Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 176: Xử án




Edited by Bà Còm in Wattpad

“Bị cáo xâm nhập gia trạch Lư gia, dung túng hộ vệ hành hung đả thương gia đinh, ngươi có nhận tội không?”

Tôn đại nhân sửa lại tư thái ngu ngốc lúc trước, đứng đắn thẩm tra, chỉ hy vọng trước mặt thượng thượng cấp lưu lại một ấn tượng cần cù thật thà chính trực.

Làm quan thật ra cũng giống như làm người, tuy rằng mỗi người đều biết người xung quanh không có ai hoàn thiện nhưng vẫn thích mọi người biểu hiện ra sự thiện lương, làm quan cũng giống như thế, cho dù ngươi không phải là một người giỏi về xử án quan trên muốn nhìn, nhưng nếu ngươi mặt ngoài cần cù thật thà chính trực một ít, tóm lại sẽ được quan trên thích hơn một ít. Đâu ai muốn có thuộc hạ như một con khỉ thành tinh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắm vào người mình một dao? Cho nên những kẻ nịnh thần đại gian đại ác phần lớn đều có một bề ngoài nhìn rất thành thật.

Vì thế, cái vụ ‘nhìn thành thật’ chính là yếu tố quan trọng nhất của quy tắc làm quan. Tôn đại nhân làm quan nhiều năm, đã sớm tôi luyện một thân kỹ xảo "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ", hiện giờ khi cần biểu hiện thì rất thành thạo, khiến ai nhìn hắn cũng cho rằng hắn là một quan tốt chính trực thành thật biết cách xử án, còn sau lưng hắn lén lút thành cái dạng gì thì tin tưởng quan trên cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.

*Edited by Bà Còm*

Tiết Thần cũng rất phối hợp, nghiêm túc lắc đầu: “Không nhận tội, đại nhân. Lư gia là cữu gia của ta, ta đến thăm Lư gia thì sao lại thành xâm nhập? Còn chuyện nói ta dung túng hộ vệ hành hung càng thêm vô căn cứ, ai sẽ mang theo người đi đến nhà cữu cữu của mình để gây náo loạn chứ, ngài nói có phải hay không?”

Tôn đại nhân còn chưa mở miệng, Tôn thị liền nhịn không được ở bên cạnh lớn tiếng mắng: “Nói hươu nói vượn gì thế? Ai là cữu gia của ngươi? Trong phủ của ta có rất nhiều gia đinh bị hộ vệ của ngươi đánh không còn hình người, có rất nhiều nhân chứng vật chứng mà ngươi còn giảo biện?”

Lúc nãy Tôn thị đã thu được ánh mắt của Tôn đại nhân ra hiệu cho ả thối lui ra phía sau. Vốn nghĩ muốn phối hợp với ca ca diễn cho tốt một màn này, nhưng chỉ sợ vị đại nhân kia mới vừa tiến vào bị tiểu tiện nhân lừa bịp, vì thế Tôn thị mới xuất khẩu ngăn lại.

Lâu Khánh Vân ho nhẹ một tiếng: “Tôn đại nhân, đây là ai? Sao ở công đường lại có kẻ vô phép như vậy? Thật không biết trên công đường này ngươi là đại nhân hay ả ta là đại nhân.”

Tôn đại nhân lập tức hồi bẩm: “À, nàng là nguyên cáo.”

Lâu Khánh Vân gật đầu: “Vậy hả, nguyên cáo... lại đứng như thế?”

“...” Tôn đại nhân có điểm mơ hồ, do dự một hồi lâu mới phân phó cho bộ phái bên cạnh: “À, đem, đem cho nguyên cáo... ghế ngồi đi.”

[Thật không nhìn ra, vị Lâu thế tử thật đúng là kẻ si tình, cứ thấy nữ tử là tội nghiệp.]

Bộ khoái kia đang muốn đem ghế lại nhưng nghe Lâu Khánh Vân gõ kinh đường mộc một phát: “Ả ta đã... già như vậy mà còn đem ghế ra? Tôn đại nhân, ngươi không lầm chứ?”

