Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 210: Kết nghĩa




Edited by Bà Còm in Wattpad

Nghiêm Lạc Đông đi điều tra xong trở về báo cáo: “Dạo này Trường Ninh Hầu phủ không có gì đặc biệt, Lão phu nhân và Hầu phu nhân vẫn đấu nhau hăng say. Lần trước Hầu phu nhân sẩy thai, bất quá Trường Ninh Hầu dường như cũng không thèm để ý, mỗi ngày đều ra ngoài kết giao với một số người lúc trước chưa từng kết giao qua.”

Tiết Thần đang luyện chữ liền ngừng lại hỏi Nghiêm Lạc Đông: “Hắn kết giao với người nào?”

Nghiêm Lạc Đông trả lời: “Đều là những văn nhân, xem như thư sinh nhà bần hàn, thấy coi bộ phong cách chẳng có điểm nào tương đồng để Trường Ninh Hầu muốn kết giao. Giả sử như Lý Văn Xương Lý tú tài của Tây Sơn học viện, Trương Phàm Trương cử nhân của Đông Lăng học viện, còn có thứ tử thứ phòng Tề Tu Bình của Võ Ninh Hầu gia. Những người này đều là hậu nhân nhà bần hàn lúc trước Trường Ninh Hầu khinh thường không thèm tương giao, nhưng dạo gần đây cũng không biết vì sao mà lại nguyện ý hạ mình qua lại với những người này, hơn nữa còn ra tay rất hào phóng.”

Tâm tư Tiết Thần trầm xuống, hắn đương nhiên hào phóng -- Lý Văn Xương là Trạng Nguyên năm Tân Dậu, sau làm Lễ Bộ Thượng Thư; Trương Phàm là Bảng Nhãn năm Bính Dần, sau giữ chức Thái Sử Lệnh; Tề Tu Bình càng khó lường hơn, tuy thân phận là thứ tử thứ phòng nhưng nhờ có công cứu giá nên được trực tiếp phong Hầu, cưới Công chúa nhỏ nhất của Hoàng gia, từ đấy một bước lên mây. Những người này hiện giờ thoạt nhìn đều xuất thân bần hàn tiền đồ xa vời, nhưng chỉ có người sống qua một đời mới biết được sau này bọn họ vinh quang đến cỡ nào.

Tống An Đường không học hành, bản thân không thể nào thi đậu Trạng Nguyên, không có công danh thì không cách gì bò lên trên. Đời trước hắn chỉ vào được bên lề của quan trường, chưa bao giờ lấn vào trung tâm, cho dù hắn muốn bò lên trên cũng không biết phải làm như thế nào? Điều duy nhất hắn có thể làm được chính là tìm những người tương lai có khả năng thăng chức rất nhanh, trước tiên kết giao với bọn họ, sau đó đầu cơ để kiếm lợi, như thế hắn sẽ thành kẻ dìu dắt những người kia, cho rằng làm vậy sẽ giúp ích cho tương lai của hắn. Tính toán của hắn còn không tính là quá ngu, Tiết Thần nhếch miệng cười âm trầm. Tuy nhiên, những người này cũng còn phải mất mười mấy năm nữa mới một bước lên mây, sao hắn không nghĩ tới hắn có thể chịu đựng mười năm nữa hay không? Đến lúc đó, Trường Ninh Hầu phủ cũng đã suy thoái, hắn là rắm nào người ta còn nhớ hắn à? Người ta cũng không phải kẻ ngốc, chỉ bằng hôm nay ngươi giúp người ta bữa cơm mà sau này bọn họ phải dốc lòng tương trợ ngươi hay sao? Đừng đùa! Trên đời này, người và người kết giao với nhau thì điều kiện quan trọng hàng đầu chính là cùng cấp bậc -- hôm nay ngươi kết giao với hắn, sau này hắn công thành danh toại, nếu cùng cấp bậc với ngươi thì các ngươi mới có thể tiếp tục tương giao nâng đỡ nhau; nhưng nếu hắn thăng chức rất nhanh mà ngươi lại trở thành hạ đẳng, vậy thì dựa vào cái gì mà người ta phải bị ngươi liên lụy chứ?

Sống lại một đời, Tống An Đường vẫn không thể rút ra được kinh nghiệm để biết nên sống thế nào. Hắn vĩnh viễn vẫn không nghĩ tới phải tự mình nỗ lực đi lên để cải thiện cuộc sống của hắn, đằng này hắn vẫn theo cách sống như đời trước, luôn đem hy vọng ký thác lên người khác. Với cách làm "giăng lưới lấy lòng" như vậy, nếu mười mấy năm sau hắn vẫn còn trụ được thì những người này có lẽ sẽ cho hắn vài phần thể diện, nhưng nếu hắn không còn nữa hoặc là thân phận địa vị mất hết, vậy thì những người này còn ai nhớ rõ hắn là gã nào.

