Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 261: Đoàn tụ




Edited by Bà Còm in Wattpad

Khi thấy Lâu Khánh Vân, xa phu liền dừng xe ngựa. Tiết Thần đã sớm quên sự mệt mỏi suốt một đường xóc nảy, xốc lên màn xe trao cho Lâu Khánh Vân một nụ cười tươi rói. Lâu Khánh Vân xoay người xuống ngựa, không nói câu nào liền bế xốc Tiết Thần từ trên xe ôm vào người liên tục xoay vài vòng, khiến Tiết Thần hoảng sợ kêu chói tai: “Được rồi được rồi, ta, ta... Ai nha!”

Lúc này Lâu Khánh Vân mới phát giác mặt mày thê tử đỏ hồng vô cùng mất tự nhiên, vì thế mới dừng động tác ôm nàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiết Thần đỏ mặt cúi đầu nhìn nhìn trước ngực, Lâu Khánh Vân mới phát giác phần ngực thê tử hình như có chút ướt át... Tiết Thần ngượng ngùng nói: “Sắp sửa cho bú rồi, đang căng sữa đấy.”

Lâu Khánh Vân cũng có chút thẹn thùng, nhất thời hứng chí quên mất thê tử mới vừa sinh sản, hài nhi đúng là vẫn trong thời kỳ bú sữa. Hắn vội vàng đặt Tiết Thần lên xe ngựa, sau đó cũng leo lên theo. Phó xa phu hành lễ xong liền nhảy xuống xe dắt ngựa cho Lâu Khánh Vân, đoàn xe lại tiếp tục đi về phía trước.

Trong thùng xe, Tuân ca nhi đang ngủ ngon lành. Hạ Châu và Sách Na mỗi người ôm một hài nhi, hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc. Ở nhà truyền tin nên Lâu Khánh Vân đã biết Tiết Thần sinh cho hắn một đôi long phượng, nhìn tã lót là có thể nhận ra oa nhi nào là khuê nữ, oa nhi nào là tiểu tử, đã được hơn ba tháng nên mặt mày đã có chút tương tự với Tuân ca nhi. Tiết Thần trước tiên ôm đại khuê nữ ngồi trên đệm mềm, kéo mành lại ở trong thanh âm ê a bắt đầu cho bú. Lâu Khánh Vân tiếp nhận tiểu nhi tử từ trong tay Hạ Châu, giơ ngón tay chọc chọc gương mặt nhỏ nhắn hồng hào. Tiểu mập mạp lập tức nhíu mày, nhõng nhẽo bĩu môi nhưng lại không khóc, như là bị thiên đại ủy khuất trừng mắt nhìn bộ mặt xa lạ của Lâu Khánh Vân.

Lâu Khánh Vân đặt ngón tay lên trên miệng nhỏ của hắn, tiểu gia hỏa lập tức thân thiện hơn, nhấm nháp ngón tay của phụ thân rồi coi bộ không quá vừa lòng với mùi vị liền quay đầu tránh đi, nhẹ nhàng ngáp một cái. Tiểu tử này tính cách dường như khá mềm mại, không hề giống Tuân ca nhi mới vừa sinh ra đã bá đạo. Tiết Thần cho một đứa bú xong thì Hạ Châu liền qua tiếp lấy hài nhi rồi đổi với tiểu tử trong tay Lâu Khánh Vân. Khuê nữ đã bú no nê nên rất có tinh thần, đôi mắt đen lúng liếng so với nhi tử lớn hơn một chút, mắt hai mí cũng rõ ràng hơn. Lâu Khánh Vân cúi xuống hôn trên gương mặt nhỏ của khuê nữ, nói chuyện với nữ nhi đang gặm tay: “Khuê nữ, ta là cha con nè! Lúc các con chào đời ta không ở trong phủ, nhớ cha không?”

Đại khuê nữ giống như cố gắng cho lão cha mặt mũi, nghe Lâu Khánh Vân nói xong cũng liền ê a đáp lời, đúng vậy, chỉ là ê a mà thôi.

Thế nhưng một câu này làm Lâu Khánh Vân mừng phát điên, ôm khuê nữ đong đưa cười không khép miệng.