Tôn đại nhân có chút không hiểu: “Vậy ý của đại nhân là...”

Lâu Khánh Vân từ phía sau án đường bước ra, đi đến trước mặt Tiết Thần dạo hai vòng, sau đó cong lưng ghé sát tới gần Tiết Thần cùng nàng mặt đối mặt nhìn trong chốc lát rồi mới đứng dậy, liếc Tôn thị một cái lạnh lùng bảo Tôn đại nhân: “Loại tư sắc như vậy, quỳ trước mặt làm ta cũng ngại bẩn mắt. Thôi thì... nằm bò đi, ta có thể nhắm mắt làm ngơ.”

Liêu Thiêm rốt cuộc nhịn không được bật cười thành tiếng, trong công đường trang nghiêm nghe thấy đặc biệt đột ngột. Lâu Khánh Vân quét mắt lườm hắn một cái, hắn liền lập tức trở lại tư thái đoan chính không dám cười nữa, liếc nhìn Nghiêm Lạc Đông, chỉ thấy đại ca cho hắn một ánh mắt khinh bỉ giống như đang thầm nói: [Tiểu tử, mới tới hay sao? Vậy mà nhịn không được?]

Liêu Thiêm:...

Tôn đại nhân cũng chần chờ với mệnh lệnh này của Lâu Khánh Vân -- Bò, nằm bò? Hắn không nghe lầm chứ?

Lâu Khánh Vân quay lại ngồi sau án đường. Phía dưới đã có một thị vệ bên người Lâu đại nhân tiến ra, một chân đá vào chỗ gập sau đầu gối Tôn thị khiến Tôn thị té quỳ xuống, sau đó lại dùng cán đao đánh vào gáy Tôn thị một cái, làm Tôn thị bị bất ngờ không kịp phòng ngừa quỳ bò xuống trong tư thế ‘cẩu ăn phân’, muốn bò dậy nhưng không nâng nổi người lên, cái gáy bị người đánh thêm một cái nữa, Tôn thị liền quỳ úp sấp trên mặt đất không dám động đậy.

Vậy mà trong miệng cũng không nhàn rỗi, hét ầm lên: “Ngươi, các ngươi làm gì vậy? Ta, ta là nguyên cáo, ta là nguyên cáo, muốn đánh cũng nên đánh tiểu tiện nhân kia kìa! Có lầm hay không? Nè -- --”

Mặt Tôn thị bị đè trên mặt đất nói không ra lời. Thị vệ luôn đi theo sau Lâu Khánh Vân chính là Triệu Lâm Thụy, hắn biết rõ nội tình, các chủ tử muốn chơi đùa thì hắn dĩ nhiên muốn phối hợp để chủ tử vui vẻ. Chỉ là có người nói năng lỗ mãng với phu nhân, vậy không cần Thế tử ra lệnh hắn cũng phải động thủ ngăn trở, bằng không làm sao có thể coi như một cận vệ giỏi?

*Đăng tại Wattpad*

Từ nãy đến giờ trên mặt Lâu Khánh Vân luôn treo một nụ cười, nhưng rốt cuộc nghe thấy có người dám ngay trước mặt hắn nói Tiết Thần là ‘tiểu tiện nhân’ thì gương mặt hoàn toàn biến sắc, không nói hai lời liền từ ống đựng hình lệnh ngay trong tầm tay rút ra một lệnh tiễn ném xuống đất, lạnh lùng nói: “Quá ồn ào, còn biết mắng chửi người. Vả miệng ba mươi cái, lập tức hành hình!”

