Edited by Bà Còm in Wattpad
Từ khi Tiết Thần mang thai tới nay, chưa bao giờ có một khắc nào nàng nóng ruột đến như vậy, nàng hy vọng suy đoán của mình là sai lầm. Tuy nhiên, lúc nãy ở trong phòng Phùng thị, ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm bụng mình thật sự quá quỷ dị, đình hóng gió kia cũng là nàng ta kiến nghị, không biết đây là Thanh Dương Công chúa bày mưu đặt kế hoặc do chủ ý của nàng ta. Dù sao lúc ấy Tiết Thần đã cảm giác có chút kỳ quái, chỉ là nàng cũng không nghĩ đến phải hướng theo phương diện kia mà suy đoán.
Hôm nay nàng và Trưởng Công chúa cùng nhau đi ra ngoài, cho nên Lâu gia phái theo bốn năm chục thị vệ hộ tống, thấy Tiết Thần nôn nóng xông lên phía trước, Nghiêm Lạc Đông tiến đến hỏi: “Phu nhân, muốn chúng ta đi theo không?”
Tiết Thần hơi suy nghĩ một chút liền nói với Nghiêm Lạc Đông: “Đều theo vào đi, đã xảy ra chuyện.”
Nghiêm Lạc Đông tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Tiết Thần đã nói như vậy thì nhất định đã xảy ra chuyện lớn, bèn ra hiệu cho tất cả thị vệ cùng nhau che chở Tiết Thần xông vào. Tiết Thần bước đi như bay, may mắn qua một tháng nay nàng vận động nhiều nên không cảm thấy mệt, một đường đi thẳng tới hậu viện của Phùng thị.
Tất cả khách khứa trong phủ Thanh Dương Công chúa đều sợ hãi, bọn họ không thể nào ngờ được Tiết Thần sẽ công khai dẫn người xâm nhập phủ Thanh Dương Công chúa như vậy. Người trong phủ biết thân phận của nàng, không dám ngăn trở bèn nhanh chân chạy vào bẩm báo. Tiết Thần đi đến hậu viện, còn không chưa kịp vào đã bị Thanh Dương Công chúa chặn lại mắng: “Hỗn trướng! Ngươi cho rằng nơi đây là hậu viện của Lâu gia các ngươi hay sao? Ngươi mang nhiều người như vậy tiến vào muốn làm gì?”
Tiết Thần thời khắc này này "tâm loạn như ma", không muốn nhiều lời với Thanh Dương Công chúa, nhưng cũng không có lý do chính đáng để mạnh mẽ xâm nhập. Rốt cuộc hết thảy chỉ là sự suy đoán của nàng mà thôi, nhưng hết thảy cũng quá mức trùng hợp -- Thanh Dương Công chúa vốn đang chiêu đãi Trưởng Công chúa nhưng giữa chừng lại rời đi, sau đó Phùng thị mở miệng đề nghị hai người tới ngôi đình trên mặt hồ. Trong lòng Tiết Thần chợt lạnh buốt, gần như cảm giác được điều gì đó vô cùng bất bình thường, làm nàng không tự chủ được cứ phải nghĩ đến chiều hướng xấu nhất.
Thanh Dương Công chúa nhất định không cho bọn họ tiến vào hậu viện, tự mình chắn ở trước cổng vòm, giống như trong hậu viện thật sự phát sinh chuyện gì đó mà không muốn cho người ngoài biết đến. Tiết Thần rống lớn một câu: “Tránh ra! Trưởng Công chúa ở bên trong, ta đi tìm bà!”
Tiết Thần nói xong liền thoáng thấy Hạ Châu toàn thân ướt dầm dề đang chạy về hướng cổng vòm, bộ dáng chật vật vô cùng nhưng coi như cũng còn chưa đến nỗi hoảng loạn. Thấy trên mặt Hạ Châu không có bi thương chỉ có lo lắng, quả tim treo cao của Tiết Thần cũng hơi buông lỏng một chút, dứt khoát đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Lạc Đông. Nghiêm Lạc Đông liền dẫn đầu bọn thị vệ xông lên mạnh mẽ xâm nhập hậu viện.
