Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 154: Chân tướng




Nghe y nói như vậy, cai ngục quả nhiên rất nhanh sai người đem mấy cỗ thi thể lúc trước lại đây, mới có một cái đến trước cửa mấy người bên trong liền ngửi thấy mùi tanh tưởi của thi thể đã thối rữa.

Hồng Tụ và Oánh Nhiên vội vàng lấy khăn che miệng mũi, lo lắng nhìn về phía Kì Minh Nguyệt, chỉ thấy điện hạ của họ vẻ mặt không thay đổi, chờ người mang mấy cỗ thi thể tới trước mặt rồi cúi người kiểm tra tỉ mỉ.

Theo tầm mắt của y, Hồng Tụ và Oánh Nhiên cũng thấy những thi thể kia đã có chút thối rữa, mặc dù không phải chưa từng giết người nhưng làm gì có chuyện họ phải chờ xem thi thể mục rữa, dĩ nhiên họ cũng chưa thấy qua bộ dáng như vậy, Oánh Nhiên học y độc, đối với tử thi cũng không xa lạ, thậm chí là đã gặp nhiều nhưng vẫn không nhịn được mà nhíu mày khi ngửi thấy luồng khí như vậy.

Cai ngục đối với những thi thể này tại địa cung vốn đã thành thói quen, nhưng sẽ không xem cẩn thận như Kì Minh Nguyệt, thấy thái tử điện hạ không những không lộ ra điểm khác lạ mà vẻ mặt điện hạ vẫn thong dong cúi người tra xét thi thể, ngay cả chân mày cũng không thay đổi một chút nào, vừa kinh ngạc vừa khâm phục.

Sinh ra là hoàng tử, từ nhỏ đã quen với cẩm y ngọc thực, lại được bệ hạ sủng ái, thế nhưng thái tử lại không hề có vẻ quần là áo lượt, càng khó hơn là có được cách giải quyết mọi việc chu đáo, dù cho gặp chuyện cũng giữ được vẻ lãnh tĩnh, mà giờ nhìn thấy đống thi thể này lại bình thường như không có gì.

Cai ngục ở một bên bội phục, Kì Minh Nguyệt chậm rãi thu hồi ánh mắt, đảo qua mấy cỗ thi thể nằm xếp thành hàng trên mặt đất "Được rồi, giao trả bọn họ cho thân nhân mai táng đi".

Còn lại mấy người có chút ngoài ý muốn, trong lời nói của thái tử điện có ý là giữ lại mấy thi thể này cũng vô dụng hay là y đã phát hiện cái gì?

Đối với sự nghi hoặc của Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên, Kì Minh Nguyệt cũng không tiết lộ gì, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, mi mắt khép hờ nhưng vẻ mặt thâm trầm, "Trở về đi".

Nói dứt câu, thân ảnh nguyệt sắc đi ra ngoài. Hồng Tụ và Oánh Nhiên đành phải đi theo, nhìn về phía cánh cửa, nhớ tới những thi thể bị đứt đoạn, hai người cũng cố đoán rốt cuộc là điện hạ đã nhìn ra cái gì.

Huyễn Thiên điện, phách ngọc băng đàn vẫn mát lạnh như cũ, bầu không khí an tĩnh chỉ có mùi hương phiêu tán, lặng yên không một tiếng động, Kì Hủ Thiên bước vào tẩm cung liền thấy được Kì Minh Nguyệt đang nằm trên giường không biết suy nghĩ chuyện gì.

"Đến địa cung rồi sao?" Cúi xuống khẽ hôn bên môi Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên hỏi.

Người trên giường hơi nghiêng đầu khẽ gật "Hôm nay đã xem qua mấy thi thể đó". Kéo người đang đứng bên cạnh nằm xuống, tựa vào lòng Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nhắm mắt lại "Phụ hoàng hôm nay lâm triều thế nào rồi?"

"Thương nghị chiến sự mà thôi". Vuốt ve mái tóc, Kì Hủ Thiên giọng nói nhàn nhạt nhìn Kì Minh Nguyệt trong lồng ngực "Minh Nhi đi địa cung đã có thu hoạch gì sao?". Nếu không thu được tin tức gì, Minh Nhi sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế này.

"Quả thật nhìn ra chút manh mối", khóe môi Kì Minh Nguyệt lộ ra nét cười "Chẳng qua vẫn cần kiểm chứng lại, đợi Minh Nguyệt tra hỏi rồi mới có thể xác định được". Mấy thi thể này để cùng một chỗ, người khác có lẽ không biết nhưng may mà lần này y đến đó.