Tôn đại nhân không ngờ Lâu Khánh Vân lại hành động "sấm rền gió cuốn" như vậy, không hề nói đạo lý, vụ án còn chưa thẩm tra xử lí mà hắn đã lôi nguyên cáo ra đánh, đây thật không phù hợp trình tự chút nào. Thế nhưng Tôn đại nhân lại không dám nói gì, chỉ là cũng không thể trơ mắt nhìn muội tử nhà mình bị vả miệng ba mươi cái, vậy chẳng phải sẽ bị đánh rớt nguyên hàm răng luôn sao? Hắn vội vàng từ sau án thư của sư gia đi ra, đến bên cạnh Tôn thị quỳ xuống xin tha: “Đại nhân tha nàng đi, đây là xá muội, nàng thẳng tính không biết nói chuyện. Là vô tâm mạo phạm đại nhân.”

Lâu Khánh Vân mặt lạnh nâng lên, nhìn chằm chằm Tôn đại nhân hồi lâu, đột nhiên cho Tôn đại nhân một nụ cười. Tôn đại nhân thấy hắn cười cũng vội vàng nịnh nọt cười rộ lên theo, vừa lau mồ hôi vừa muốn đứng lên, lại không ngờ Lâu Khánh Vân đột nhiên chêm vào một câu: “Đã là huynh muội thì đương nhiên "có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu". Ta cũng cho Tôn đại nhân mặt mũi, coi như khai ân, mỗi người hai mươi cái. Đánh!”

Tôn đại nhân hoàn toàn há hốc mồm, quỳ gối tại chỗ ngốc lăng. Mệnh lệnh của Lâu Khánh Vân thì Triệu Lâm Thụy đương nhiên sẽ không mượn tay người của Tri phủ nha môn chấp hành, nhưng hắn chỉ dẫn theo hai huynh đệ tiến vào, những người còn lại đều canh bên ngoài phủ nha. Triệu Lâm Thụy nhìn thoáng qua Nghiêm Lạc Đông và Liêu Thiêm -- thân phận của Nghiêm Lạc Đông hắn không dám nhờ vả, bèn chắp tay khách khí nói với Liêu Thiêm: “Liêu đại nhân, phiền ngài tới hỗ trợ một tay.”

Liêu Thiêm nhìn nhìn Tiết Thần, thấy nàng ngồi dựa vào ghế thái sư ngắm nghía móng tay của mình, cũng không có ý ngăn cản. Liêu Thiêm liền đem đao trong tay dắt vào bên hông, đi tới phía sau Tôn đại nhân, Triệu Lâm Thuỵ nói lời cảm tạ, chỉ nghe Tôn thị bên cạnh đang khóc thét lên trong tiếng bốp bốp vang dội. Tôn đại nhân bị Liêu Thiêm đè lại tay chân, còn không ngừng khiếu nại: “Ai da, này, này, làm gì vậy? Ta, ta tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, các ngươi, các ngươi không thể đối với ta như vậy... Ai da! A!”

Triệu Lâm Thụy vừa tát bôm bốp vừa phổ cập kiến thức cho Tôn đại nhân: “Không ủy khuất ngài chút nào đâu. Liêu đại nhân đang ấn ngài cũng là mệnh quan triều đình, phẩm cấp còn cao hơn ngài nhiều. Đừng than vãn lăng nhăng!”

Tôn đại nhân:... Trong thống khổ không tiếng động kêu rên [Ta không có "than vãn lăng nhăng"... Ôi... Đau quá...]

Hai mươi cái vả miệng thực mau liền đánh xong, Triệu Lâm Thụy và Liêu Thiêm nhẹ nhàng thu tay lui qua một bên, thật giống như hết thảy đều chưa phát sinh.

Tôn thị bị đánh hơi thở thoi thóp, máu tươi đầy miệng, hàm răng rớt ra vài cái, môi run rẩy không ngừng. Mà Tôn đại nhân cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu, quỳ dưới đất đôi tay ôm cằm, máu loãng không ngừng chảy xuống, muốn đứng lên chỉ trích Lâu Khánh Vân nhưng lại không có lá gan, chỉ là dùng giọng nói nghe không quá rõ ràng lúng búng: “Ta là... mệnh quan triều đình, các ngươi, các ngươi không thể... đối với ta... như vậy!”

