốn giấu diếm cũng không thể. Bên trong ngự hoa viên vốn không nên có người, thị vệ kia lại xuất hiện thấy thứ không nên thấy, vì làm cho hắn câm miệng Mộ Hi mới phải giết hắn".
Thị vệ kia nhìn thấy cái gì... Kì Minh Nguyệt trong lòng suy nghĩ, nếu Liên Mộ Hi có thể mang y rời cung, đôi mắt nhắm lại chợt mở ra, "Hóa ra An Dương Vương còn có người tương trợ, nói như vậy, hoàng cung Thương Hách xem ra có người muốn làm phản". Phải biết là muốn mang y ra khỏi cung không phải chuyện dễ dàng gì, nếu không có người giúp đỡ Liên Mộ Hi tuyệt đối không thể bình yên rời khỏi.
Liên Mộ Hi gật gật đầu, đôi mắt tràn đầy nhu tình nhìn Kì Minh Nguyệt, "Minh Nguyệt ở trong cung cũng không an toàn, Thương Hách sớm muộn gì cũng sẽ thuộc quyền sở hữu của An Dương, mang ngươi về An Dương là để che chở ngươi, bất luận chiến loạn thế nào cũng sẽ không làm ngươi bị thương tổn nửa phần, Mộ Hi đối với ngươi... là thật tâm".
Giống như chạm vào thứ trân bảo nào đó, Liên Mộ Hi cẩn thận bế Kì Minh Nguyệt ngồi dậy tựa vào hắn, giọng nói khẽ khàng ở bên trong xe ngựa lắc lư theo gió tản đi, tuy rằng thật khẽ nhưng Kì Minh Nguyệt lại nghe ra trong lời nói của hắn không hề có chút suy yếu, xem ra thương thế của hắn lúc trước... "Vì bảo hộ ta, An Dương Vương thay ta ngăn cản Liên Sóc ám toán, cũng đủ thật tình", ngày đó việc Liên Sóc ám sát Liên Mộ Hi sao lại không biết? Khóe môi cong lên hứng thú, không thể đẩy ra cái ôm của hắn, ánh mắt Kì Minh Nguyệt lạnh nhạt để mặc cho hắn ôm, thanh âm thản nhiên, "Nói vậy thương thế của ngươi cũng đã tốt rồi đi?"
Hôm đó lúc đi thăm Liên Mộ Hi, y liền phát hiện màu máu của hắn khác thường, mùi vị cũng có chút cổ quái, y cùng phụ hoàng đều biết Liên Mộ Hi có điểm kì lạ, nghĩ đến hắn có mưu đồ khác cũng không đoán được hắn thật sự vì y mà đến.
"Máu của ta không giống người khác, ngoại thương cũng không ngại, chỉ cần vài ngày liền ổn, cổ trùng của Duệ U vô cùng lợi hại, nếu hắn ở đó không chừng muốn Liên Sóc trở thành hoạt thi cũng không phải là không có khả năng". Lúc này nhắc tới Duệ U, Liên Mộ Hi vẫn mang ý thận trọng nhưng lại hơn phần tán thưởng, sau đó tiếp tục nói "Chỉ là nội thương đến nay vẫn không hồi phục, Thương Hách đế không hổ là Thương Hách đế, Mộ Hi phải dùng thánh dược An Dương mới có thể áp chế thương thế trong người, nếu không phải như thế chỉ sợ giết một thị nữ cũng không nổi".
Nghe nhắc tới ba chữ Thương Hách đế, ánh mắt Kì Minh Nguyệt trầm xuống, không biết phụ hoàng lúc này như thế nào, y bị Liên Mộ Hi mang đi chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng tức giận nhưng trước mắt, y không hy vọng đi được nửa đường thì được cứu trở về hoàng cung.
Kì Minh Nguyệt nhìn ra một bên cửa sổ, nơi này vẫn là đường lớn, chắc là vẫn chưa rời khỏi Thương Hách, phía sau bọn họ cũng không có binh mã truy đuổi, thấy vậy y cũng hơi thả lỏng tâm tư, nếu là phụ hoàng hẳn nên biết tính toán của y.
Bánh xe ngựa liên tục như muốn gấp rút lên đường, Liên Mộ Hi vẫn không buông y ra cho đến khi ngón tay y khẽ nhúc nhích, Liên Mộ Hi dường như phát giác ngay tức khắc, "Tác dụng của quỳnh châu quả nhiên lợi hại, tuy dùng cổ độc làm gốc nhưng độc trong máu vẫn là độc, thế mà Minh Nguyệt nhanh như vậy có thể cử động rồi".
