Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 131: Bán đất




Edited by Bà Còm in Wattpad

Thanh âm Tống Dục Hoa hơi lớn, Úc thị sợ những người khác nghe thấy liền vội vàng bưng kín miệng ả mắng: "La lớn tiếng như vậy làm gì, sợ người khác không biết à?”

Tống Dục Hoa kéo tay Úc thị xuống, từ ghế thái sư đứng lên dấm dẳng: “Ngài cũng biết chuyện này không thể để người nghe được chứ gì? Làm sao ngài có thể nghĩ đến chuyện như thế?”

Úc thị nói: “Không phải suốt ngày ngươi nói miếng đất kia hoang phế vô dụng hay sao? Từ khi trên tay Gia gia Đường Ngọc truyền tới hôm nay vẫn luôn bỏ hoang, ta đây cũng chỉ thay ngươi nghĩ đường ra thôi mà.”

“Cái gì mà đường ra chứ? Miếng đất kia là tài sản chung của Đường gia, chẳng qua khi ta và Đường Ngọc thành thân bà mẫu đặt nó dưới danh nghĩa của ta mà thôi, đây là để ta quản lý chứ không phải để bán lấy tiền mặt! Chuyện này khẳng định không được, nếu Đường Ngọc biết thì có thể hưu ta ngay!” Tống Dục Hoa vẫn cảm thấy ý tưởng này của Úc thị thật là đáng sợ, phải kịp thời ngăn chặn mới được.

“Coi lá gan của ngươi kìa! Ta nói cho ngươi biết, đặt dưới danh nghĩa ngươi chính là thuộc về ngươi. Năm đó tổ mẫu ngươi cho ta đồng ruộng ta cũng lén bán đi, cả đời cũng không xảy ra chuyện gì, nãi nãi ngươi sinh thời cũng không tới hỏi ta miếng đất kia thế nào. Nếu ngươi gả cho thứ tử thì miếng đất kia đích xác không thể động vào, nhưng ngươi gả chính là đích trưởng tử mà. Tương lai toàn bộ Võ An Bá phủ đều là của Đường Ngọc, ngươi làm phu nhân chính phòng của hắn, bán vài mẫu đất thôi mà làm gì to tát vậy? Huống chi, đó là miếng đất hoang, ngươi bán đi cho người ta khai khẩn, ngươi cầm tiền bán đất lại một lần nữa mua một vài mẫu sản tức tốt hơn đem về, chẳng lẽ còn không thể đáng giá hơn so với vài mẫu đất hoang kia sao? Ít nhất mỗi năm còn có thể thu vào sản tức, hoa quả hoặc trái cây, rau củ hoặc thực phẩm, cho dù chỉ là một chút hoa cỏ cũng có thể tỏa hương cho viện của ngươi không phải à? Làm gì mà não chết như thế?” Úc thị tận hết sức lực thuyết phục cô nương nhà mình.

Tống Dục Hoa hồ nghi nhìn chằm chằm Úc thị hỏi: “Tổ mẫu cho ngài mà ngài thật dám bán?”

Úc thị trợn trắng mắt: “Bán thì thế nào? Ta là Trường Ninh Hầu phu nhân, trong Hầu phủ đồ nào ta còn không thể bán?”

Tống Dục Hoa chỉ cảm thấy dường như trên đỉnh đầu treo một cây đao. Loại chuyện này hóa ra mẫu thân cũng đã sớm làm, ngẫm lại thấy cũng đúng, mình và Đường Ngọc đã thành thân hơn một năm mà miếng đất kia bà mẫu chưa từng quản qua, càng chưa từng hỏi một câu. Tống Dục Hoa quả thực hoài nghi có phải bà mẫu nói miếng đất đó là của tổ tiên để lừa gạt ả -- chỉ là một miếng đất hoang, ngay cả khai khẩn cũng chưa có người đụng vào, khắp núi đều là khối đá cục, lật một cái thôi cũng coi bộ đã quá sức, đời này có nắm ở trong tay nhất định không có công hiệu gì. Hiện tại hiếm khi được cơ hội có người muốn mua, nếu để "qua thôn chỉ sợ không có cửa hàng", bạc trắng bóng cầm trong tay mới được bảo đảm.

Úc thị thấy Tống Dục Hoa có chút buông lỏng, không ngừng cố gắng thuyết phục: “Đừng do dự, ta hẹn thương nhân kia ngày mai đến xem cửa hàng. Ngươi phải tin tưởng ta, cứ đem khế đất giao cho ta, nếu ngươi không tin thì ngày mai liền theo ta cùng đi.”