Xe ngựa vào quân doanh, dừng trước nơi ở của Lâu Khánh Vân, là một tòa nhà trông như một tiểu viện mới xây bên trong quân doanh. Sau khi Tiết Thần cho bú xong bèn thay xiêm y trên xe ngựa, lúc này mới đoan đoan chính chính mang mũ rèm đi xuống xe. Nàng nhìn ngôi nhà tường trắng ngói đen, tuy không thập phần hoa mỹ nhưng  nếu so với những doanh trướng xung quanh thì khí phái hơn hẳn một trời một vực.

Biết Lâu Khánh Vân bỏ ra rất nhiều tâm tư vì mẫu nhi bọn họ, trong lòng Tiết Thần ngọt ngào cực kỳ. Lâu Khánh Vân tiến lại dắt tay nàng vào nhà, có mấy binh lính đứng gác sau cửa, thấy Tiết Thần bèn tự động thỉnh an, xưng hô phu nhân. Lâu Khánh Vân đưa Tiết Thần vào chủ viện, hai đứa bé được bế đi ngủ, đứa lớn vẫn chưa tỉnh, có binh lính lại đây lãnh bọn họ sang phòng bên cạnh.

Tiết Thần và Lâu Khánh Vân cùng vào phòng, Lâu Khánh Vân rốt cuộc không nhịn được bế Tiết Thần lên ở trong phòng xoay quanh. Tiết Thần ôm cổ hắn, nhìn phu quân có chút đen, có chút gầy, trong lòng tràn đầy thuơng cảm, ôm choàng lấy Lâu Khánh Vân: “Sao chàng lại gầy đi nhiều như vậy? Không ăn cơm đàng hoàng sao?”

Lâu Khánh Vân buông nàng xuống, ôm đến bên giường ở bên tai nàng trả lời: “Ăn đàng hoàng, nhưng người thân không ở bên cạnh nên ta cảm thấy hụt hẫng. Hiện giờ mọi người đã tới rồi, ta có thể yên tâm.”

Đôi phu thê "tiểu biệt thắng tân hôn", bất cứ chuyện gì đều có thể từ từ mà nói nhưng một khi thân thể tiếp xúc thì khó mà nhịn được. Buông màn xuống, Lâu Khánh Vân liền gấp không chờ nổi "khuấy động can qua".

Sau khi "gió êm sóng lặng", Tiết Thần nằm ở trong lòng Lâu Khánh Vân thở hổn hển. Vẻ mặt Lâu Khánh Vân vô cùng thoả mãn, bàn tay to vuốt ve bờ vai ngọc ngà mượt mà của Tiết Thần, hai người lúc này mới nói chuyện đứng đắn.

“Chàng tới Mạc Bắc xong thì Hoàng Thượng bắt đầu thực sự tức giận, tuy nhiên, dưới sự nỗ lực không ngừng của mẫu thân, cuối cùng Hoàng Thượng cũng không thật sự định tội chàng. Rốt cuộc cứng miệng nói chỉ cần chàng hồi kinh thì sẽ bị đánh năm mươi đại bản trước tiên.”

Lâu Khánh Vân bật cười: “Hoàng Thượng  dám đánh ta năm mươi đại bản, nương còn không rủa chết ngài hay sao?”

Tiết Thần đập một cái vào ngực Lâu Khánh Vân: “Không biết giữ mồm giữ miệng. Thật ra...” Kéo dài thanh âm, Tiết Thần cũng nhịn không được phải công nhận: “Ta cũng không tin Hoàng Thượng dám đánh chàng đâu! Chàng không nhìn thấy biểu tình của ngài khi đối mặt với mẫu thân, bộ dáng kiểu như ‘Cầu xin muội câm miệng đi, ta đem giang sơn cho muội cũng được’.”

Lâu Khánh Vân luồn tay vào trong chăn vỗ một cái lên mông Tiết Thần: “Còn nói ta nữa, chính nàng cũng nói ra lời đại nghịch bất đạo kìa.”

Tiết Thần cảm thấy bị oan: “Đâu phải là  ta nói, đây chính miệng Hoàng Hậu nương nương kể lại cho ta.”

Nói xong câu đó, Tiết Thần lại dừng ánh mắt trên hai chòm ria mép của Lâu Khánh Vân, không nhịn được đưa tay nắm rồi khẽ giựt giựt. Lâu Khánh Vân cố ý hỏi: “Đẹp hay không?”