"Cử động được thì thế nào, mất đi nội lực cũng là vô dụng". Kì Minh Nguyệt chậm rãi nâng lên cánh tay đem Liên Mộ Hi đẩy ra, "Nếu như cứ tiếp tục vô lực thế này, sinh hoạt chẳng lẽ phải dựa vào người khác suốt dọc đường đi hay sao? Hiện tại Minh Nguyệt có thể cử động, An Dương Vương nên vui mừng mới phải".
Liên Mộ Hi cũng lộ ra vẻ hơi đáng tiếc, cực kỳ thong thả buông y ra, "Minh Nguyệt nếu không thể hành động, Mộ Hi tình nguyện chăm sóc, nhưng bây giờ ta lại phải lo lắng Minh Nguyệt có thể làm ra việc khiến ta không yên trên đường đi". Hiển nhiên độc tính trong máu của hắn dù Minh Nguyệt có dùng qua quỳnh châu cũng thấy rằng căn bản không thể có tác dụng lâu dài.
"Mất đi nội lực thì còn có thể làm được chuyện gì? Nay Minh Nguyệt ở trong tay ngươi tự nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn, An Dương Vương cứ yên tâm". Lộ ra nét cười nhàn nhạt, khóe môi đầy tự giễu, Kì Minh Nguyệt liền nói như vậy, đôi mắt khép lại nhưng đáy mắt lại toát lên một tia dị sắc thật nhanh, đừng nói là hiện nay công lực chưa hồi phục, cho dù bình thường y cũng tuyệt đối không gây ra bất cứ chuyện gì khác.
Từ lúc thái tử bị mang đi đã hơn nửa tháng, trong hoàng cung Thương Hách nơi nơi đều là một mảnh áp lực, không ai dám ở trong cung ồn ào, bất luận kẻ nào nói chuyện cũng đều thật cẩn thận, không dám nhắc đến việc của thái tử. Lại nói đến bệ hạ, từ khi thái tử bị bắt, bệ hạ suốt ngày đều mang vẻ mặt âm trầm, nếu nói lúc trước tâm tình khó phân biệt thì bây giờ càng thêm khó lường. Nếu ai vận số không tốt chưa giải quyết mọi việc thỏa đáng hay thất trách, chờ họ sẽ không còn là trượng phạt hay tước mũ ô sa nữa mà là trực tiếp bị mang đi chém đầu.
Kể từ đó không còn ai dám khinh suất, ai cũng nơm nớp lo sợ, tận lực dùng hết khả năng xử lý mọi chuyện trong tay miễn cho bệ hạ nổi trận lôi đình, bản thân không còn thấy được mặt trời ngày mai.
Giờ ngọ ngày hôm nay, trời quang mây tạnh, nhưng người trong cung qua lại không có một ai còn có tâm trạng đi ngắm thời tiết, không khí trong cung nhưng đóng băng lại, lúc này bên ngoài thiên điện càng thêm trang nghiêm, thị vệ tầng tầng lớp lớp, trong điện văn quan võ tướng đang bàn bạc chuyện xuất binh kĩ càng.
Chiến sự ngày càng gần, An Dương và Liên Đồng giao chiến cũng đã có một thời gian dài nhưng hai bên vẫn còn giằng co, tính thời gian thì thái tử chưa đến An Dương, nếu Thương Hách xuất binh lúc này tuy rằng mạo hiểm nhưng đối với Thương Hách tương đối có lợi. Thái tử rơi vào tay Liên Mộ Hi nhưng vẫn còn ở trong Thương Hách, một mặt gắt gao tìm kiếm, mặt khác thì đánh An Dương trở tay không kịp, đây chính là hiểm trung cầu thắng (trong nguy hiểm tìm được thắng lợi).
Trong ngự thư phòng, quần thần đem kế hoạch sắp xếp nói ra tường tận, bàn bạc thảo luận ngươi một câu ta một câu, người mặc y phục huyền sắc ngồi phía trên lại hỏi Lưu Dịch đang đứng một bên "Tình hình như thế nào?"
Thanh âm trầm thấp không rõ ràng nhưng bá quan lại hết sức lưu tâm đến câu bệ hạ hỏi Lưu Dịch như vậy, cả một đám đều nghi hoặc, hay là bệ hạ còn có bố trí khác? Suy đoán như vậy chỉ nghe Lưu Dịch giọng nói đều đều trả lời "Hồi bệ hạ, mọi việc đã nằm trong lòng bàn tay".
