Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 147: Chém đầu




Editor: Tiếu Hồng Trần [NàngBT]

Trong đình viện, Liên Sóc ôm chặt lỗ máu trước ngực, trên khuôn mặt giống như lệ quỷ kia sớm đã không chút nào giống người sống, chỉ còn lại màu xanh trắng. Ở dưới lưỡi kiếm trong tay hắn, lại tích tích rơi xuống từng giọt đỏ sẫm, nhìn người đang bị thương trước mắt, khuôn mặt hắn mang theo chút nghi hoặc: “Vì cái gì….”

Một miếng vết thương thật lớn đầy máu sau lưng không ngừng chảy ra máu tươi, Liên Mộ Hi lại như không quan tâm, lông mày nhíu lại, thân thiết nhìn Kì Minh Nguyệt: “Thái Tử ……… Không sao chứ?” Ngữ thanh vừa nhẹ vừa hư nhược lộ ra vẻ khẩn trương, không biết là bởi vì đau đớn hay vì lo lắng mà hơi hơi run rẩy.

Kì Minh Nguyệt lắc lắc đầu: “Không sao.” Hắn không dự đoán được, Liên Mộ Hi lại sẽ thay hắn cản lại chiêu kiếm của Liên Sóc. Nguyên bản bằng thân thủ của Liên Sóc, ở trước khi kiếm phong của y còn chưa chạm tới người hắn, Nỉ Hồ cũng đã xuyên thủng trước ngực Liên Sóc, chính mình ngay cả dời bước đều không cần.

Không nghĩ đến Liên Mộ Hi lại nôn nóng khẩn trương làm như thế, thấy hắn không né, lại lấy thân mình chắn cho hắn một kiếm, bởi vậy, ngăn trở kiếm chiêu của Liên Sóc, nhưng cũng đồng thời làm cho Nỉ Hồ chỉ kém một chút, không thể hoàn toàn lấy đi tính mạng của Liên Sóc.

“Không sao ……. Là tốt rồi ………” Giống như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, cánh tay ôm lấy Kì Minh Nguyệt của Liên Mộ Hi buông lỏng xuống, cả thân mình thoáng chốc yếu đuối tựa vào trong ngực Kì Minh Nguyệt.

Một thân y bào màu đỏ bị máu tươi nhuộm ướt sũng, dần dần chuyển sang màu đỏ sẫm, vết máu thật đậm loang lổ, huyết sắc đầm đìa từ trên lưng Liên Mộ Hi lây dính lên cánh tay áo màu nguyệt sắc, đỡ lấy thân hình Liên Mộ Hi, Kì Minh Nguyệt ánh mắt thản nhiên, đôi mắt hạ thấp không biết đang cất giấu suy nghĩ gì, nhưng ở trong ánh mắt mọi người xung quanh, một đôi thân ảnh đang ôm nhau ở trước mặt lại giống như không kẻ nào có thể xen vào.

Kì Hủ Thiên nhìn một màn này trong đình, khí lạnh như băng cùng âm hàn quanh thân càng thêm dày đặc, Minh Nhi bị tập kích đã làm cho hắn lo lắng, cho dù tin tưởng thân thủ của y, nhưng không chính mắt nhìn thấy y bình an liền không thể yên tâm. Không ngờ vừa chạy tới ngự hoa viên lai chứng kiến cảnh tượng như thế.

Hàn ý giống như làm cho người ta rơi vào băng đàm, bạo lệ giống như liệt hỏa thiêu đốt, áp lực lại dũ phát thâm trầm, khiến người ta kinh đảm, không tự chủ được mà bất giác đổ mồ hôi lạnh, tất cả những người quỳ dưới đất đều cảm nhận được sự tức giận của quân vương lúc này.

Lỗ máu trước ngực vẫn đang có máu tươi không ngừng chảy ra, Liên Sóc ôm chặt miệng vết thương kia, tựa hồ đã đau đến chết lặng, cũng giống như bị sự uy nghi làm cho người ta sợ hãi kia của quân vương làm cho khiếp sợ, vẫn đang đứng nguyên ở chỗ cũ, cúi đầu nhìn miệng vết thương trước ngực, trên khuôn mặt không còn chút máu nhưng lại đột nhiên lộ ra ý cười cổ quái.