Trong lòng Tống Dục Hoa giãy giụa một lần cuối cùng, sau đó mới tàn nhẫn hạ quyết tâm: “Chuyện lớn như vậy thì ngày mai ta vẫn nên đi theo ngài một chuyến, ta cũng muốn nhìn thấy thương nhân kia, xem hắn có phải thật sự đáng tin cậy hay không.”

Được nữ nhi đồng ý, Úc thị rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi cứ yên tâm đi. Một trăm lần đáng tin cậy, người nọ hôm nay còn đưa cho ta tiền đặt cọc, một ngàn lượng bạc mà cứ tiện tay rút ra. Ta chính là sợ ngươi không đồng ý nên cũng không dám nhận lấy, nếu ta sớm hỏi ngươi thì không chừng lúc này đã có thể chia tiền rồi.”

“...” Trước khi chưa thấy được người kia, trong lòng Tống Dục Hoa rốt cuộc vẫn không yên được. Bất quá, nếu nói không động tâm lại là gạt người, một cơ hội tốt như vậy, nếu là thật sự được như lời nói của mẫu thân thì quả thật quá tốt rồi.

*Đăng tại Wattpad*

Tiết Thần ở trong thư phòng tính toán phí tổn, Nghiêm Lạc Đông và Diêu Đại cùng đến cầu kiến, tiến vào hành lễ với Tiết Thần xong, Diêu Đại liền đứng ra bẩm báo: “Phu nhân, Trương Toàn hẹn Trường Ninh Hầu phu nhân ngày mai gặp mặt, dựa theo phu nhân phân phó nói muốn mua luôn miếng đất ở Đông Giao kia. Trường Ninh Hầu phu nhân liền nói trở về suy xét, bất quá bà ta hình như rất hài lòng với giá cả mà Trương Toàn đưa ra, ngày mai muốn đưa đi xem miếng đất kia ngay. Chúng ta thật sự muốn mua sao?”

Tiết Thần không có trực tiếp trả lời mà là hỏi đến chuyện khác: “Chỗ của Trương Toàn sẽ không gặp phải vấn đề gì chứ? Chịu nổi bị người điều tra hay không?”

Diêu Đại trả lời: “Không thành vấn đề! Trương Toàn chính là người Đại Hưng, hắn ra mặt thay Thái thái quá cố xử lý cửa hàng ở Đại Hưng cho nên ở đó cũng là người có tiếng tăm, mọi người ai thấy hắn đều xưng hắn một tiếng Trương chưởng quầy. Cho dù Trường Ninh Hầu phủ phái người đi Đại Hưng điều tra thì cứ việc tự nhiên hỏi thăm rõ ràng, chuyện này phu nhân không cần lo lắng.”

Tiết Thần đặt bàn tính xuống, từ sau án thư đi ra rồi mới trả lời câu hỏi lúc nãy: “Vậy là tốt rồi. Ngày mai trực tiếp mua đất, miếng đất kia mặc kệ Úc thị ra giá bao nhiêu đều phải mua vào tay. Dùng danh nghĩa của Trương Toàn đến quan phủ đăng ký làm thủ tục, thủ tục xong xuôi mới giao toàn bộ số tiền.”

Diêu Đại gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy cửa hàng kia ngày mai cũng mua luôn sao? Giá cả kia cũng không hề trả thấp hơn à?”

Tiết Thần cong môi cười trả lời: “Cửa hàng cứ để qua vài ngày cũng không sao. Nói đến giá cả thì ai biết qua mấy ngày nữa ả ta còn có thể bán với giá đó không. Tóm lại miếng đất kia ta nhất định phải được, cửa hàng thì chưa chắc phải mua. Bất quá không thể để bọn họ cảm thấy cửa hàng đó ta không muốn mua, có thể hiểu ý của ta không?”

Diêu Đại ngẫm nghĩ, ông ta khôn khéo cả đời, lập tức liền hiểu ý Tiết Thần: “Hiểu ạ. Ý của phu nhân chính là, mục đích của chúng ta là miếng đất kia nhưng phải làm cho Trường Ninh Hầu phu nhân cảm thấy chúng ta muốn mua cửa hàng, miếng đất chỉ là tiện thể mua theo thôi.”

Tiết Thần nhìn Diêu Đại cười cười không tỏ ý kiến, sau đó mới quay đầu giao phó cho Nghiêm Lạc Đông: “Vài ngày này thúc phái thêm vài người đi theo Trương Toàn, mua được đất xong thì liền theo kế hoạch hành sự.”

