Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 102: Tưởng bở




Edited by Bà Còm in Wattpad

Trường Ninh Hầu phu nhân Úc thị vui vẻ ra mặt đi vào Tín Quốc công phủ, bộ dáng hoàn toàn thoải mái giống như đã cưới được tức phụ vào cửa ngay lập tức. Hôm nay Úc thị rời nhà muốn tới đưa danh sách lễ hỏi cho Tín Quốc Công phu nhân coi qua để ngày mai đưa đến Tiết gia. Úc thị đi theo nha hoàn vào hậu viện, Tằng thị ở phòng khách tiếp Úc thị, sắc mặt tựa hồ không quá đẹp. Úc thị xoay chuyển tròng mắt, cũng liền đi tới hành lễ, sau đó từ trong tay áo lấy ra một tấm giấy đơn bạc, mở ra đặt trên mặt bàn khoe với Tằng thị: “Đây là danh sách quà lễ hỏi đêm qua ta đã suy nghĩ thật cẩn thận. Hiếm khi gặp được cô nương mà nhi tử thích, ta bèn liệt kê thêm vài thứ. Tiền hỏi cưới ta ra sáu trăm lượng, nếu ngày mai bên Tiết gia chê ít, làm phiền phu nhân thay ta nói một tiếng -- Tiết Đại tiểu thư tuy là đích nữ, nhưng dù sao cũng là đích nữ đã vong mẫu, cho dù có chút giáo dưỡng nhưng khẳng định không bằng đích nữ chân chính có phụ mẫu song toàn, sáu trăm lượng cũng không thể coi là ít. Lúc trước Thừa Ân Hầu phủ cưới tức phụ chỉ dùng một ngàn lượng mà cưới được nữ nhi của nhà Lễ Bộ Thượng Thư. Tiết gia này nếu muốn chào giá trên trời, ngài cần phải thay ta dạy dỗ họ một chút, cũng phải cho ngài mặt mũi chứ! Còn phần quà tặng thì...”

Úc thị còn chưa nói xong đã nghe thấy Tằng thị lạnh lùng hừ một tiếng, dừng lại giọng nói nhìn nhìn Tằng thị thì thấy sắc mặt bà ta so với lúc nãy còn khó coi hơn. Úc thị bất giác ngồi thẳng thân mình, tự cho là đúng trấn an: “À, đương nhiên sau khi chuyện này thành công, phần lễ cảm tạ bà mối ta nhất định sẽ tặng một hồng bao lớn...”

“Đủ rồi!” Tằng thị đập tay xuống án kỉ thét lên một tiếng sắc bén. Lúc này Úc thị mới phát giác ra tình hình không đúng. Tằng thị chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Úc thị vung tay cho mụ ta một cái tát, hét to: “Chuyện tới nước này ngươi còn muốn gạt ta? Tiết gia đích nữ kia chỉ cần sáu trăm lượng của ngươi là có thể cưới về sao? Ngươi biết Lâu gia cho nàng bao nhiêu lễ hỏi không? Ba vạn lượng! Ngươi biết Lâu gia nhờ người nào đến cầu hôn nàng không? Ngươi cái gì cũng không biết, còn dám gạt ta giúp ngươi đi làm chuyện mất mặt xấu hổ, ta phi!”

Úc thị bụm mặt, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tằng thị, quả thực kinh ngạc đến mức quên mất nổi giận, bắt lấy vấn đề trọng điểm trong lời nói của Tằng thị hỏi dò: “Như, như thế nào? Là có người khác đi đến Tiết gia cầu hôn hay sao? Bọn họ, bọn họ có biết ngài đã đến làm mai chưa? Người ta cho ba vạn lượng lễ hỏi nên Tiết gia liền thu à? Chuyện này, chuyện này, ngài cũng không đáng phải phát hỏa với ta! Tiết gia không nói đạo nghĩa, đã đồng ý rồi còn có thể đổi ý. Ba vạn lượng thì sao chứ, ngài nói xem, cho dù người khác cho bọn họ ba mươi vạn lượng, bọn họ cũng không nên bác bỏ mặt mũi của ngài mà! Chuyện này giao cho ta, ta sẽ đi nháo khiến cho bọn Tiết gia mất sạch thể diện, một đám tiểu nhân tham tài! Ta đi mắng chửi bọn họ một trận cho ngài xả giận không phải xong rồi sao.”