Tiết Thần đỡ eo đi vào, tiếp nhận Hạ Châu. Hạ Châu nhìn thoáng qua Thanh Dương Công chúa bị các thị vệ ngăn trở ở ngoài cổng vòm, thấp giọng ở bên tai Tiết Thần nói mấy câu. Tiết Thần liền gật đầu, nhíu mày tỏ vẻ đã hiểu, ra hiệu cho Hạ Châu cứ như vậy mà làm.
Hạ Châu đi rồi, Tiết Thần lại kêu tới Nghiêm Lạc Đông, ở bên tai ông dặn dò vài câu. Nghiêm Lạc Đông ngoài ý muốn nhìn Tiết Thần rồi trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Sau đó liền lui xuống đi làm việc.
*Edited by Bà Còm*
Tiết Thần nhìn lướt qua Thanh Dương Công chúa, cũng theo Hạ Châu đi vào bên trong. Trưởng Công chúa quả như Tiết Thần sở liệu đã bị rơi xuống nước, đúng lúc Hạ Châu vừa chạy đến kịp thời, Thiền Oánh và Thiền Hương vội vàng xuống nước nhưng hai người họ bơi không tốt. Hạ Châu biết bơi bèn phóng xuống hồ cứu người, không đầy một lát liền đem Trưởng Công chúa lên bờ, ấn bụng một phen thì Trưởng Công chúa cũng phun hết nước ra. Hiện giờ Trưởng Công chúa có thể bởi vì sợ hãi mà vẫn hôn mê bất tỉnh, Thiền Oánh và Thiền Hương cởi áo ngoài của họ phủ lên người Trưởng Công chúa, thấy Tiết Thần đi đến quả thực muốn gào khóc.
Tiết Thần đi qua xem xét hơi thở của Trưởng Công chúa, xác định không có việc gì mới ổn định tâm thần một chút.
Thanh Dương Công chúa cũng xông đến, đi vào đình hóng gió, thanh âm bén nhọn vọng lại: “Ủa, đây là có chuyện gì? Ai nha, lan can đình này đã bị hỏng, nếu có người dựa vào khẳng định sẽ ngã xuống. Không phải ta đã kêu người tới tu sửa rồi sao? Đi kêu quản gia lại đây cho ta, ta phải hỏi hắn chuyện này rốt cuộc thế nào?”
Tiết Thần quát ngưng người nọ rồi nói: “Vì sao lại thế này còn thỉnh Công chúa đi hỏi Thiếu phu nhân một câu, là nàng ta kêu chúng ta đến đây.”
Thanh Dương Công chúa hạ mắt xuống: “Là Ninh nhi à, vậy liền khó trách. Ngôi đình này mới vừa bị hư hôm trước, nàng ở trong phòng sinh hài tử đâu thể biết được chuyện này. May mắn Trưởng Công chúa không xảy ra chuyện gì, hôm khác ta sẽ mang lễ tới cửa tạ tội với Trưởng Công chúa. Người đâu, mau lấy đệm giường tới, thỉnh Thiếu phu nhân bồi Trưởng Công chúa ở trong viện chúng ta nghỉ ngơi một chút.”
Tiết Thần hít sâu một hơi, tận lực áp xuống sự phẫn nộ trong lòng, nhưng cũng biết lúc này dây dưa là vô nghĩa. Nếu bà ta đã tính kế được tới mức này, vậy nhất định đã chuẩn bị hết tất cả lý do để chối bay, vì thế bèn lạnh lùng cự tuyệt: “Không nhọc phiền Công chúa, chúng ta đều có xe ngựa.”
Thanh Dương Công chúa cũng không giữ lại, liền gật đầu: “Được thôi, nếu các vị không chịu lưu lại thì ta muốn giữ cũng không có ý tứ. Người đâu, hộ tống Trưởng Công chúa và Thiếu phu nhân ra ngoài.”
Tiết Thần nhìn bà ta một cái, lạnh nhạt nói: “Không cần, chúng ta tự đi.”
Hạ Châu cõng Trưởng Công chúa, Thiền Oánh và Thiền Hương bảo hộ hai bên, Tô Uyển đỡ Tiết Thần ở phía trước dẫn đường, thị vệ của Quốc Công phủ bọc vòng quanh cản trở ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của các tân khách đồng thời tạo một khoảng cách an toàn cho Tiết Thần và mọi người trong tâm điểm.
Đoàn người bình tĩnh ra khỏi phủ Công chúa phủ, lên xe ngựa thẳng tiến về Vệ Quốc Công phủ.