Kì Hủ Thiên cũng không hỏi nhiều, trong lòng rõ ràng cách thức hành sự của Minh Nhi xưa nay, lần này nếu y đã nói vậy thì ắt hẳn lời đồn ở ngự hoa viên sẽ không tồn tại được bao lâu nữa. Nhắm mắt lại, Kì Hủ Thiên ôm Kì Minh Nguyệt trong lòng không nói gì, hơi thở nóng ấm phả vào mặt người bên cạnh làm Kì Minh Nguyệt hơi nhíu mày mở mắt ra nhìn.

An Dương và Liên Đồng giao tranh, Thương Hách mặc dù còn chưa can thiệp nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn, các vị đại thần trên triều vì chiến sự trước mắt mà mỗi người một ý, cộng thêm quốc sự từ lớn đến nhỏ tính ra không ít rắc rối phức tạp, đối với phụ hoàng mà nói có lẽ không tính là gì nhưng phải giải quyết từng cái vẫn là có chút hao tâm tổn trí.

Đủ loại tin đồn quỷ dị trong cung truyền ra ngoài đã nhiều ngày, y cũng không lên triều, tuy có giúp đỡ xử lý quốc sự nhưng so với đống tấu thư cao chồng chồng trong ngự thư phòng vẫn chưa tính là gì, gần đây lại rối rắm, phụ hoàng muốn sắp xếp chính sự hẳn đã không ít vất vả.

Chậm rãi vươn tay vỗ về gương mặt người bên cạnh, Kì Minh Nguyệt nhích lại gần, đôi môi dừng lại trên mi tâm của Kì Hủ Thiên.

Không thể nghi ngờ, nam nhân bên cạnh y là cường giả thế gian hiếm có, từ khi sinh ra đã hấp dẫn hết thảy mọi ánh nhìn, khả năng của phụ hoàng, y chưa bao giờ nghi ngờ. Vì vậy, đối với hành động của phụ hoàng, y chưa bao giờ lo lắng, thậm chí có chút ỷ lại quá mức.

Muốn đem thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay không phải là việc dễ dàng gì, cho dù cường thịnh hơn nữa nhưng đối mặt với cả thiên hạ, vẫn cần phải hao tổn tinh lực rất lớn, có lẽ phụ hoàng đối với trò chơi này thích thú nhưng thấy hắn như thế, Kì Minh Nguyệt bỗng có phần đau lòng.

Mi mắt mềm mại hạ xuống làm Kì Hủ Thiên mở to mắt nhìn lại, thấy nét mặt của Kì Minh Nguyệt, trong mắt đều là ý cười "Minh Nhi làm sao vậy? Nhìn phụ hoàng thế này chẳng lẽ là nơi này đói bụng?". Theo bàn tay từ từ đi xuống, thanh âm ám muội, đôi mắt hàm chứa nét cười khiêu khích mang theo vẻ tà mị.

Đè lại bàn tay đang di chuyển trên mông, Kì Minh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài "Phụ hoàng nếu không muốn Minh Nguyệt lo lắng cũng không cần làm thế này". Phụ hoàng tuyệt đối không phải không nhận ra ý tứ của y, không muốn làm y hao tâm tổn trí nhưng lại khiến y càng cảm thấy vừa yêu vừa tiếc.

Kì Hủ Thiên che giấu thần sắc trong mắt, cười khẽ "Chiến sự của ba nước còn chưa bắt đầu, Minh Nhi không cần lo lắng cho phụ hoàng, chẳng qua lúc này có vài chuyện rườm rà phí chút thời gian thôi, đợi khi sắp xếp thỏa đáng tự nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều". Vỗ nhẹ vài cái trấn an sau lưng Kì Minh Nguyệt mang theo ôn nhu vô tận.

"Nhưng thấy phụ hoàng vì chiến sự mà vất vả, Minh Nguyệt đích thực cảm thấy đau lòng". Khe khẽ thở dài, tầm mắt Kì Minh Nguyệt dừng ở khuôn mặt mấy ngày không gặp đã gầy đi không ít "Nếu không phải An Dương gây hấn trước, đối với thiên hạ này cả phụ hoàng lẫn Minh Nguyệt đều giống nhau, căn bản không có ý định gì, đáng tiếc cho dù Liên Đồng và An Dương ai thắng ai bại sớm muộn gì cũng hướng về Thương Hách, tình thế lúc đó so với trước mắt cũng không quá khác biệt, thay vì ngồi chờ không bằng chủ động, thiên hạ phân tranh lần này không thể không vì Thương Hách. Chỉ là trò chơi nhưng Minh Nguyệt không yên tâm khi phụ hoàng tập trung quá mức vào chuyện này”.