Tiết Thần lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Tướng công có bộ dạng gì đều đẹp!”

Lâu Khánh Vân nghe nương tử  khen như vậy, cả trái tim đều mềm nhũn: “Ta cũng thấy vậy, nương tử của ta có bộ dạng thế nào đều đẹp!”

Tiết Thần trừng mắt lườm chàng ta một cái: “Ấu trĩ.” Nghĩ ngợi chút lại nói tiếp: “Đúng rồi, sau khi chàng đi thì Liễu Yên coi bộ đã thật sự khống chế được thế lực của Hữu tướng, xem ra Thái Tử và chàng đi một nước cờ này là đúng rồi.”

Lâu Khánh Vân gật đầu nói: “Phải, nên là như vậy, bắt đầu từ bây giờ thì thời cuộc trong triều coi như hoàn toàn ổn định. Cuối cùng Hoàng Thượng có xử trí Nhị Hoàng tử điện hạ hay không?”

“Không có công bố rõ ràng, chỉ truyền ra là hắn phạm sai nên phải đóng cửa ăn năn. Tuy nhiên thị vệ bao vây phủ Nhị Hoàng tử ba bốn tầng trong ngoài ngày đêm thay ca, người sáng suốt đều biết đây chẳng khác gì giam lỏng. Cẩn Phi cũng bị hạ phân vị, hiện giờ đã không còn Phi vị nữa mà chỉ là Tiệp dư, sau này cũng không biết còn có thể lại xoay người hay không.”

Nghe Tiết Thần nói vậy khiến Lâu Khánh Vân thở dài: “Ai nha, nếu Nhị Hoàng tử biết an phận, không đi theo phía sau Hữu tướng làm mưa làm gió thì làm sao đến nỗi có kết cục như vậy.”

Đối với nhận xét này của Lâu Khánh Vân thì Tiết Thần không phát biểu cái nhìn, bởi vì nàng biết đời trước Nhị Hoàng tử thiếu chút nữa đã có khả năng thành công, tuy nhiên Thái Tử sở hữu tâm kế trầm ổn, Nhị Hoàng tử nhất định không phải là đối thủ của Thái Tử.

“Hiện tại ta cảm thấy người lợi hại nhất vẫn là Liễu Yên kia, nàng ta chỉ là một nữ tử mà có thể đưa đến tác dụng lớn như vậy. Trong khoảng thời gian chàng không ở trong kinh, đảng của Hữu tướng nhìn như vẫn đâu vào đấy, thật ra khi làm quyết sách thì đã loạn thành một đoàn, thực lực cũng dần dần suy yếu. Liễu Yên thật sự biết cách làm thế nào để khống chế nhân tâm, chỉ cần nàng ta kiên trì thêm mấy năm thì chắc chắn có thể hoàn toàn tan rã thế lực của Hữu tướng.”

Lâu Khánh Vân lẳng lặng nghe thê tử phân tích, chờ nàng nói xong mới mở miệng trả lời: “Nàng ta chống đỡ không nổi mấy năm đâu, nhiều nhất là cố được nửa năm thì đối với Liễu Yên mà nói cũng đã là cực hạn. Hiện giờ nàng ta có thể diều khiển được thủ hạ của Hữu tướng đơn giản là vì nàng ta khống chế Hữu tướng bị trúng gió ở trong phòng. Mấy hôm trước Thái Tử có viết thư báo cho ta biết, tình huống của Hữu tướng coi bộ không thể giấu được lâu. Có một số thủ hạ của lão ta, bởi vì một ít quyết sách dạo này mà đã bắt đầu hoài nghi Liễu Yên, đang muốn tìm cách vào nội trạch gặp Hữu tướng. Một khi bọn họ nhìn được tình huống của Hữu tướng thì tất nhiên sẽ khiến cho đại loạn, lúc ấy mới là chân chính quyết chiến.”

“Nhưng đến lúc ấy, cho dù đảng Hữu tướng và đảng Thái Tử bắt đầu quyết chiến chính diện, trải qua một thời gian bị phá ngầm như vậy thì quân lính của đảng Hữu tướng đã sớm tan rã, chắc hẳn cũng sẽ không còn vấn đề gì lớn.”