“Sư phụ nói không sai, muốn ta chết, không phải đơn giản như vậy.” Giống như tự lẩm bẩm một câu như vậy, nhìn vết thương vẫn đang tiếp tục đổ máu trước ngực, Liên Sóc ngẩng đầu: “Liên Sóc ta sẽ khiến ngươi biết, hành động năm đó của ngươi là cỡ nào sai lầm, Phụ Hoàng.”

Từ lúc đặt chân quay lại Thương Hách đây là lần đầu hắn xưng hô như vậy, một câu Phụ Hoàng trong miệng Liên Sóc kia cũng tràn ngập oán độc cùng trào phúng, Kì Hủ Thiên thủy chung nhìn chăm chú Kì Minh Nguyệt, lúc này mới dời đi ánh mắt: “Trẫm cũng sẽ cho ngươi biết, muốn chết, kỳ thật rất đơn giản.”

Đôi mắt ưng sắc bén giống như lợi kiếm, thản nhiên quét tới, ánh mặt thực giống như băng hàn kia làm cho Liên Sóc hoảng hốt đột nhiên sinh ra cảnh giác, thân hình màu than chì bất chợt phóng ra khỏi đình viện.

“Ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy được?” Giống như cười nhạo cử chỉ vô ích của hắn, đôi bạc thần mím chặt kia như có như không nâng lên một độ cung nhỏ, tiếu ý tàn nhẫn hiện lên, Kì Hủ Thiên chậm rãi nâng tay, bóng người đã nhảy thoát ra khỏi đình viện kia nhất thời ngừng lại.

Giống như bị một sợi dây thừng vô hình buộc chặt, Liên Sóc liên tục lui về phía sau, bị chưởng phong trong lúc giãy dụa lung tung phát ra của hắn đảo qua, cây cỏ trong ngự hoa viên không khỏi khuynh đảo lay động, trong bóng cây cỏ lay động đó, lại cũng không ngăn trở hắn lần thứ hai quay trở lại đình viện, Kì Minh Nguyệt buông ra Liên Mộ Hi trong lòng, đưa hắn giao cho thị vệ. Nắm lấy Nỉ Hồ, nhìn Liên Sóc, hắn quyết định, hôm nay sẽ không lại làm cho hắn dễ dàng trốn thoát.

Đôi mắt hẹp dài buông xuống, trong ánh mắt khép hờ, mâu mầu lạnh như băng vẫn chưa hề tiêu giảm nửa điểm, cánh tay đang nâng lên của Kì Hủ Thiên dần dần thu lại, nhìn Liên Sóc đã ở ngay trước mắt, độ cung ở khóe miệng kia càng thêm rõ ràng, cũng càng trở nên sắc bén lãnh khốc hơn, năm ngón tay thu lại dần dần bóp chặt lấy cổ họng của Liên Sóc.

Xung quanh, thị vệ cung nhân đang quỳ dưới đất, cùng với không ít đại thần vừa mới chạy tới, kinh hãi nhìn một màn này, bộ dáng nửa người nửa quỷ của Liên Sóc khiến người ta sợ hãi, nhưng cái âm lãnh mà thân ảnh huyền mầu kia phát ra lại giống như phệ nhân, không ai không bị uy thế mang theo uy nghi của đế vương cùng dày đặc khủng bố kia làm cho khiếp sợ, những kẻ đến sau tới lúc này cũng nhịn không được nhất thời chân nhuyễn ra, cũng quỳ gối trên mặt đất.

Năm ngón tay dần dần thít chặt lấy cổ họng Liên Sóc, trên khuôn mặt xanh trắng kia rốt cục hiện ra màu đỏ sậm, một con mắt còn lại dần dần lồi ra, trong cổ họng phát ra tiếng vang cổ quái, Liên Sóc giãy dụa, lại phí công vô ích, bên tai chỉ nghe thấy lời nói thâm trầm vang lên.

“Đã muốn đả thương Minh Nhi, là ngươi tự tìm tử lộ, đừng trách trẫm vô tình, Tam hoàng nhi của trẫm a………” Kì Hủ Thiên nói như vậy tựa hồ như là đáp lại câu nói “Phụ Hoàng” kia của Liên Sóc, trong ngữ thanh chỉ có đùa cợt cùng lãnh khốc, lời nói mang theo chút tiếc nuối, ở trong tai mọi người nghe vào lại chỉ cảm thấy sát ý rõ ràng.