“Trừ những chuyện đó ra thì sao?”

Tiết Thần khôi phục biểu tình, vùi đầu tiếp tục luyện chữ, Nghiêm Lạc Đông ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không còn gì đáng nói. Mỗi ngày hắn chỉ đi dạo trong kinh thành, ngẫu nhiên cũng đi uống hoa tửu. À, gần đây hắn lại nạp một nữ tử thanh lâu làm thiếp.”

Tiết Thần suy nghĩ rồi hỏi: “Nữ tử thanh lâu kia có phải tên Tần Dĩnh hay không?”

“Phải, đúng là nàng ta. Làm sao phu nhân biết được?” Nghiêm Lạc Đông có chút kinh ngạc.

Tiết Thần cong môi trả lời: “Mấy ngày trước hồi Tiết gia, thái thái có nói cho ta nghe. Thái thái đi tham gia yến hội nghe Trường Ninh Hầu phu nhân oán giận kể cho người khác.”

Thật ra cũng không phải như vậy, sở dĩ Tiết Thần biết được chỉ do đời trước Tống An Đường bởi vì Tần Dĩnh mà cãi nhau với Úc thị một thời gian -- Úc thị không muốn một nữ tử thanh lâu vào nhà sợ nàng ta dơ bẩn, nhưng Tống An Đường lại nói dù sao cũng chỉ làm thiếp nên dơ không quan hệ, hắn không để bụng khăng khăng muốn rước về, cuối cùng Úc thị phải đồng ý; nhưng rốt cuộc Tần Dĩnh lại bị Võ An Hầu Thế tử phỗng tay trên nạp vào Võ An Hầu phủ trước một bước khiến Tống An Đường tiếc nuối vô cùng. Không ngờ một đời này, hắn giống như cẩu thích ăn phân không thay đổi được, đối với loại chuyện nữ sắc vẫn rất chấp nhất nhớ mãi không quên. Đúng là cái thứ không tiền đồ!

Nghiêm Lạc Đông gật đầu: “À, thì ra là thế.”

*Đăng tại Wattpad*

Tiết Thần luyện xong một trang giấy cầm lên thổi thổi, sau đó nói với Nghiêm Lạc Đông: “Chuyện này cứ tạm gác lại.  Ta còn có một chuyện khác muốn thương lượng với thúc.”

Nghiêm Lạc Đông ngẩng đầu nói: “Phu nhân cứ việc phân phó.”

Tiết Thần rời khỏi án thư, chỉ vào ghế thái sư nói với ông ta: “Nghiêm hộ vệ mời ngồi.”

Nghiêm Lạc Đông không biết Tiết Thần muốn nói gì, không biết vì sao lại còn mời ngồi, nhưng vẫn rất nghiêm chỉnh ngồi xuống. Tiết Thần rót một chén trà cho Nghiêm Lạc Đông sau đó cũng ngồi xuống rồi bắt đầu: “Hôm nay ta muốn cùng Nghiêm hộ vệ thương lượng một chút về chuyện của Nữu Nhi, năm nay con bé đã mười hai rồi phải không? Chỉ qua hai năm nữa là có thể tìm nhà gả vào rồi.”

“Hả?” Nghiêm Lạc Đông không nghĩ tới Tiết Thần sẽ nói về vấn này, nhất thời sững sờ ngây người, thật lâu sau mới phản ứng lại, buông chén trà đứng lên khách khí chắp tay thi lễ với Tiết Thần: “Thỉnh phu nhân lưu ý hộ con bé một chút, Nghiêm mỗ làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình của phu nhân.”

Lúc này Nghiêm Lạc Đông mới nghĩ tới chắc hẳn phu nhân muốn làm mai mối cho khuê nữ. Thê tử chết sớm, Nữu Nhi vẫn luôn đi theo bên người, mắt thấy tiểu cô nương lớn lên từng ngày, Nghiêm Lạc Đông cũng rất lo âu. Dân gian có lưu truyền năm điều kiêng kỵ khi đi hỏi cưới, trong đó bao gồm "Nữ tử tang mẫu không nên cưới về". Nghiêm Lạc Đông đã từng nghĩ, nếu sau này khuê nữ gả không được thì ông sẽ nuôi nàng cả đời cũng không sao, nhưng hôm nay Thiếu phu nhân nguyện ý làm mai cho nàng, vậy chuyện này sẽ không còn gì đáng lo nữa rồi.