Sau khi hai người lĩnh mệnh đi xuống, Lâu Khánh Vân cũng từ bên ngoài trở về, trong ngực còn ôm một đống sổ sách, phía sau còn có một người đi theo, trong ngực cũng ôm sổ sách. Tiết Thần ra đón, đỡ cho Lâu Khánh Vân một ít đặt lên bàn rồi hỏi: “Đây là sổ sách gì thế?”

Lâu Khánh Vân thả hết thảy sổ sách trong ngực lên bàn, lại tiếp nhận chồng sổ sách của người phía sau, lúc này mới đập tay lên chồng sổ sách chắc đã lâu không đụng đến khiến cho một tầng bụi bay lên, tiến đến bên tai Tiết Thần thầm thì: “Là tài sản riêng của ta.”

Tiết Thần trợn mắt nhìn Lâu Khánh Vân, sau đó chỉ chỉ sổ sách bày đầy bàn hỏi: “Tất cả chỗ này sao?”

Lâu Khánh Vân gật gật đầu: “Ừ, đống này đều là cửa hàng điền trang gì đó, còn có tư khố nữa. Đồ đạc trong tư khố ta đã sai người sắp xếp lại, ngày mai tất cả đều đưa tới cho nàng.”

Tiết Thần càng nghe càng thấy không đúng bèn ngăn lại: “Ai nha, từ từ nào! Chàng đem tất cả những thứ này đưa ta làm gì? Đồ trong tư khố của chàng sao có thể đưa đến chỗ ta chứ?”

Lâu Khánh Vân phất tay cho mọi người lui xuống, sau đó mới ôm chầm Tiết Thần dụ dỗ: “Đồ của ta đương nhiên phải để ở chỗ nàng rồi, để ở chỗ người khác ta không yên tâm.”

“...”

Tiết Thần còn muốn nói gì nữa thì đã bị Lâu Khánh Vân ngắt lời, giống như làm nũng ôm nàng từ phía sau còn đầu thì gác ở hõm vai của nàng: “Sau này tất cả đồ gì của ta đều để nàng nắm giữ, vậy thì nàng không cần phải sợ trong tương lai ta thay lòng đổi dạ.”

Tiết Thần nhìn sổ sách danh mục đầy bàn, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút ướt át, không phải bởi vì mấy thứ này quá nhiều, mà chính là tâm ý của Lâu Khánh Vân làm nàng cảm thấy thật sự ấm áp. Loại cảm giác nhận được sự tín nhiệm hoàn toàn này quả thật khiến Tiết Thần cao hứng muốn khóc.

Trong lòng cảm động nhưng ngoài miệng vẫn dấm dẳng: “Như thế nào, hóa ra chàng vẫn còn tích trữ tâm tư muốn thay lòng đổi dạ hay sao? Vậy mà ta cũng không biết đấy.”

Lâu Khánh Vân nhìn hốc mắt ướt át của nàng đầy mặt cảm động, lại cố tình muốn phối hợp cùng nàng diễn kịch: “Đúng vậy, ta chính là sợ về sau lại nổi lên tâm tư kia, cho nên mới trước tiên để nàng khống chế ta hoàn toàn. Nếu đã như vậy, tương lai cho dù ta coi trọng nữ nhân khác, nàng cũng có thể tóm gọn tất cả tiền bạc của ta, khiến nữ nhân kia không thể chiếm được bất kỳ chỗ tốt gì.”

Tiết Thần nghe thấy hết ý kiến, giơ tay túm lấy vành tay Lâu Khánh Vân nhẹ nhàng kéo, đe dọa: “Chàng giỏi nhỉ, sau này nếu chàng dám thay lòng đổi dạ, ta sẽ khiến cho chàng mất cả người lẫn của, đừng hoài nghi ta có thể làm được hay không, bởi vì tất cả những người đã từng hoài nghi ta đều bị ta xử lý xong xuôi!”

Lâu Khánh Vân nhìn bộ dáng đanh đá của Tiết Thần liền cảm thấy đáng yêu cực kỳ. Lúc trước chỉ cảm thấy nàng có tâm đề phòng quá nặng, muốn đi từng bước một để nàng buông xuống tâm tư đề phòng, thật sự không dễ dàng chút nào. Nhưng hắn không hề hối hận đã bỏ ra mọi nỗ lực, bởi vì một bảo bối hoàn toàn thả lỏng và tín nhiệm hắn như hiện giờ cũng chỉ có một mình hắn có thể hưởng thụ, nàng chỉ biểu hiện loại tính cách hồn nhiên này cho một mình hắn xem, loại cảm giác trong sinh mệnh của nhau chỉ có độc nhất vô nhị người mình yêu thật quá tuyệt vời, giống như toàn bộ thiên địa đều không thể so được với một nụ cười hay một lời nói tri tâm từ đối phương.