Quân vương thản nhiên gật đầu, cũng không nói lời nào, mọi người bên dưới cũng không rõ, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhưng bệ hạ không nói làm sao bọn họ hỏi cho được, việc thương thảo cũng dừng lại, bên trong thiên điện đột nhiên tĩnh lặng xuống.
Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo, "Bệ hạ, ngũ hoàng tử điện hạ, lục hoàng tử điện hạ, thất hoàng tử điện hạ, cùng tứ công chúa điện hạ cầu kiến".
"Hôm nay dừng ở đây đi". Ý bảo bá quan văn võ lui ra, Kì Hủ Thiên cho mấy người đang chờ ngoài điện tiến vào, nhìn thấy mấy vị hoàng tử còn có Ngưng Lộ, sắc mặt thâm trầm vẫn chưa dịu đi, "Các ngươi cầu kiến là vì chuyện gì?". Tuy rằng bọn họ đều là huyết mạch của hắn, nhưng trong mắt hắn, bọn họ dường như cũng không khác với những người trong cung bao nhiêu, trái lại càng thêm phiền toái.
"Phụ hoàng, Ngưng Lộ chỉ muốn hỏi nhị hoàng huynh thực sự bị Liên Mộ Hi mang đi sao? Huynh ấy có thể có sao không?". Ngưng Lộ đứng dậy trước tiên, nghĩ đến nhị hoàng huynh của nàng không biết an nguy ra sao, nàng liền gấp gáp không biết làm thế nào cho phải. Kể từ ngày xảy ra chuyện, mấy tỷ đệ bọn họ liên tục cầu kiến nhưng phụ hoàng không triệu kiến một ai, hôm nay thật vất vả mới được gặp lại chỉ hỏi một câu như vậy, không nghĩ cũng biết bọn họ hiển nhiên là vì nhị hoàng huynh mà đến.
Mắt thấy Ngưng Lộ có chút hấp tấp, Kì Chung Ly nhìn nàng lắc đầu, sắc mặt lo âu nói "Nhi thần và các hoàng đệ, hoàng tỷ cũng là lo lắng cho an nguy của nhị hoàng huynh, biết phụ hoàng muốn xuất binh đánh An Dương, chúng nhi thần cũng nghĩ nhị hoàng huynh hẳn sẽ không có việc gì". Đáy lòng hắn đã biết đáp án, nhớ đến ngày đó nhìn thấy vết tích trên cổ nhị hoàng huynh, còn có cảm giác vi diệu giữa y và phụ hoàng, hắn tin tưởng phụ hoàng nhất định sẽ không để cho nhị hoàng huynh gặp chuyện gì mới đúng.
Nhưng... Nhìn đến người mặc hoàng bào màu đen đang nhắm hờ mắt lại, nam nhân vẻ mặt khó đoán, Kì Chung Ly bỗng nổi lên một cảm giác không xác định, tuy rằng gọi là phụ hoàng nhưng hắn không hiểu phụ hoàng. Trước mắt hắn chỉ có thể tin tưởng nhị hoàng huynh, có thể được nhị hoàng huynh đặt ở trong lòng, nên sẽ không...
"Việc Minh Nhi cùng các ngươi không quan hệ, trẫm đều có tính toán". Đối với câu hỏi của hai người, Kì Hủ Thiên lật sách và thư trong tay, buông hạ mi mắt, khí tức âm lãnh vờn quanh, không khí trong điện nhất thời đông đặc.
Trên ngực nặng nề áp bách, mấy người bọn họ đều biết phụ hoàng không vui lại không biết chọc phải chỗ nào làm hắn khó chịu, Kì Nghiêu Vũ cẩn thận ngẩng đầu lên, nghĩ đến bóng dáng nguyệt sắc kia bỗng có chút giận dữ, dũng khí nổi lên chưa từng có, rốt cục mở miệng nói "Nhị hoàng huynh là hoàng huynh của chúng ta, phụ hoàng làm sao có thể nói cùng chúng ta không có quan hệ, nhi thần thích nhị hoàng huynh, không ngờ nhị hoàng huynh..."
Ầm một tiếng, Kì Nghiêu Vũ còn chưa kịp nói xong liền bị một chưởng phong đánh trúng bay ra ngoài, rơi thật mạnh trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.
"Nếu không muốn chết, cút". Cực kì thong thả nhả ra một câu như vậy, giọng nói vô cảm làm cho bọn họ hoảng sợ, giống như không nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của mấy người họ, Kì Hủ Thiên nhìn Kì Nghiêu Vũ, trong mắt tràn ngập sát ý cùng băng hàn.