Tiết Thần nâng Nghiêm Lạc Đông dậy: “Nghiêm hộ vệ tại sao vẫn luôn khách khí như vậy? Từ trước đến nay ta đều coi Nữu Nhi như biểu muội mà đối đãi, chỉ là ta lớn tuổi hơn nàng nhiều nên ngày thường cũng không thể mang nàng theo bên người. Thế nhưng nữ tiên sinh dạy nàng biết chữ, ma ma dạy nàng quy củ, Nghiêm hộ vệ là phụ thân dạy nàng nhân phẩm, tin tưởng nàng cũng có thể nhận được giáo dưỡng thực tốt, tương lai đến tuổi cập kê thì người làm tỷ tỷ này dĩ nhiên phải chọn cho nàng một nhà xứng đáng.”

Trầm ngâm một lát Tiết Thần mới nói tiếp: “Ta muốn nhận nàng làm nghĩa muội, Nghiêm hộ vệ cảm thấy thế nào?”

Nghiêm Lạc Đông thật sự không ngờ được Tiết Thần sẽ nói như vậy, ngốc lăng lăng đứng ngây người nhìn Tiết Thần. Ông có chút ngượng ngùng đáp ứng đề nghị này bởi vì tự biết nhận lời nghĩa là rõ ràng đã chiếm tiện nghi của phu nhân. Nhưng nếu phu nhân đã nói như vậy thì nhất định không phải lời khách sáo, trên thực tế, ai lại rỗi hơi đi khách sáo với một hạ nhân? Cho nên phu nhân thật sự muốn nhận Nữu Nhi làm nghĩa muội, chỉ cần thành nghĩa muội của Thiếu phu nhân thì sau này Nữu Nhi nhất định có thể gả cho một nhà khá giả hiểu lễ, không cần giống như ông lang bạc giang hồ cả đời, đến cuối cùng cũng không có một mái ấm gia đình đúng nghĩa.

Nghiêm Lạc Đông rốt cuộc không thể nào mở miệng cự tuyệt, dụ hoặc này thật sự quá lớn. Ông chỉ nghĩ thầm, Thiếu phu nhân nhân nghĩa như thế, cho dù mấy đời làm trâu làm ngựa cho Thiếu phu nhân thì ông cũng cam tâm tình nguyện.

Nghiêm Lạc Đông lập tức quỳ xuống thay Nữu Nhi cảm tạ Tiết Thần: “Nghiêm mỗ thật xấu hổ, thay Nữu Nhi tạ ơn Thiếu phu nhân. Tương lai nếu nàng có thể gả người trong sạch, nhất định nàng sẽ hiếu để với Thiếu phu nhân.”

Sau khi Nghiêm Lạc Đông rời khỏi Cẩm Y Vệ mới biết được cuộc sống gian nan thế nào. Lúc xưa luôn sống cuộc đời "vết đao liếm huyết", vì một mệnh lệnh mà tổn hại rất nhiều sinh mệnh tạo sát nghiệt quá lớn. Chính vì thế mà đồng liêu của ông chết thảm, huynh đệ âm dương cách biệt, còn ông thì không thể chăm sóc gia đình khiến thê tử mất sớm lưu lại ấu nữ. Cũng may Thiếu phu nhân nguyện ý thu lưu ông, cho ông một vị trí nhỏ, bảo đảm cho ông một cuộc sống vô lo. Tất cả điều này đối với một người trôi giạt khắp nơi mà nói đã là ân huệ lớn nhất, hiện giờ lại còn được một đại ân như vậy, Nghiêm Lạc Đông thật sự không biết nên nói lời cảm tạ như thế nào.

Tiết Thần kéo ông ta lên rồi nói: “Thúc làm gì vậy! Ta nhận Nữu Nhi làm nghĩa muội thì thúc đã là trưởng bối, chính thức trở thành Nghiêm thúc của ta. Sau này thúc không được quỳ như vậy nữa, sẽ tổn thọ ta đấy!”

Nghiêm Lạc Đông có chút khó xử nhìn Tiết Thần, bị câu ‘Nghiêm thúc’ của nàng làm cho sững sờ. Tiết Thần đẩy ông ta ra cửa, vừa đi vừa lên kế hoạch ba ngày sau nàng sẽ đãi một bữa tiệc ở Thương Lan uyển, mời tất cả các thị vệ trong phủ tới uống một chén, để mọi người chứng kiến lễ kết nghĩa tỷ muội với Nữu nhi.