Lâu Khánh Vân không tự chủ được cúi xuống hôn nàng ngấu nghiến, thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc mới ngừng lại, bế xốc bảo bối của hắn lên ôm vào nội gian, sau đó liền nghe thấy một thanh âm phản đối rất nhỏ: “Ai nha, còn chưa rửa mặt đâu, còn chưa ăn cơm chiều đâu, còn chưa...”

Toàn bộ lời nói đều bị nhiệt tình như hỏa phong ấn, lưu lại chỉ còn một phòng cảnh xuân tình ý triền miên.

*Đăng tại Wattpad*

Ngày hôm sau vào giữa trưa, Tống Dục Hoa rốt cuộc gặp được thương nhân mà Úc thị nhắc tới, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn vạm vỡ, vừa thấy chính là bộ điệu tài chủ. Hắn nói hắn tên Trương Toàn, là chưởng quầy của mười ba gian cửa hàng ở Đại Hưng, dùng lời miêu tả của Úc thị chính là ‘dân giàu sụ". Trương Toàn ở cửa hàng tam gian kia ngắm nghía vài vòng rồi nói với Tống Dục Hoa và Úc thị: “Cửa hàng này lần trước nói giá một vạn năm ngàn lượng đúng không? Nói thật, giá cả này có hơi cao chút! Tuy rằng ta không làm kinh doanh ở kinh thành nhưng cũng quen biết không ít người làm ăn buôn bán ở đây, bọn họ đều nói giá cả như vậy ở đoạn đường này đã quá cao, đều bảo ta đừng mua. Hai vì nhìn xem, giá cả có phải nên bớt xuống hay không?”

Tống Dục Hoa vốn muốn lên tiếng đồng ý hạ giá, nhưng Úc thị lại giành trước:“Không thể thấp hơn. Ngươi cũng nói ngươi không ở kinh thành làm ăn nên không biết mấy năm nay giá đất tăng cao như thế nào đâu. Tiểu lâu ba gian hai tầng này của ta, chỉ cần đả thông thì cũng lớn không thua bất cứ tửu lầu nào trong kinh thành, ngươi có thể nơi nơi tra xem có phải như vậy hay không. Hơn nữa, ngày hôm qua ngươi nói chuyện với ta xong, ta mới nhớ ra liên quan đến cửa hàng này ta còn có vài mẫu đất phì nhiêu ở Đông Giao, gần núi gần nước, trồng gì cũng được. Người khác chỉ có thể có cửa hàng, còn có thể có đất luôn sao?”

Trương Toàn lại nhìn nhìn rồi nói: “Thật ra cũng không có ai được như vậy, vừa có cửa hàng lại vừa có đồng ruộng, đúng là chỉ nhà hai vị mới có mà thôi. Được rồi, nếu không ta sẽ suy xét lại! Hai vị chắc còn chưa biết, tối hôm qua có một bằng hữu giới thiệu cho ta ở Tây Giao có khối đất rất tốt, tất cả đều khai khẩn xong xuôi, ước chừng ba mươi mẫu, muốn bán tám ngàn lượng bạc. Còn khoảng đất kia của hai vị là ở vùng núi mà ra giá một vạn lượng, quá cao rồi.”

Nói xong liền muốn đi, Úc thị làm sao chịu mất mối, vội vàng ngăn ở trước mặt hắn nói: “Mới có ba mươi mẫu mà thôi, miếng đất kia của chúng ta ít nhất cũng năm mươi mẫu, một vạn lượng mà còn ngại cao. Ta nói cho ngươi biết, bên phía Tây Giao trước đây là bãi tha ma, cái gì mà ba mươi mẫu chỉ có tám ngàn lượng bạc, lại còn tốt bụng khai khẩn cho ngươi? Ai da, nói không chừng khai khẩn ra mấy bộ xương cốt thì có. Loại địa phương như vậy mà ngươi cũng dám mua.”

Trương Toàn sắc mặt biến đổi, thấp giọng hỏi nhỏ người đứng bên cạnh: “Lúc trước Tây Giao thật là bãi tha ma?”

Người bên cạnh tránh xa Úc thị một chút rồi mới gật đầu thì thầm: “Đúng, người sinh trưởng ở kinh thành đều biết nơi đó trước đây chính là bãi tha ma.”