Khi Úc thị ra khỏi phủ thì Trường Ninh Hầu còn chưa về nhà, cho nên Úc thị không biết hôm nay trong triều và trước cửa phủ Tiết gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại nghe Tằng thị phát hỏa, còn tưởng rằng Tiết gia không có đạo nghĩa, gặp người cho lễ hỏi nhiều liền chuyển sang ôm đùi người ta. Úc thị cho rằng chỉ cần mình hùa theo mắng chửi Tiết gia một chút thì lửa giận của Tằng thị sẽ tiêu tan. Ai ngờ vừa nghe xong những lời đó, hỏa khí của Tằng thị càng bốc cao hơn: “Ngươi, ngươi còn dám nói như vậy! Ngươi là cái thá gì, dựa vào đâu mà cảm thấy Tiết gia nên thu sáu trăm lượng lễ hỏi của ngươi? Ta là ai chứ? Dựa vào cái gì mà ta phải vì ngươi đi đắc tội Lâu gia? Còn nói thay ta trút giận nữa chứ! Ái dồ dồ, ta bị chọc tức đến bật cười! Ta và ngươi có giao tình gì? Cầm danh sách lễ hỏi khó coi này của ngươi cút về cho ta! Sau này Tín Quốc công phủ không cho phép ngươi bước vào nửa bước.”

Tằng thị mắng không lưu tình như vậy, Úc thị có muốn vãn hồi cũng vãn hồi không được; nếu đã vãn hồi không được thì việc quái gì phải chịu phần oan uổng này? Úc thị bèn đứng bật dậy, chỉ vào mũi Tằng thị la to: “Ngươi thật đúng là coi ta như nha hoàn nhà các ngươi sao? Ta đưa lễ hỏi sáu trăm lượng thì sao? Ở trong lòng ta, Tiết gia cô nương kia chỉ có giá trị sáu trăm lượng. Ngươi không muốn kết giao tình với ta, ta cũng không thèm. Uổng cho ngươi mang cái danh Quốc Công phu nhân, bộ dáng nhút nhát như chuột. Hừ, bản thân không có thể diện trước mặt người ta, còn dám đổ cơn tức lên người của ta nữa chứ! Ngươi là Quốc Công phu nhân, ta cũng là Hầu phu nhân vậy. Giao dịch này làm được thì tốt, làm không xong thì đánh đổ. Ta dĩ nhiên sẽ có biện pháp làm Tiết gia ngoan ngoãn đem nữ nhi gả đến Trường Ninh Hầu phủ! Không cần ngươi phải ra ngựa!”

Từ trước đến nay Úc thị luôn nịnh bợ nịnh hót ở trước mặt Tằng thị, dần dà Tằng thị thật sự đã quên Úc thị cũng là một Hầu phu nhân. Nhưng hôm nay nghe mụ ta nói những lời này, Tằng thị thật ra không biết nên trả lời như thế nào, cười lạnh chỉ tay ra cửa đuổi người: “Ngươi có bản lĩnh thì cứ làm đi! Ngươi có bản lĩnh tranh đoạt với Lâu gia thì cứ việc! Sáu trăm lượng, hừ, ngươi muốn nạp một cái thiếp vào phủ cũng phải tốn chừng đó, còn mơ tưởng cưới đích trưởng tiểu thư nhà người ta. Ta xem ngươi chính là vì nhắm vào của hồi môn của Tiết tiểu thư, biết mẫu thân của nàng là giới kinh thương kiếm lời không ít, muốn ta giúp ngươi lừa cô nương người ta vào phủ, bắt nàng trợ cấp của hồi môn cho ngươi chứ gì! Bàn tính của ngươi đánh thật khéo đấy. Cút đi cho ta, hiện tại liền lăn khỏi đây!”