"Chẳng lẽ Minh Nhi không tin phụ hoàng, việc này mặc dù phức tạp nhưng đối với phụ hoàng mà nói vẫn chưa bằng một góc những chuyện ta đã từng trải qua trước khi kế vị, cũng không tính là phí sức" Theo lời Kì Hủ Thiên nói, đôi mắt sắc bén tràn ngập nhu tình, Kì Hủ Thiên đơn giản vài câu nói với y chuyện năm xưa, lại cho rằng không là gì, có Minh Nhi rồi dường như trừ bỏ tính toán bên ngoài, những cái khác cũng không lưu lại quá lâu trong lòng.

Nhìn thẳng vào Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt cong khóe môi, phụ hoàng trước giờ đều tự tin ngạo nghễ như vậy, có lẽ trong mắt người ngoài lại bị cho là cuồng vọng, "Quốc sự cùng chiến sự đều cần hao tâm tổn sức, trong mắt đám thần tử, phụ hoàng là đế vương quân lâm thiên hạ nhưng trong mắt Minh Nguyệt, trừ bỏ thân phận này, phụ hoàng là người quan trọng nhất, Minh Nguyệt không muốn người quá mức hao tổn tinh thần, năm đó ta còn chưa chào đời, không thể ở cạnh phụ hoàng, mà lần chiến sự này phụ hoàng không được làm liều quá mức, người phải nhớ rõ vẫn có người sẽ vì phụ hoàng mà lo lắng".

"Cũng chỉ có Minh Nhi nói vậy". Cái gọi là đúng ở nơi cao khó tránh rét lạnh, may mà hắn tại trên cao này còn có người có thể cùng hắn chia sẻ, nhẹ nhàng ngậm lấy môi của Kì Minh Nguyệt, tinh tế nhấm nháp, Kì Hủ Thiên chậm rãi liếm láp khoang miệng mềm mại, quấn lấy đầu lưỡi xâm nhập bên trong, tay vòng lấy thắt lưng Kì Minh Nguyệt gắt gao ôm vào trong ngực chính mình.

"Chiến sự của Liên Đồng ta sẽ không nhúng tay, phụ hoàng sẽ không để Minh Nhi quá mức lo âu, trước mắt chỉ là chuẩn bị sẵn mà thôi, đợi khi Liên Đồng và An Dương giao chiến có kết quả mới là lúc Thương Hách ra tay, đến lúc đó ta lãnh binh xuất chinh, sự vụ trong triều giao lại cho Minh Nhi, vì Minh Nhi, phụ hoàng cũng sẽ sớm giải quyết chiến sự, không để ngươi phải bận tâm lâu”.

Hơi thở nóng rực phớt qua bên tai, nghe được lời nói của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt liếm môi "Như vậy cũng tốt, xem ra, lúc này Minh Nguyệt nên đáp lại một phần thưởng mới đúng". Mỉm cười hạ thấp âm thanh, Kì Minh Nguyệt hôn nhẹ xuống làn môi trước mặt, hướng ra sau gáy, mái tóc giao triền, trên giường, thân ảnh dưới ánh minh châu nhu hòa phát ra bóng đen nhàn nhạt, một mảnh nhu tình kiều diễm.

Một ngày trời quang mây tạnh, trong đại điện đang tiến hành tảo triều, Kì Minh Nguyệt vẫn không cùng đi với Kì Hủ Thiên mà đi tới một nơi có thể tìm ra câu trả lời.

Vốn trong phòng lúc này quá mức sạch sẽ giống như bình thường không có người ở, sách vở nghiên mực, chậu hoa trang trí đều được sắp đặt thỏa đáng, người bên trong phòng không biết cúi đầu nhìn vật gì, từ cửa ngoài truyền đến tiếng bước chân vẫn chưa phát giác.

"An Dương Vương tính toán khi nào rời đi?" Kì Minh Nguyệt đứng ở trước cửa, nhìn lướt qua trong phòng, giọng nói thản nhiên dường như còn mang theo chút quan tâm.

Đột nhiên quay người lại, Liên Mộ Hi nhìn người đứng trước cửa, sắc mặt kinh hỉ lóe lên "Minh Nguyệt là tới thăm riêng ta sao?"