Lần thứ hai mọi người trong lòng giật mình nhớ lại, không sai, Liên Sóc tuy rằng đã là người An Dương, nhưng cũng là có huyết thống của Thương Hách, là thân tử của Bệ Hạ. Bởi vì hắn không ngừng gây loạn khắp nơi làm cho người ta cơ hồ đã quên, hắn nguyên bản vẫn là vị hoàng tử đã từng được Bệ hạ sủng ái, mà nay thật đáng tiếc lại giống như bị ma nhập, lại có ý đồ nhiễu loạn xã tắc Thương Hách, gia hại Thái Tử.

Nhưng mà Bệ Hạ …… Nhưng lại cũng không từng nương tay, vì an nguy của Thái Tử Điện Hạ thật sự muốn tự tay đem Liên Sóc giết chết?

Gắt gao nhìn chăm chú vào trong đình viện, đáp án tựa hồ đã ở trước mắt, chỉ nhìn thấy vị quân vương một thân y bào huyền mầu ấy, nói đến câu nói kia, cánh tay thon dài niết lấy hầu gian của Liên Sóc, không những không hề thả lỏng, mà đột nhiên lại càng thít chặt, giống như đang thưởng thức một trò chơi nào đó bình thường, trong ánh mắt nhìn Liên Sóc chỉ có ý cười tàn nhẫn, trong nụ cười như cũ ẩn chứa tức giận, mọi người không khỏi đối với Liên Sóc nảy lên chút đồng tình, ai kêu hắn chọc ai không chọc, lại cố tình hướng về phía Thái Tử mà tới, hôm nay rơi xuống nông nỗi này, cũng chỉ có thể nói là do hắn tự tìm.

Bệ Hạ tính tình khó dò, vô tình lãnh khốc, không phải là lần đầu tiên biết, nhưng lần này, lại làm cho mọi người một lần nữa biết được, may mà Thái Tử vô sự, bằng không Bệ Hạ sẽ như thế nào, thật đúng là làm cho người ta không dám nghĩ tới, thật là may mắn. Mọi người liếc mắt nhìn Kì Minh Nguyệt đang đứng ở một bên, đã thấy hắn giơ lên lợi khí trong tay, đối với thân ảnh huyền mầu kia hô một câu: “Phụ Hoàng.”

Nỉ Hồ nâng lên, đang từ hình ảnh phiêu nhiên gấp khúc chợt thở nên thẳng cứng, xẹt qua không trung, phát ra tiếng động như xé rách âm thanh, nhìn thần sắc trong mắt Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên buông ra Liên Sóc trong tay, mọi người mới vừa cảm thấy ngạc nhiên, đã thấy thân hình bị buông ra của Liên Sóc giống như tự giác, quay đầu hướng về mạt quang hoa chói mắt kia.

Quang hoa lóng lánh dưới ánh mặt trời, tung lên một cỗ màu đỏ sậm đẹp mắt, tiếng vang của lợi khí xé mở da thịt vang lên trong ngự hoa viên yên lặng dị thường rõ ràng, đợi đến khi nhìn rõ mũi nhọn của Nỉ Hồ trong một cái chớp mắt kia, mọi người nhìn thấy, đó chính là thân ảnh của Liên Sóc bị xỏ xuyên qua ở trên lợi khí của Kì Minh Nguyệt.

Sắc mặt màu than chì giống như bộ y phục hắn đang mặc lúc này đã trở nên trắng bệch, từng giọt máu tươi tích tích từ miệng vết thương bị xỏ xuyên qua của hắn chảy ra, theo lợi khí thất thải quang mang lóng lánh kia chảy xuống, động tác của Liên Sóc cứng ngắc chậm rãi nhìn vào trước ngực mình, nhìn thấy mũi nhọn của lợi khí lộ ra trước ngực, trong cổ họng hắn phát ra tiếng vang cổ quái, nhưng lại giãy dụa bước về phía trước từng bước một.

Kì Minh Nguyệt chưa động, Nỉ Hồ ở trong tay vẫn đang căng lên thẳng tắp như cũ, nhìn Nỉ Hồ chậm rãi bị kéo ra khỏi cơ thể Liên Sóc, kỳ quái chính là, máu tươi trên đất cũng không quá nhiều, huyết sắc rơi xuống từ trên người Liên Sóc đúng là giảm bớt một chút.