Mất đi Minh Nhi, từ lúc đó đến nay nếu không phải hắn cố ý đè nén xuống, thị huyết trong lòng đã sớm bộc phát, cho dù là con thân sinh thì thế nào, những người trước mắt này dù là lấy đi tính mạng của kẻ nào hắn cũng không cảm thấy đáng tiếc, nhất là Kì Nghiêu Vũ, vào lúc này lại dám nói ra những lời như vậy... Trong đôi mắt hẹp dài lần thứ hai hiện lên một tia lạnh lẽo, sắc bén mà tàn nhẫn làm cho trong đầu Kì Nghiêu Vũ trống rỗng, không dám nhúc nhích. Đúng lúc này, Lưu Dịch bỗng nhiên tiến lên vài bước "Bệ hạ".
Quét mắt liếc Lưu Dịch một cái, Kì Hủ Thiên nhận lấy tờ giấy từ trên tay y, Lưu Dịch nói với những người còn đứng bên dưới "Thái tử không có việc gì, thỉnh các vị điện hạ an tâm".
Kì Chung Ly lo lắng nhìn lên người phía trên, vội vàng nâng Kì Nghiêu Vũ dậy, ý bảo Kì Tử Dục nhanh đưa hắn đi xuống dưới, giữ chặt Ngưng Lộ quay người hành lễ lui ra ngoài.
Thấy bọn họ rời đi, Lưu Dịch cúi người mở miệng "Bệ hạ..."
Phất tay áo, Kì Hủ Thiên hừ lạnh một tiếng "Trẫm biết ngươi muốn nói gì". Lá thư trong tay hóa thành từng mảnh vụn, tùy tay thả rơi xuống đất, hắn đứng dậy, dưới ánh mặt trời, hoàng bào màu đen thêu chỉ vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một cái bóng màu đen kéo thật dài từ người vẫn đứng bất động phía trên. Nhìn chiếc bóng, nét mặt Lưu Dịch trầm xuống, trước khi gặp Minh Nguyệt điện hạ, bệ hạ cho tới bây giờ đều là người lạnh lẽo vô tình, mà nay mất đi Minh Nguyệt điện hạ thì gần như không khống chế được bản thân. Hiện nay điện hạ hoàn hảo không sao, lỡ như có việc gì... Cho dù là hắn cũng không thể tưởng tượng ra bệ hạ đến tột cùng có thể làm ra chuyện gì.
"Trẫm tin tưởng Minh Nhi nhưng không cách nào không lo cho y, mặc dù biết y không sao nhưng trong lòng vẫn là...". Thở dài, trong mắt Kì Hủ Thiên lộ ra rét lạnh, nhưng đáy mắt lại chứa đầy lo lắng không dễ phát hiện. "Trẫm chưa để bất kì kẻ nào vào mắt, dù là phụ hoàng, huynh đệ cũng thế, con nối dòng cũng vậy, đều không coi là gì, chỉ có mỗi Minh Nhi, trẫm ngay cả một khắc cũng không muốn để y rời đi".
"Điện hạ quả thực đặc biệt, nếu không như thế cũng sẽ không khiến cho bệ hạ vướng bận". Lưu Dịch nói xong, nhớ tới những năm gần đây, hành động cử chỉ của điện hạ trong lòng cũng thán phục, võ công của điện hạ là do hắn dạy, tính ra cũng có tình nghĩa sư đồ. Mà nay điện hạ gặp chuyện không may, hắn trong lòng cũng không yên chứ đừng nói là bệ hạ. Nhưng... "Bây giờ thái tử còn chưa đến An Dương, có thể lợi dung điều này để ra tay áp chế, nhưng nếu thái tử thật sự rơi vào tay bọn chúng, chỉ sợ An Dương càng được nước lấn tới".
Cầm lấy bản đồ đặt trên mặt bàn, gương mặt Kì Hủ Thiên lộ ra nét âm trầm "Minh Nhi sớm muộn gì cũng sẽ trở về, mà trẫm, cũng sẽ khiến cho bọn chúng phải trả một cái giá thật đắt".
Giọng nói nhàn nhạt nhẹ nhàng phiêu tán trong điện nhưng cảm giác áp bách cùng băng lãnh nặng nề càng dày đặc hơn, sắc mặt không thay đổi đứng yên tĩnh nơi đó, trong đôi mắt giống như có huyết sắc sắc bén chợt lóe qua.