*Edited by Bà Còm*

Tiết Thần nói được thì làm được, ba ngày sau quả nhiên ở Thương Lan uyển bày mười bàn tiệc rượu, món ăn trân quý thượng đẳng, kêu Lâu Khánh Vân đảm đương việc tiếp khách, cho Nghiêm Lạc Đông thể diện thật lớn trước mặt các thị vệ. Lâu Khánh Vân biết Tiết Thần có rất nhiều chuyện cần dựa vào Nghiêm Lạc Đông, bởi vậy càng nhiệt tình đối xử, làm cho Nghiêm Lạc Đông vốn dĩ kiệm lời bị đám nhãi con chuốc rượu say túy lúy.

Tiết Thần dẫn Nữu Nhi duyên dáng yêu kiều đi vào hậu viện, để Nữu Nhi và Tuân ca nhi ngồi trên giường La Hán chơi với nhau. Nữu Nhi tuy còn nhỏ nhưng biết cách dụ hài tử, Tuân ca nhi hiếm khi không kháng cự, nguyện ý chơi với Nữu Nhi. Tiết Thần sai Khâm Phượng lấy một hộp trang sức lại đây, kêu Nữu Nhi lại giao hộp này vào tay nàng: “Đây là tỷ tỷ tặng cho muội. Sau này muội phải gọi ta là tỷ tỷ, có chuyện gì giải quyết không được đều có thể tới tìm ta. Về sau muội chính là tiểu a di của Tuân ca nhi, phải tới chơi với hắn thường xuyên, được không?”

Nữu Nhi tên đầy đủ là Nghiêm Hoài Lang, mẫu thân của nàng là người phương nam. Hoài Lang cũng có nghĩa là "mong chàng trở về", lúc xưa Nghiêm Lạc Đông gần như không có mặt ở nhà, mẫu thân của nàng tưởng niệm phu quân bèn đặt cho nữ nhi cái tên như vậy, nhũ danh gọi là Nữu Nhi.

Nữu Nhi nhìn Tiết Thần, hiểu chuyện nói: “Tỷ tỷ, mấy thứ này quá quý trọng, muội không thể thu. Cha muội nói ngài là ân nhân của chúng ta, chỉ có chúng ta cần phải báo ân cho ngài, đâu thể nào lại thu quà của ngài. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của chúng ta đều dựa vào ngài, hiện giờ ngài lại cho chúng ta thể diện lớn như vậy, nhưng chúng ta cũng không thể không hiểu chuyện. Sau này, tỷ tỷ có gì phân phó, chỉ cần muội có thể làm được, Nữu Nhi nhất định thay tỷ tỷ giải quyết, giống như cha muội vậy. Hai cha con muội sau này sẽ làm việc cho tỷ tỷ, muội cũng sẽ bảo vệ tốt Tuân ca nhi, không cho hắn bị người khi dễ.”

Tiết Thần ngắm nhìn tiểu nha đầu hiểu chuyện này. Mẫu thân của Nữu Nhi Tiết Thần cũng đã gặp thoáng qua, cụ thể gương mặt như thế nào thì Tiết Thần không thể nhớ được, bất quá trong ấn tượng của nàng bà ta cũng là một người đẹp. Diện mạo của Nữu Nhi xinh đẹp giống nương của mình, nhưng trên gương mặt lại toát ra một cổ ngạo khí đỉnh thiên lập địa - đây là giống phụ thân - nói chuyện khéo léo, cử chỉ thoả đáng, khí chất nghĩa hiệp, là một cô nương rất tốt.

Tiết Thần đem quà nhét vào trong tay Nữu Nhi: “Đây là lễ gặp mặt tỷ tỷ cho muội, tương lai chính là của hồi môn. Nếu muội không thu ta sẽ không vui, cầm đi.”

Nữu Nhi cúi đầu nhìn hộp trang sức rõ ràng thực quý giá trong tay do dự trong chốc lát, tuy rằng tuổi của nàng còn nhỏ nhưng cũng có thể minh bạch yến hội hôm nay có ý nghĩa quan trọng với tương lai của mình như thế nào. Trước đó nàng chỉ mong tương lai có thể gả cho người buôn bán nhỏ, không muốn gả cho một mãng phu ở nông thôn không học vấn, tối thiểu phải là người biết phân rõ phải trái mới được. Nhưng nếu chỉ dựa vào thân phận làm hộ vệ của cha mình, nàng lại là một nữ tử tang mẫu, từ nhỏ lớn lên bên người phụ thân, chắc chắn sẽ có rất nhiều gia đình tốt không muốn cưới vào cửa một người như nàng.

Tính tình của Nữu Nhi cũng không khác gì phụ thân của nàng, là người thấy rõ thị phi đúng sai, cũng minh bạch nếu có cơ hội vào tay thì phải nắm chặt, bèn đỏ mặt nhận lấy món quà của Tiết Thần.