Hắn rõ ràng là đâm thủng chỗ yếu hại nhất trên ngực, không ai có thể ở dưới thương thế như vậy mà còn sống, hơn phân nửa là sẽ lập tức chết đi, mà Liên Sóc lại còn đang giãy dụa bước về phhía trước để rút lợi khí ra, Kì Minh Nguyệt ánh mắt chăm chú nhìn vào thân ảnh Liên Sóc rõ ràng đã mất đi thần trí lại vẫn từng bước một bước về phía trước, trong đôi mắt hoàn toàn là vẻ thâm trầm.

Mọi người kinh hô, Kì Hủ Thiên lại phát ra một tiếng cười lạnh, hướng tới thân ảnh Liên Sóc đang hướng đi ra khỏi ngự hoa viên chém ra một chưởng, chỉ nghe trong gió thoáng chốc vang lên một tiếng vang xé gió, giống như một thanh vũ khí sắc bén bay qua, mang theo tiếng vang chói tai, hoa cỏ lay động nghiêng ngả, từ cành lá của hoa Lạc Đồng bị chém đứt chợt văng ra một mảng đỏ tươi, ở trong những phiến hoa bay múa, một cái thủ cấp cao cao bay lên, ở trong không trung hoạt xuất một đạo độ cung màu đỏ tươi.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng cả ngự hoa viên, làm cho tất cả mọi người nhịn không được bưng kín lỗ tai lại, trước mắt, vẫn có thể thấy được thân ảnh mất đầu kia quơ tay, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Bên trong bụi hoa lạc đồng, đầy trời hạ xuống những mảnh tàn hoa đỏ bừng ướt át, theo gió cuốn lên, cũng tràn ngập huyết sắc lấp loáng.

Đoá hoa như máu bay lả tả khắp nơi, y bào màu than chì kia tựa hồ cũng nhiễm lên màu sắc của lạc đồng, Liên Sóc rốt cục dần dần ngừng động tác, bóng dáng đứng thẳng bất động khắc ở trong mắt của mọi người, đáy mắt không khỏi đều nhiễm lên một chút sợ hãi.

“Trẫm đã nói, muốn chết, thực rất đơn giản.” Kì Hủ Thiên nhìn tử trạng quỷ dị của Liên Sóc, độ cung khinh miệt cùng lãnh khốc bên môi chưa giảm, thản nhiên vung tay lên, chưởng phong nhẹ quất qua, thân hình Liên Sóc ở trong bụi hoa chợt ngã xuống, ngã xuống đám tàn hoa đầy trên mặt đất.

Rốt cuộc cũng không hề đưa mắt liếc nhìn cỗ thi thể kia một cái, Kì Hủ Thiên quay đầu nhìn về phía Kì Minh Nguyệt, nhìn thân ảnh nguyệt sắc nhiễm phải màu máu kia, dần dần tiến vào, nhịn không được đôi mày nhíu lại, không đợi Kì Minh Nguyệt phân phó người nâng Liên Mộ Hi về chữa thương, đã ôm lấy y bước về phía Huyễn Thiên Điện.

Trong ngự hoa viên, mọi người nhìn Liên Sóc rốt cục không bao giờ còn động đậy nữa, rốt cục thả tâm, hắn sao lại biến thành như vậy, không thể biết được, nhưng tử trạng quỷ dị như thế không khỏi khiến người ta tâm sinh hoảng sợ, may mà Bệ Hạ cùng Thái Tử Điện Hạ cũng chưa từng nương tay đối với hắn, bằng không, không biết sau này còn nháo ra bao nhiêu chuyện nữa.

Tới lúc này, còn có người quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi, vừa rồi chứng kiến hoàn cảnh của Liên Sóc vốn cũng vì chút huyết mạch của Thương Hách trên người y mà cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng hiện giờ, rốt cục không ai còn đồng tình với y.

Bệ Hạ không nương tay ra tay tàn nhẫn là tất nhiên, cũng chẳng trách Thái Tử không để ý đến tình cảm anh em, Liên Sóc kia, đã không còn giống người thường, quả thực giống như yêu dị, từ lúc hắn từ An Dương trở về lần thứ hai, liền biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng không biết trong đó có gì cổ quái.

An Dương thật sự là không thể khiến cho người ta khinh suất, nghĩ như vậy, lại nhìn người mặc ý bào đỏ đang được người nâng xuống chữa trị kia, lúc trước đối với hành động An Dương Vương chắn đỡ cho Thái Tử mà sinh ra chút hảo cảm liền toàn bộ biến mất.