"Coi như vậy đi". Đối với câu hỏi của Liên Mộ Hi, Kì Minh Nguyệt khẽ cong đôi môi lộ ra vẻ khó phân biệt "An Dương Vương từ biệt Minh Nguyệt còn chưa nói cho phụ hoàng" Theo lý mà nói, An Dương Vương rời Thương Hách cũng không phải nói đi một tiếng liền đi, ngay cả chuyện của Liên Sóc cộng thêm trơ mắt nhìn chiến tranh giữa An Dương và Liên Đồng liền khiến cho các đại thần đối với việc liên quan đến Liên Mộ Hi càng thận trọng.

"Mộ Hi có thể xem vật này là Minh Nguyệt cho ta?" Liên Mộ Hi hướng về phía gương mặt của Kì Minh Nguyệt, trên tay là một chiếc khăn vuông màu tím đặt vào lòng, nhìn lướt qua vật trên tay hắn, Kì Minh Nguyệt tự nhiên không thể không nhận ra cái khăn kia đúng là lần trước đến thăm đã cho hắn lau mồ hôi.

"Minh Nguyệt đúng là cho ngươi". Không có một tia dị sắc, Kì Minh Nguyệt đáp lại, giọng nói lộ ra vẻ lãnh đạm không hề che giấu.

Lời đang nói liền dừng lại, vẻ mặt Liên Mộ Hi nhất thời đông cứng, Kì Minh Nguyệt đảo mắt nhìn toàn bộ căn phòng, nét mặt vẫn thản nhiên "Nếu Minh Nguyệt nhớ không lầm thì An Dương Vương cũng không phải đến Thương Hách một mình".

Liên Mộ Hi gật đầu, "Còn có người đi cùng, chẳng qua lúc này Mộ Hi cũng còn đang hối hận, lúc trước không nên để hắn đi theo". Trong lời nói của hắn chính là ám chỉ Liên Sóc, đối với Liên Mộ Hi mấy lần tỏ vẻ xin lỗi, Kì Minh Nguyệt khoát tay chặn lại "Liên Sóc đã chết, không cần phải nói nữa".

"Quả thực đã chết nhưng hắn còn đang làm loạn khắp nơi trong cung, nghe nói lại có người chết ở ngự hoa viên nữa?" Liên Mộ Hi nói đến việc này cũng tỏ vẻ quan tâm "Liên Sóc đúng là theo An Dương mà đến, đã có mấy người bị chém đầu chết ở ngự hoa viên, Mộ Hi tuy rằng phải đi nhưng cũng có chút bất an".

Liên Mộ Hi thở dài nhưng Kì Minh Nguyệt lại cười khẽ "An Dương Vương quả thật đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả sao?"

Nhìn chăm chú vào Liên Mộ Hi, câu nói Kì Minh Nguyệt mang theo lãnh ý và chất vấn, đối với câu hỏi của y, Liên Mộ Hi cũng ngẩn ra, "Câu hỏi lúc trước của Minh Nguyệt chẳng lẽ hoài nghi ta làm việc này?"

Trong ngự hoa viên có mấy người bị chém đầu mà chết, đến tột cùng là kẻ nào gây ra, Kì Minh Nguyệt nhìn Liên Mộ Hi trước mặt, đôi mắt càng thêm thâm trầm, "Minh Nguyệt chỉ là phát hiện được những nạn nhân đều có một điểm chung". Nếu y không đến địa cung kiểm tra mấy thi thể kia thì cũng không phát giác được.

"Đều bị Liên Sóc giết chết, tử trạng cũng giống nhau, Minh Nguyệt chỉ những cái này sao? Hay là còn có gì khác?"

"Minh Nguyệt đều đã gặp qua những người này". Giọng nói Kì Minh Nguyệt thong thả, thanh âm nhàn nhạt lan tỏa trong phòng nhưng lại khiến cho bầu không khí trầm tĩnh không hiểu sao lại hơn một chút cảm giác áp bách.

Liên Mộ Hi mỉm cười, "Có gì kỳ quái đâu, thân là thái tử, Minh Nguyệt ở trong cung tự nhiên sẽ gặp qua không ít người, bất quá ngươi có thể nhớ được không là điều không dễ"

"Đầu tiên là một thị nữ hầu hạ ta ở lương đình trong ngự hoa viên, từng dâng trà cho Minh Nguyệt", dường như không nghe thấy lời nói của Liên Mộ Hi, Kì Minh Nguyệt hạ thấp ánh mắt, tiếp tục nói "Vị thiên kim tiểu thư của đại thần kia là tới làm bạn cùng cung phi, từng đối với Minh Nguyệt rất tốt, là một cô gái tính tình hoạt bát, còn có thị nữ mới chết không lâu ta cũng từng gặp nàng bên trong ngự hoa viên...".