Úc thị đã rất nhiều năm không bị ai mắng đến mức vuốt mặt không kịp như vậy, trừng mắt lườm Tằng thị một cái, hét chói tai: “Ngươi nói ta nhắm vào của hồi môn của nàng? Ha, chê cười!Trường Ninh Hầu phủ của ta có rất nhiều tiền, sao phải muốn nàng tới trợ cấp? Nói ta tinh ranh, ngươi cũng không nhìn xem bản thân là cái đức hạnh gì? Nếu hôm nay mọi thứ đều muốn nói thẳng thừng, vậy cũng tốt, sau này ngươi có dùng kiệu tám người tới nâng ta, ta cũng sẽ không thèm vào chỗ dơ bẩn này của ngươi một bước! Cái đồ lòng dạ hẹp hòi như lỗ kim, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm nam nhân cùng thiếp thị, ngươi cũng không sợ nhìn nhiều hỏng mắt! Kêu ta lăn à, ta đâu thèm ở lại!”

Úc thị mắng xong, cũng không đợi Tằng thị phản ứng, liền quay ngoắt người đi ra khỏi cửa. Đi được vài bước chợt quay lại, hùng hổ vơ lấy danh sách lễ hỏi trên bàn, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Thẳng đến khi yên vị trên kiệu, Úc thị mới nhớ tới vừa rồi mình cũng chưa kịp hỏi Lâu gia kia là ai... Từ từ!

Lâu gia?

Vệ Quốc Công phủ... Lâu gia?

Nghĩ thông suốt một tầng khúc mắc này, Úc thị rốt cuộc sợ tới mức bưng kín miệng mũi, chẳng lẽ thật là Lâu gia kia? Nhưng, nhưng, làm thế nào lại có thể?

Úc thị nghĩ đến điểm này, vội vàng dậm trên sàn kiệu vài cái, rống lên với kiệu phu: “Đi nhanh lên, mau trở về!” Muốn biết chuyện này có phải thật sự hay không, trở về hỏi Hầu gia chẳng phải sẽ rõ ngay sao?

*Đăng tại Wattpad*

Người của Tiết gia ở trong sân kiểm kê lễ hỏi, bận rộn suốt một buổi chiều mới thẩm tra đối chiếu xong xuôi, mức độ tuyệt đối là "tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả", cho dù là đặt tại Hoàng gia, đi cưới Công chúa phỏng chừng cũng chỉ vậy là đủ rồi.

(Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: trước không có ai, sau cũng không tìm thấy, nghĩa là không ai có thể so sánh bằng)

Tiết Thần đã sớm trở lại phòng nói chuyện với Tiết Tú. Hai người ở trong phòng dùng cơm chiều, bởi vì Tiết Thần thật sự không muốn ló đầu ra ngoài đối mặt với trưởng bối trong nhà, sợ bọn họ lại bắt nàng phải nghe chương trình "Huấn Luyện Tức Phụ Cho Công Phủ", bèn dứt khoát ở lì trong phòng không thò mặt ra.

Tiết Tú cho đến bây giờ vẫn còn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, lôi kéo tay Tiết Thần đang múa trên bàn tính, thắc mắc: “Muội cùng Lâu gia Đại biểu ca xác lập quan hệ từ khi nào? Hôm trước bất quá ta chỉ giúp muội chuyển vài lời, hôm nay huynh ấy liền phái người tới cầu hôn. Tốc độ này cũng quá nhanh đi, muốn nói không phải huynh ấy đã sớm chuẩn bị tốt, ta thật không tin.”

Tiết Thần bị Tiết Tú giữ tay lại không cách gì gảy bàn tính, dứt khoát ngồi xuống nói chuyện: “Muội và chàng đã sớm quen biết, bất quá muội cũng không ngờ hôm nay chàng sẽ đến cầu hôn.”