Lâu Khánh Vân gật đầu: “Lúc ấy đảng Hữu tướng đã kéo dài hơi tàn, ngoại trừ có một thế lực mới gia nhập, nếu không hẳn là sẽ không xảy ra biến số gì.”

“Ta vẫn luôn thắc mắc, Liễu Yên kia rốt cuộc là ai vậy? Làm thế nào nàng ta có thể thành công làm người bên cạnh Hữu tướng? Vì sao nàng ta lại trung thành và tận tâm làm việc cho Thái Tử?”

Lâu Khánh Vân biết nội tình bèn giải thích nghi hoặc cho thê tử: “Liễu Yên không phải làm vậy vì Thái Tử mà vì cừu hận trong lòng. Phụ mẫu, huynh đệ, một nhà tám người của nàng ta đều chết trong tay Hữu tướng.”

Chuyện này là lần đầu tiên Tiết Thần nghe nói, có chút kinh ngạc: “Cái gì? Sao có thể?”

“Tuy rằng không phải Hữu tướng đích thân động thủ nhưng xác thật có liên quan không thể chối cãi tới lão ta. Liễu Yên là người của thôn Bình an, lúc đó, Lại Bộ Thượng Thư Tô Hằng nhìn trúng miếng đất trong thôn liền phái người tới mua; nhưng thôn Bình an là nhiều thế hệ vừa làm ruộng vừa đi học, sản nghiệp  kia là của tổ tiên nên không chịu bán đi lấy bạc; Tô Hằng không còn nghĩ được biện pháp nào nên cuối cùng xin Hữu tướng thay hắn giải quyết vấn đề này. Nàng biết Hữu tướng giải quyết như thế nào hay không?” Chẳng đợi Tiết Thần suy đoán, Lâu Khánh Vân liền tiếp tục kể: “Khi đó Hữu tướng đúng là nắm trong tay quyền lực ngập trời, vừa lúc có chuyện muốn sai Tô Hằng đi làm bèn ban cho hắn một chút ngon ngọt, suốt đêm liền phái người trực tiếp san bằng toàn thôn. Khi đó Liễu Yên mới năm sáu tuổi, được mẫu thân nàng ta giấu trong lu gạo tránh thoát một kiếp, cùng một đồng hương được sống sót đi vào kinh thành. Cơ duyên xảo hợp bị đưa đến Thanh Linh Đài, sau khi huấn luyện nhiều năm thì  nàng ta và đồng hương đều bị dẫn tới trước mặt Thái Tử. Lúc ấy Thái Tử tuy còn nhỏ nhưng  cũng đã ý thức được sự uy hiếp của Hữu tướng, bèn an bài vài người lẫn vào bên cạnh Hữu tướng. Qua bao nhiêu năm đám người kia đều rơi rụng dần dần, chỉ còn một mình Liễu Yên vẫn sống sót, là cừu hận tiếp sức cho nàng ta kiên trì được nhiều năm như vậy! Trên đời này, không có ai hận Hữu tướng hơn nàng ta.”

Lần đầu tiên nghe nói chuyện này, Tiết Thần chỉ cảm thấy trong lòng dường như bị vật gì đó hung hăng đập vào. Nàng không thể ngờ được một người có dáng vẻ thanh nhã như Liễu Yên mà ẩn tàng một cuộc đời bi thảm đến vậy. Liễu Yên chỉ là một tiểu nữ hài mà phải gánh một áp lực lớn đến thế, trở thành một quân cờ quan trọng nhất để vặn ngã cây cổ thụ che trời Hữu tướng. Tiết Thần không thể không công nhận, nàng thật tình bội phục sự lợi hại của Liễu Yên, lúc trước còn tưởng nàng ta là một kẻ hẹp hòi, hiện giờ ngẫm lại thật sự thấy tội nghiệp nàng ta!

“Vậy sau chuyện này Liễu Yên còn có thể khôi phục thân phận không? Một khi bên phe Hữu tướng phát hiện nàng ta làm gián điệp thì nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Đến lúc đó, Liễu Yên sẽ như thế nào?”

Lâu Khánh Vân trầm mặc trong chốc lát mới nhẹ giọng nói: “Chuyện này... không phải là vấn đề chúng ta có thể quyết định.”