Tiết Thần nhìn không quen cảnh máu me này, bịt mũi từ trên chỗ ngồi đứng lên, đang muốn ra ngoài lại bị Tôn thị nhào đến định vồ lấy. Tiết Thần được Nghiêm Lạc Đông kéo lui về phía sau một bước làm Tôn thị chụp vào khoảng không, Nghiêm Lạc Đông vừa nhấc chân liền đá Tôn thị sang một bên.

“Ngươi là tên cẩu quan -- --” Tôn thị bị đá lăn trên mặt đất vài vòng, hàm răng trong miệng vốn đang lỏng lẻo lại rớt ra thêm vài cái, không chỉ đau mà còn mất mặt, không chỉ mất mặt còn oán hận. Đây là lần đầu tiên ả nếm thử cảm giác bị kẻ khác "ỷ thế hiếp người", trước nay đều là ả "ỷ thế hiếp người" thản nhiên nhìn người khác chịu tội, nhưng không ngờ đột nhiên tiến tới một tên đại nhân hung hãn, cái gì cũng chưa hỏi, cứ thế mà lôi ả và ca ca ra đánh. Tôn thị không có loại am hiểu quan trường như Tôn đại nhân, lập tức mặc kệ Lâu Khánh Vân là tên quan gì, dùng giọng điệu "gió lọt qua hàm răng sún" mắng chửi: “Ngươi thấy sắc liền nổi dị tâm, nhìn tiểu tiện nhân kia xinh đẹp liền giúp đỡ nàng ta khi dễ người. Ca ca ta là mệnh quan triều đình, các ngươi dựa vào cái gì nói đánh là đánh, ta muốn thượng kinh cáo Ngự trạng, tố cáo ngươi ỷ thế hiếp người!”

Tôn thị phải tốn rất nhiều công sức mới đem mấy lời kia nói rõ, máu và nước dãi trong miệng không ngừng phun ra, bộ dáng thật sự rất khó coi. Tôn thị đành phải dùng cổ tay áo che nửa bên mặt, vốn dĩ tưởng rằng dựa vào một câu ‘thượng kinh cáo Ngự trạng’ sẽ hù dọa được Lâu Khánh Vân, không ngờ đối phương nghe được câu đó đột nhiên bật cười, không chỉ có hắn cười, thị vệ tùy tùng của hắn cộng thêm hộ vệ của Tiết Thần kia đều cười ha hả. Tôn thị cảm thấy mình giống như đang diễn hề, nhưng lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong kịch không phải đều diễn như vậy sao? Dân chúng có oan khuất liền thượng kinh cáo Ngự trạng? Lúc trước khi ả chèn ép những người khác thì bọn chúng cũng nói như vậy mà!

Triệu Lâm Thụy thấy đại nhân nhà mình từ sau án đường đứng lên đi ra bên ngoài, nghiễm nhiên chính là tạm thời giao chuyện này cho hắn xử trí. Triệu Lâm Thụy nén cười đi lên nói với Tôn thị: “Vị phu nhân này thật có khí phách! Ngài đã dọa đại nhân chúng ta sợ quá chạy mất tiêu rồi. Còn cáo Ngự trạng nữa hả? Tốt thôi, nếu ngươi muốn tố cáo thì ta đây liền giúp ngươi đẩy nhanh tốc độ?”

Tôn thị không nhịn được lui về phía sau, hoảng sợ nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Đừng, đừng, đừng cho là ta không dám nha.”

Triệu Lâm Thụy và Liêu Thiêm liếc nhau, sau đó đưa mắt ra hiệu cho mấy hộ vệ bên cạnh. Mấy người liền tiến lên, không thèm phân trần liền đánh cho Tôn đại nhân và Tôn thị một trận tơi bời.

Phủ nha quan sai thấy đại nhân bị đánh, biết đám người Triệu Lâm Thụy không phải dễ chọc, căn bản không dám tiến lên chi viện bèn co rút ở bên ngoài nhìn Tôn đại nhân bị đánh thành đầu heo.