Một đường theo Kì Hủ Thiên trở về Huyễn Thiên Điện, Kì Minh Nguyệt thấy Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên đứng ở bên ngoài nghênh đón, cũng là bộ dáng vẻ mặt lo lắng, lộ ra vài phần ý cười, lắc lắc đầu nói: “Phân phó xuống đi, chuẩn bị thuỷ.”

Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên thấy một mảng huyết sắc trên người hắn, vội vàng hiểu ý lui xuống, chuẩn bị đồ tắm rửa.

Đi vào trong phòng, Kì Hủ Thiên mới xoay người nhìn Kì Minh Nguyệt, đôi bạc thần mím chặt như cũ hàm chứa chút tàn khốc: “Cởi ra.” Hai chữ hàm chứa ý lạnh như băng, lãnh đạm đến cực điểm, Kì Minh Nguyệt cũng không nghĩ để ý, như cũ hàm chứa ý cười, trước cởi xuống ngọc bội cùng Nỉ Hồ bên hông, lập tức từ từ giải khai đai lưng cùng vạt áo phía trên.

Vạt áo mở rộng, từ trên người chậm rãi chảy rơi xuống mặt đất, phía trên là làn da trắng nõn loã lồ, cơ thể làn da hoàn mỹ hiện ra tràn ngập mỹ cảm, hôn ấn ở hõm cổ lộ ra màu đỏ sẫm, còn có hai điểm hơi sưng nổi lên trước ngực, tất cả đều là dấu vết hoan ái mới không lâu vừa lưu lại.

Kì Minh Nguyệt đứng ở trước mặt hắn, thấy Kì Hủ Thiên ánh mắt thâm trầm, cười khẽ, nâng ngón tay chỉ bên hông: “Phía dưới cũng muốn cởi ra sao? Phụ Hoàng?”

Ôm lấy nửa thân trần của hắn, Kì Hủ Thiên cảm nhận cảm giác nhu nhuyễn dưới tay, ở trên vết hôn mới lưu lại trước đây lại hạ xuống một cái hôn sâu, ngữ thanh vẫn là thâm trầm: “Phụ Hoàng vẫn còn đang sinh khí, Minh Nhi lại làm như không có chuyện gì, còn muốn nói đùa với ta?” Vỗ về những dấu vết trên người hắn, Kì Hủ Thiên đột nhiên đem Kì Minh Nguyệt gắt gao ôm vào trong ngực, hôn lên môi hắn, nụ hôn sâu kịch liệt như muốn chiếm đoạt lấy tất thảy, cơ hồ làm cho Kì Minh Nguyệt vô lực chống đỡ.

Đợi Kì Hủ Thiên rốt cục đem hắn buông ra, Kì Minh Nguyệt thật sâu hít thở mấy lần: “Phụ Hoàng vì sao tức giận? Nếu là vì Liên Mộ Hi………” Nhếch lên khoé môi, Kì Minh Nguyệt đưa tay ôm lấy hông Kì Hủ Thiên “Cho dù hắn vì ta mà chết, Minh Nguyệt cũng sẽ không cảm thấy thế nào.” Hắn cho tới bây giờ đều là người ích kỷ, hoặc là có thể nói, sự vô tình của hắn còn hơn Phụ Hoàng, cùng chẳng kém hơn chút nào.

“Minh Nhi là người như thế nào, Phụ Hoàng biết.” Minh Nhi của hắn nếu là dễ dàng mềm lòng như vậy, liền không phải là Minh Nhi mà hắn yêu, vỗ về Kì Minh Nguyệt trong lòng, Kì Hủ Thiên thở dài: “Phụ Hoàng tức giận, là vì lúc ngươi gặp nguy hiểm, ta không ở bên cạnh ngươi, lại để cho Liên Mộ Hi kia thay ngươi cản lại, còn chạm được vào người ngươi, lúc ngươi ôm hắn, Phụ Hoàng nghĩ muốn làm như thế nào, Minh Nhi cũng nên biết.” Nếu là còn ở lại trong ngự hoa viên kia thêm chút nữa, có khi hắn thực nhịn không được đem Liên Mộ Hi kia xử lí.

_____ Hết chính văn chương 147_____