Tiết Tú nhìn mặt Tiết Thần, bỗng nhiên cười nhận xét: “Được được, ta cũng không hỏi muội nữa. Tuy rằng ta có chút thương tâm muội giấu ta chuyện này. Bất quá, Lâu gia Đại biểu ca tốt gấp mấy vạn lần so với Thế tử Trường Ninh Hầu phủ, nếu muội gả cho huynh ấy thì sau này tất nhiên không ai dám khi dễ muội. À, không đúng, cho dù không gả cho huynh ấy thì cũng không ai có thể khi dễ được muội!”

Tiết Thần bị câu nói của Tiết Tú làm cho buồn cười, giả bộ dỗi: “Được rồi, tỷ muốn nói muội hung hãn chứ gì, đúng hay không?”

Hai người náo loạn trong chốc lát. Tiết Tú ôm cánh tay Tiết Thần xúc động nói: “Nháy mắt chúng ta đều đã có người, ta nghe nương nói, hôn sự của Tĩnh tỷ nhi cùng thứ tử của Võ An Bá phỏng chừng cũng có thể thành. Hiện giờ chỉ còn dư lại một mình Hàn Ngọc, nếu Hàn Ngọc cũng có người, vậy chúng ta sắp thành phụ nhân hết rồi. Sau này cũng không biết còn có cơ hội tụ ở bên nhau nói chuyện giống như bây giờ hay không?”

Tiết Thần cùng Tiết Tú nằm ngửa trên nệm nhìn lọng che của giường Bạt Bộ, khẽ khàng nói: “Chỉ cần chúng ta muốn tụ, đương nhiên vẫn có cơ hội.”

Tiết Tú thở dài: “Ai nha, hiện tại cũng không ai biết con đường tương lai sẽ ra sao.”

Tiết Thần nghe giọng nói của Tiết Tú có chút cô đơn, không khỏi quay đầu lại nhìn nàng hỏi: “Sao lại bi quan như vậy? Không phải lúc trước tỷ bằng mọi giá phải gả vào Nguyên gia sao? Tỷ thích Nguyên công tử như vậy, qua mấy ngày nữa là sẽ gả cho huynh ấy, còn chưa đủ cho tỷ cao hứng à?”

Tiết Tú trầm mặc trong chốc lát rồi mới chậm rãi mở miệng: “Thời điểm ta mới vừa đính hôn với chàng, đích xác thật cao hứng. Chỉ là... sau đó ta đã gặp chàng vài lần, cảm nhận được chàng đối với ta cũng không phải thật ham thích. Chàng cưới ta hoàn toàn bởi vì mệnh lệnh của Nguyên phu nhân, bên trong không có nửa phần ý tứ của chàng.”

Tiết Thần khó hiểu: “Nhưng lúc trước, không phải là vì muốn gả cho huynh ấy mà tỷ mới tiếp cận Nguyên phu nhân sao? Nguyên công tử chỉ là chưa hiểu rõ về tỷ, chờ đến khi hai người thành thân, sống chung sẽ quen thuộc hơn, huynh ấy liền sẽ từ từ thích tỷ thôi.”

Tiết Tú cắn môi do dự trong chốc lát, sau đó mới quay đầu thổ lộ với Tiết Thần: “Từ trước ta vẫn chưa biết chuyện này, hóa ra bên người Nguyên công tử đã có hai nha đầu thông phòng, chỉ cần chờ ta gả vào Nguyên phủ thì hai thông phòng kia phỏng chừng cũng được đưa lên làm di nương. Tuy ta biết nam nhân luôn không qua được ải này, nhưng ta vẫn nhịn không được cứ lấn cấn trong lòng. Ta thậm chí cảm thấy, cảm tình của Nguyên công tử đối với ta còn không bằng với hai nha đầu thông phòng kia đâu. Nói chuyện với ta luôn khách khách khí khí, đúng là không có một chút thân mật nào.”

Tiết Thần kinh ngạc nhìn Tiết Tú hỏi lại: “Nguyên công tử có hai thông phòng? Từ trước không nghe nói qua, chỉ nói huynh ấy cho tới nay đều không nạp thiếp...”