Chính là người thị nữ kia, nhìn thấy khuôn mặt của nàng, y liền nhớ lại đây là thị nữ từng nhắc nhở y không nên đi vào ngự hoa viên, nhưng cũng chưa nhiều lời, chỉ là từ đầu đến cuối đều đỏ mặt, vóc dáng nhỏ xinh làm cho y có chút ấn tượng.

"Xem ra Minh Nguyệt quả thật đều nhớ rõ các nàng nhưng vì sao không nhắc đến thị vệ? Theo ta biết thì còn có thị vệ cũng bị chém chết" Liên Mộ Hi bất chợt hỏi lại.

"Thị vệ kia thật ra nhìn rất quen mắt, vì thế Minh Nguyệt cũng tương đối nghi hoặc, không biết An Dương Vương có thể giải đáp cho ta không?" Lời nói thủy chung không nhanh không chậm, chậm rãi nói như vậy, nhấc mi mắt, trong mắt Kì Minh Nguyệt tất cả đều là băng giá sắc bén.

"Vì sao Minh Nguyệt lại cho rằng ta sẽ biết được?" Liên Mộ Hi mang theo khó hiểu đi đến trước người Kì Minh Nguyệt.

"An Dương Vương quả thực không biết?" Ngừng lại một chút, Kì Minh Nguyệt nhìn Liên Mộ Hi từng bước đến gần, bên môi gợi lên giễu cợt "Từ khi An Dương Vương cùng Liên Sóc đến Thương Hách, trong cung thật đúng là chưa từng an tĩnh qua đâu".

Liên Mộ Hi nghe y nói như vậy, sắc mặt biến đổi, xem vẻ mặt dường như có chút ủy khuất, nhìn chăm chú vào Kì Minh Nguyệt bình tĩnh đứng trước hắn lộ ra ánh mắt đạm mạc, "Minh Nguyệt vì sao lại hỏi như vậy? Những chuyện Mộ Hi làm đều là vì ngươi mà".

Giọng nói mang theo than vãn, lời nói của Liên Mộ Hi khiến cho ánh mắt Kì Minh Nguyệt nhất thời ngưng đọng, "Ý của An Dương Vương là..." Bên trong ngự hoa viên xảy ra việc cùng người An Dương lui tới nhất định không thoát được có quan hệ.

Liên Mộ Hi bỗng nhiên tiến lên trước một bước, ôm chặt Kì Minh Nguyệt, bao phủ bằng đôi môi của mình.

Đôi môi ẩm ướt mềm mại như nữ tử muốn dò đến chỗ sâu bên trong, Kì Minh Nguyệt nhíu mày, vung tay hướng Liên Mộ Hi đánh tới nhưng lại phát hiện nội lực trên người mình như bị rút đi, tay chân cũng không có một chút cảm giác.

Trong miệng mùi máu nhàn nhạt càng làm y cau mày thêm vài phần, nhờ khung cửa bên cạnh chống đỡ nhưng lại càng trượt xuống, nhìn đến đôi môi dần lộ ra ý cười của Liên Mộ Hi, Kì Minh Nguyệt thở dài "Là ngươi..."

Đem Kì Minh Nguyệt mểm nhũn cả người ôm vào trong ngực, động tác của Liên Mộ Hi dịu dàng, khóe môi vương theo tia máu, ý cười trong mắt thêm vài phần quỷ quyệt, ôm Kì Minh Nguyệt trong lòng mang theo thương tiếc vô cùng, khẽ vuốt gương mặt y “Minh Nguyệt yên tâm, trong độc của ta chỉ làm ngươi mất đi nội lực, lâm vào mê man, không còn trở ngại gì khác".

"Vậy Minh Nguyệt... có cần phải cảm tạ... An Dương Vương thủ hạ lưu tình?" Câu nói đứt quãng, đôi mắt Kì Minh Nguyệt đã hiện lên vẻ mờ mịt, vô lực khép lại mi mắt, y chỉ nghe phảng phất bên tai một giọng nói thì thầm mang theo áy náy.

"Mộ Hi không muốn làm như vậy, tiếc là Minh Nguyệt đối với ta vô tình, ta cũng là bất đắc dĩ, Minh Nguyệt... Tha thứ cho Mộ Hi...".