*Đăng tại Wattpad*
Người gác cổng nhìn thấy xe ngựa của Trưởng Công chúa và Thiếu phu nhân phóng nhanh đến gần vội vàng xuống thềm đá dẫn ngựa, Lưu bá chạy ra, Tiết Thần vén rèm xe nói với Lưu bá: “Mở cửa cho xe ngựa trực tiếp vào phủ, đi bẩm báo Lão thái quân Trưởng Công chúa rơi xuống nước, xin Lão thái quân đệ thẻ bài vào cung thỉnh Thái y tới phủ trị liệu.”
Tiết Thần phân phó lời ít mà ý nhiều, Lưu bá lập tức nghe hiểu, nhìn sắc mặt Tiết Thần không dám hỏi nhiều, mau chóng sai người mở cổng riêng cho xe ngựa trực tiếp nhập phủ, lại tự mình đi Tùng Hạc viện hồi bẩm lời Tiết Thần. Lão thái quân đang niệm Phật, nghe nói Trưởng Công chúa rơi xuống nước vội vàng đứng lên, không có hỏi nhiều liền kêu Kim ma ma cầm thẻ bài đi tuyên Thái y, sau đó lập tức đi đến Kình Thương viện.
Trưởng Công chúa đã được đặt nằm trên giường, vẫn còn hôn mê, đời này của bà quá mức trôi chảy, đâu bao giờ bị ăn khổ đến mức này, nhất thời sợ hãi cũng là có. Tiết Thần ngồi bên lau khô nước trên trán của bà, Lão thái quân ngồi ở mép giường quan sát, sau đó hỏi Tiết Thần: “Này, chuyện xảy ra thế nào? Êm đẹp đi tặng lễ tại sao lại rơi xuống nước?”
Tiết Thần giao khăn cho Thiền Oánh rồi cho các nha hoàn lui ra. Sau đó mới ngồi xuống đem tất cả tình huống ngay lúc đó một năm một mười thuật lại cho Lão thái quân.
Lão thái quân nghe xong giận tím mặt, đứng bật dậy chắp tay sau lưng nện bước quanh phòng, cả giận mắng: “Thật là khinh người quá đáng! Thanh Dương kia thật cho rằng Quốc Công phủ chúng ta không có ai hay sao? Dám thản nhiên tính kế lên đầu Trưởng Công chúa. Ngay bây giờ ta sẽ vào cung cầu kiến, ta muốn xem Hoàng Thượng giải quyết chuyện này như thế nào?”
Nói xong liền muốn ra cửa, Tiết Thần bước xuống chân đạp giữ bà lại: “Lão thái quân nén giận, chuyện này không thể làm như vậy. Tuy rằng xảy ra chuyện ở phủ Công chúa nhưng chúng ta không có chứng cứ buộc tội! Thanh Dương Công chúa đã sớm rời đi, Phùng thị lại sinh hài tử ở trong phòng, bọn họ đều chối biến là mình không biết gì về chuyện này. Đến lúc đó, cho dù Hoàng Thượng muốn xử trí bọn họ cũng không có cách nào, không có chứng cứ thì cho dù quan thanh thiên cũng vô pháp phán án. Huống chi, tôn tức không cảm thấy Thanh Dương Công chúa chỉ đơn thuần muốn hại Trưởng Công chúa, hai người họ đã có ân oán nhiều năm như vậy, thế mà chưa bao giờ Thanh Dương Công xuống tay quyết tuyệt đối với Trưởng Công chúa. Hôm nay nếu không phải trùng hợp tôn tức bị đói bụng, tất nhiên cũng sẽ lưu lại trong đình với Trưởng Công chúa, đến lúc đó có thể không phải chỉ một mình Trưởng Công chúa rơi xuống nước, trong bụng tôn tức có hài tử thì khả năng bị ngộ hại coi bộ... càng lớn hơn nữa.”
Nghe Tiết Thần nói tới đây, Lão thái quân ngồi ngây người trên ghế thái sư nhìn bụng Tiết Thần, hận ý trong lòng càng đậm. Nếu nói vừa rồi bà muốn đi tìm Thanh Dương là vì đau lòng Trưởng Công chúa, nhưng hiện tại thì không chỉ là đau lòng mà thôi. Bà tưởng tượng nếu Tiết Thần và hài nhi trong bụng nàng xảy ra mệnh hệ gì thì bà thậm chí muốn dùng chính tay mình móc tim Thanh Dương. Từ khi trở thành đương gia chủ mẫu tới nay, đây là lần đầu tiên bà động sát khí.