Úc thị đứng ở bên cạnh nghe lỏm được bèn thầm yên tâm: “Có phải hay không, ta không lừa ngươi đâu. Ai có thứ tốt mà không biết phải tăng giá đây chứ? Tiền nào của đó, ngươi chê ta ra giá cao, đừng đến lúc đó mua lầm thì ngươi hối hận muốn khóc cũng không kịp.”

Trương Toàn do dự một lát rồi mới nói với Úc thị: “Vậy được, phu nhân dẫn ta đi xem đất đã, để ta so sánh hai bên xem sao.”

Tống Dục Hoa nhìn hắn coi bộ đã thay đổi cách nói nhưng thật ra cũng không phải nhất định muốn mua đất của mình, lại lo lắng người này đi nhìn mảnh đất kia xong lại càng không muốn mua. Rốt cuộc miếng đất kia như thế nào thì ả cũng biết, đã rất lâu không có ai canh tác quản lý, không có bộ dáng gì là phì nhiêu, cỏ dại mọc thành cụm. Người này nếu nhìn thấy thế rồi không mua thì làm sao bây giờ? Úc thị đưa mắt ra hiệu bảo nữ nhi tạm thời đừng nóng nảy.

Mang theo Trương Toàn đi xem đất xong, quả nhiên Trương Toàn có chút không quá vừa lòng. Úc thị nhanh chóng quyết định giảm giá cho Trương Toàn bớt hai ngàn lượng, nói miếng đất này cũng sẽ bán cho Trương Toàn tám ngàn lượng. Trương Toàn cơ hồ bị Úc thị thuyết phục nên gật đầu đồng ý, Úc thị còn không yên tâm muốn Trương Toàn chung bạc ngay tại chỗ. Trương Toàn lại kiên trì bảo rằng nếu chưa làm thủ tục xong xuôi thì không trả tiền, Úc thị đành phải lôi kéo hắn đến quan phủ ngay lập tức, toàn bộ quá trình thập phần thuận lợi. Chờ đến khi khế đất tất cả đều chuyển giao vào tay Trương Toàn, lúc đó Trương Toàn mới đồng ý từ trên người lấy ra xấp ngân phiếu tám ngàn lượng bạc trao cho bọn họ.

Hai mẫu nữ thấy nhiều ngân phiếu như vậy quả thực mừng đến nỗi suýt nhảy dựng lên, bất quá may mắn hai người còn nhớ rõ thân phận của mình, vội vàng hẹn vị Trương Toàn "coi tiền như rác" này lần sau lại bàn bạc chuyện mua cửa hàng. Hai mẫu nữ gấp không chờ nổi về tới phủ, ngươi một tờ ta một tờ vội chia ngân phiếu.

Tất cả nỗi bất an còn sót lại trong lòng Tống Dục Hoa liền bay mất sạch khi nhìn thấy nhiều ngân phiếu như vậy. Hiện giờ Tống Dục Hoa càng thêm chờ mong cửa hàng ba gian của ả có thể bán được luôn, bèn hỏi Úc thị: “Nương, ngài nói người này sẽ mua cửa hàng của chúng ta sao?”

Úc thị thu bạc, tâm tình thật sự hưng phấn cười trả lời: “Nhất định! Hắn ra tay ngươi nhìn thấy chưa? Rốt cuộc đúng là chưởng quầy của mười ba gian cửa hàng ở Đại Hưng nên mới ra tay hào phóng như vậy. Ngươi nói chúng ta nên phái người đi Đại Hưng thăm dò hay không, nếu hắn thật có tiền như thế, vậy giá cả của cửa hàng ba gian kia sẽ không bớt một xu, bắt hắn phải mua với giá đưa ra, một vạn năm ngàn lượng, một phân cũng không thể thiếu!”

Tống Dục Hoa vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, sai người đi Đại Hưng thăm dò, xem hắn có phải là chưởng quầy của mười ba cửa hàng như lời hắn nói hay không? Nếu có gì gian trá thì ta còn phải nghĩ biện pháp thu hồi miếng đất kia. Cứ cảm thấy trong lòng không yên ổn.”

Qua vài ngày sau, thám tử từ Đại Hưng trở về báo cáo, quả nhiên Trương Toàn đúng là chưởng quầy của mười ba gian cửa hàng ở Đại Hưng, toàn bộ người ở Đại Hưng đều biết chuyện này nên tuyệt đối không sai được. Quả tim treo cao của Tống Dục Hoa rốt cuộc mới thả xuống được.