Tôn đại nhân đến cuối cùng cũng không dám lên tiếng phản kháng, cho tới bây giờ nếu hắn còn không hiểu chính mình bị tai bay vạ gió vì đã chọc vào người không nên dây vào, vậy thì hắn cũng không thể làm quan nhiều năm như vậy.

Liều mạng cắn răng chờ những người này đánh xong, hắn mới ủy khuất tiến lên lôi kéo vạt áo của Triệu Lâm Thụy, nhỏ giọng hỏi một câu: “Vị đại nhân này, xin ngài thương xót nói cho ta biết rốt cuộc vì sao như thế?”

Triệu Lâm Thụy nhìn bộ dáng thảm không nỡ nhìn của hắn, một chân đá văng ra bàn tay đang nắm áo mình, nhấc chân lên phủi phủi, cũng không quay đầu lại mang theo người rời khỏi đại môn phủ nha.

Mà Liêu Thiêm thì tâm địa tốt hơn một chút, đi tới cửa còn lộn trở lại, cong lưng nói với Tôn đại nhân đang quỳ rạp trên mặt đất thở dốc: “Ai nha, muốn biết vì sao không?”

Tôn đại nhân hơi thở thoi thóp gật đầu, Liêu Thiêm nhếch miệng cười, dùng cằm hất về phía Tôn thị đã bị đánh ngất xỉu chỉ điểm: “Đi hỏi muội tử của ngươi, ngoại chất nữ của tướng công ả ta là ai? Gả cho người nào? Ta cũng chỉ có thể nói cho ngươi nhiêu đó, không cần tạ ơn.”

*Edited by Bà Còm*

Tôn đại nhân không hiểu ất giáp gì nhìn theo đám người Liêu Thiêm ra khỏi phủ nha. Quan sai trốn ở hành lang bên ngoài lúc này mới chen chúc mà vào, đỡ Tôn đại nhân lên, còn Tôn thị cũng dần dần hồi tỉnh.

Tôn đại nhân đẩy ra nha dịch đỡ bên người, giãy giụa đi tới trước mặt Tôn thị, phun ra một búng máu hỏi: “Ngoại chất nữ của tướng công ngươi là ai? Nàng ta gả cho người nào?”

Quả nhiên chuyện này không thoát khỏi quan hệ đến Lư gia, chỉ tiếc Tôn đại nhân đang hối hận tại sao mình không sớm phát hiện ra.

Tôn thị bị đánh mơ mơ hồ hồ không ngước lên nổi, sau một hồi lâu mới thấy rõ ràng người đứng ở trước mặt ả là ai, đầu óc cũng là một đống hồ nhão, lúc này bắt ả trả lời bất cứ câu hỏi nào cũng thật sự là làm khó ả.

Tôn đại nhân lại che miệng gào lên: “Ngươi nói đi chứ!”

Đại phu từ bên ngoài chạy vào, châm cứu cho Tôn thị mấy kim, Tôn thị mới như hoàn hồn hít vào một hơi. Tôn đại nhân thấy ả ta chuyển biến tốt đẹp bèn lôi vấn đề hồi nãy hỏi lại một lần.

Tôn thị nghĩ ngợi một lúc mới dùng thanh âm lúng búng suy yếu trả lời: “Ngoại chất nữ của tướng công ta, còn không phải là Tiết gia đại tiểu thư sao?”

Tôn đại nhân lại hỏi: “Là Tiết gia nào?”

Tôn thị trả lời: “Thì là Tiết gia Hàn lâm trong kinh thành.”

Tôn đại nhân đem tên tuổi này đặt ở trong đầu lục lọi một hồi, rồi không ức chế được thở hắt ra một hơi, sau đó cả người liền không thể chống đỡ bèn ngất xỉu.

Hắn đây là tạo cái nghiệt gì thế!

Trong kinh thành ai lại không biết, đích trưởng tôn nữ của Hàn lâm học sĩ Tiết Kha, đích trưởng nữ của Trung thư Thị lang Tiết Vân Đào, Tiết gia Đại tiểu thư, không phải đã gả cho Thế tử Vệ Quốc Công phủ Lâu Khánh Vân hay sao?