Tiết Thần thấy Lão thái quân bình tĩnh lại mới yên tâm. Lâu Chiến và Lâu Khánh Vân nhận được tin tức cũng chạy về phủ. Lâu Chiến nhìn thấy Trưởng Công chúa hôn mê bất tỉnh vội vàng chạy lại thăm hỏi. Tiết Thần nhường chỗ cho ông, giao khăn vải bông trong tay cho Lâu Chiến, Lâu Khánh Vân đỡ nàng, Tiết Thần lại thuật cho bọn họ nghe chuyện hôm nay. Lâu Chiến phản ứng không khác gì Lão thái quân, đều trực tiếp muốn đứng lên đi tìm Thanh Dương tính sổ, nhưng Lâu Khánh Vân tương đối bình tĩnh, dùng lý do giống như Tiết Thần kéo Lâu Chiến lại.
“Này không thể làm, kia cũng không thể làm! Chẳng lẽ cứ để nương của ngươi cam chịu ả ta hãm hại hay sao?” Lâu Chiến quả thực phẫn nộ, tháng trước Hoàng Thượng vừa mới đề nghị hai nhà nối lại tình xưa, hôm nay liền xảy ra chuyện như vậy. Thực rõ ràng, Thanh Dương căn bản là không có hối hận một chút nào, ả ta thậm chí còn lợi dụng lần này Lâu gia lơi lỏng để đối phó người Lâu gia, đây là chuyện đê tiện biết bao nhiêu.
Lâu Khánh Vân bình tĩnh phân tích cho Lâu Chiến: “Cha, ngài hãy ngẫm lại, nếu chúng ta tùy tiện đi vào cung cáo trạng thì Hoàng Thượng sẽ giải quyết như thế nào? Cho dù trong lòng Hoàng Thượng tin tưởng chúng ta, nhưng không có chứng cứ thì cũng không trị được bà ta. Huống hồ nhi tử cảm thấy Thần nói đúng, mục tiêu của Thanh Dương lần này không nhất định là nương, mục tiêu của bà ta rất có thể là Thần và hài tử trong bụng nàng. Mà hài tử này đâu có gây trở ngại gì cho bà ta thì tại sao bà ta muốn gây hại? Ngài thử cẩn thận ngẫm lại, chuyện này sau lưng sẽ là bút tích của ai? Ai càng hy vọng hài tử này của Lâu gia chúng ta không thể ra đời?”
Tiết Thần thật ra còn chưa nghĩ được đến mức này. Lúc nãy nàng chỉ cảm thấy mục đích cuối cùng của Thanh Dương là hại nàng và hài tử, Trưởng Công chúa chỉ là bị liên lụy, nhưng nàng lại không nghĩ tới vì sao Thanh Dương lại muốn làm như vậy? Đúng như Lâu Khánh Vân nói, hài tử này đối với Thanh Dương mà nói không có bất luận ý nghĩa gì, nhưng đối với phái hữu thì lại có ý nghĩa trọng đại -- Vệ Quốc Công phủ là trụ cột vững vàng của đảng Thái Tử; nếu Tiết Thần có thể sinh hạ một nhi tử cho Lâu gia, đó chính là Lâu gia đích trưởng tôn, Lâu gia Đại phòng có người kế tục, đối với phái hữu bọn họ thì đây là động lực lớn. Đối với Thanh Dương thì đây chỉ là một hài tử, nhưng đối với Lâu gia mà nói thì đây thật là niềm hy vọng bọn họ chờ đợi thật lâu thật lâu. Nếu có thể bởi vì mất đi hài tử này mà làm Lâu gia sa sút tinh thần thì quả thực quá tiện lợi.
Nghĩ thông suốt đạo lý này, Tiết Thần chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, bước chân nhịn không được lui về phía sau, rơi vào lồng ngực vững vàng ấm áp của Lâu Khánh Vân. Dựa vào phu quân, Tiết Thần mới cảm giác hơi chút bình tĩnh hơn, mày nhăn lại, cắn chặt hàm răng.
Động ai cũng có thể, nhưng tuyệt đối không thể động vào hài tử của nàng, bất cứ ai cũng không được phép!