Tiết Tú gật đầu: “Ta cũng là gần đây mới biết được, bởi vì hai nha đầu kia chưa có nâng lên thành di nương, cho nên chỉ người trong Nguyên phủ biết mà thôi. Ta có lần đã nói với muội, nha hoàn bên người nương của ta và nha hoàn bên người Nguyên phu nhân là tỷ muội, chuyện này ta biết được từ chính miệng nha hoàn kia, không sai được đâu.”

“...” Nhất thời Tiết Thần không biết nên dùng lời gì để an ủi Tiết Tú. Tuy nói đời trước nàng đã từng thành thân, chỉ là nàng chẳng có chút tình cảm gì với Tống An Đường, cho nên đời trước hắn muốn nạp thiếp nàng đều mặc kệ hắn, ngược lại còn cảm thấy thanh tĩnh. Nhưng hiện tại Tiết Tú lại không giống như vậy, Tiết Tú thích Nguyên công tử bao nhiêu thì nàng đã biết rõ, vậy mà sắp đến thời điểm thành thân lại để cho Tiết Tú phát hiện bên người Nguyên công tử lại có hai thông phòng, chuyện này bất cứ cô nương nào nghe được cũng sẽ chịu không nổi.

Tiết Thần yên lặng nghĩ tới Lâu Khánh Vân... Nàng đồng ý kết giao với Lâu Khánh Vân, trả giá bằng chính con tim của mình, nhưng nàng vẫn chưa biết bên người Lâu Khánh Vân có thông phòng hay thiếp thị gì không?

Đột nhiên cửa sổ phòng động đậy, sau đó có tiếng động từ bên ngoài bình phong truyền vào, Tiết Thần và Tiết Tú liếc nhau, cả hai đều ngồi bật dậy. Còn không đợi các nàng xuống giường, một bóng người liền nhanh nhẹn lẻn vào.

Tiết Tú sợ tới mức há mồm suýt hét lên, bị Tiết Thần nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng.

Lâu Khánh Vân ngượng ngùng đứng như trời trồng, hắn không ngờ trong phòng Tiết Thần còn có người khác, cứ cho rằng lúc này nhất định nàng đang ở trong phòng một mình... Đã bao ngày qua nàng đều không quay về ngõ Yến tử, hắn cũng chỉ gần đây mới thăm dò rõ ràng địa hình của Tiết gia Đông phủ, vốn dĩ nghĩ đêm nay đột nhập tâm sự cho đỡ nhớ, nhưng ai biết vậy mà vui quá hóa buồn, làm ra chuyện mất mặt như vậy.

Tiết Tú mở to hai mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt chuyển tới chuyển lui giữa hai người bọn họ, sau đó đưa tay kéo tay Tiết Thần ra khỏi miệng, vừa định nói chuyện lại bị Tiết Thần bịt mồm giành nói trước: “Được được, muội biết tỷ muốn nói gì. Tỷ coi như không phát hiện, đi ra phía sau chờ muội nói với chàng mấy câu là được.”

Vẻ mặt Tiết Tú ngượng ngùng nói không nên lời, bị Tiết Thần vừa đẩy vừa kéo lôi vào bên trong tịnh phòng. Mãi đến khi đã vào trong rồi mới phát giác có điểm không đúng: “Ai da, không được, tại sao ta lại phải trốn trong tịnh phòng chứ?!”

Tiết Tú liền vùng vằng muốn ra ngoài, lại bị Tiết Thần lôi trở vào năn nỉ: “Ai nha, tỷ chỉ ở trong đó một lát thôi! Bây giờ mà tỷ ra ngoài thì người bên ngoài liền biết là có vấn đề.”

“...”

Dàn xếp xong cho Tiết Tú đang thập phần tò mò, Tiết Thần mới nhẹ nhàng thở phào, đi ra gian ngoài, nhìn đến người nào đó đang cầm quyển sách nàng đặt ở giường La Hán lật xem, không thấy chút gì xấu hổ vì làm chuyện xấu bị người phát giác. Tiết Thần giựt lại quyển sách của mình, đè thấp thanh âm thì thầm: “Thật là, vì sao bất cứ chỗ nào chàng cũng dám đột nhập vậy?”