Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Chương 11




"Ngươi ăn từ từ, ăn xong chúng ta phải đi tìm người cha ngươi nói, Gia Cát Hoành." Kim Nguyên Bảo không có vội vã động đũa, mà là nhắc nhở ta.

"Biết, biết." Ta đối phó vịt quay còn không kịp, bất kể cái gì heo cái gì chó, ta giơ vịt quay lên trước mặt cậu ta, hỏi, "Ngươi không ăn hả? Ăn rất ngon đấy, lần này tuyệt đối không có độc!"

Cậu ta ghét bỏ nhìn ta một cái: "Loại người như ngươi thưởng thức, chính là không độc chết, cũng sớm muộn nghẹn chết."

"Ngươi mới nghẹn chết, tự ta ăn, không để ý ngươi." Ta liếc cậu ta một cái, cầm lại vịt quay, vừa ăn như hổ đói, vừa thầm cảm thán trong lòng, không hổ là Kinh Thành, đến vịt quay cũng thơm như vậy!

Đang lúc ta mặc kệ hình tượng miệng to ăn uống thì âm thanh đối thoại từ bàn bên cạnh truyền vào lỗ tai của ta.

"Các ngươi nói, lần này đại hội võ lâm sẽ có bao nhiêu người đến tham gia?"

Đại hội võ lâm? !

Ta hứng thú, lập tức buông vịt quay trong tay xuống, nhìn theo tiếng nói kia, chỉ thấy cách chúng ta không xa, một đám nhân sĩ giang hồ đang ngồi vây quanh bàn đàm luận viển vông, đề tài không khỏi xoay quanh đại hội võ lâm lần này.

Kể từ sự kiện gặp phải "hắc điếm" lần trước, hảo cảm của ta đối với mấy nhân sĩ giang hồ này kịch liệt giảm xuống, không chút nào nghĩ trêu chọc bọn họ, Nhưng mà lại là bị đề tài của bọn họ hấp dẫn, không khỏi vểnh tai nghe cẩn thận.

"Đại hội lần này, hào kiệt bốn phương cùng tụ hội tới Kinh Thành, ít cũng phải một hai ngàn người."

"Đúng vậy, từ sau khi Minh Chủ đời trước, trang chủ Ngự Phong sơn trang —— Công Tôn Nhất Hạ quy thiên, cái ghế Võ Lâm Minh Chủ này vẫn trống không, không biết có bao nhiêu người mơ ước đâu. Lại nói, này Ngự Phong sơn trang cũng thật là tà môn, Võ Lâm Minh Chủ đang êm đẹp lại sẽ chết bất đắc kỳ tử trong đêm, nghe nói là bị độc chết."

"Nói bậy, hắn ta rõ ràng là bị người trong ma giáo ám sát!"

"Công Tôn Minh Chủ võ công cái thế, sao có thể bị Ma Giáo ám sát, ta nghe nói hắn ta là không cẩn thận té từ trên ngựa xuống ngã chết."

"Ngươi ngu à, tất cả nói võ công của hắn ta cái thế, còn có thể từ trên ngựa ngã chết?"

. . . . . .

Tiếng thảo luận ngày càng kịch liệt, càng ngày càng nhiều người gia nhập cái đề tài "Minh Chủ đời trước đến tột cùng là chết thế nào" này, hơn nữa càng nói càng thái quá, ngay cả nói hắn ta là ăn vịt quay nghẹn chết cũng có.

Ta quay đầu lại liếc nhìn con vịt quay bị ta ăn tan tác trên bàn kia, run một cái.

"Tất cả câm miệng cho lão tử!" Một tên Râu quai nón không nói được câu nào chợt vỗ bàn, âm thanh cực lớn, đến lỗ tai ta cũng ông ông rung lên, hắn ta hung thần ác sát nhìn thoáng qua chung quanh, cả giận nói, "Chết thế nào có gì mà thảo luận? Mấu chốt là sau khi hắn ta chết, chuôi Thí Hồn đao liền biến mất, đến nay tung tích không rõ!"

Cái gì. . . . . . Bảo đao? Chuyện giống như càng ngày càng thú vị, ta nhẫn nhịn không được muốn tiến tới nghe một chút, lại bị Kim Nguyên Bảo bấm tay một cái.

"Ngươi ngồi xuống ngoan ngoãn cho ta, đừng tham gia náo nhiệt linh tinh." Ánh mắt của cậu ta nghiêm túc như vậy, ta thế nhưng không tự chủ ngồi xuống, thật là mất thể diện.

Đối thoại bên kia vẫn còn tiếp tục, chỉ là đề tài đã từ nhân biến thành đao.

"Vị đại ca này nói rất có lý, chuôi Thí Hồn đao này là bảo bối của Ngự Phong sơn trang, năm đó Công Tôn Nhất Hạ chính là dựa vào chuôi đao này cùng một bộ Thí Hồn đao pháp mà xưng bá võ lâm, không người nào có thể địch được. Hôm nay đao không có, Ngự Phong sơn trang tự nhiên cũng liền không có lợi hại như trước."

"Thế nào không lợi hại? Ngự Phong sơn trang không phải còn có một Ngự Phong công tử sao? Ngoại giới đồn là cậu ta là chân truyền của phụ thân, một bộ Thí Hồn đao pháp luyện cũng tương đương."

Người bên cạnh trả lời khiến Râu quai nón khinh thường hừ một tiếng, "Phi! Ngự Phong công tử? Cái quái gì! Bất quá là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, so cũng không thể so với cha cậu ta, muốn làm Võ Lâm Minh Chủ? Quả thật nằm mở giữa ban ngày! Lão tử ta giũ râu ria là có thể khiến cậu ta. . . . . . A!"

Tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên, ta tập trung nhìn vào, vui vẻ!

Chỉ thấy trên mặt Râu quai nón nhiều hơn một mảnh trắng bóng, khuôn mặt vốn râu ria trong nháy mắt chỉ còn lại một nửa, bộ dáng thật là buồn cười. Người ở chỗ này đều là vừa kinh ngạc vừa buồn cười, nén bưng miệng không dám nói lời nào.

Râu quai nón giận điên lên, tay cầm trường kiếm, cực kỳ tức giận thét, "Tên nào t*ng trùng lên não lại dám ám toán ngươi cha? Cút ra đây cho lão tử! Mau mau lăn ra đây nhận lấy cái chết! ! !"

Kêu nửa ngày, cũng không có người nào trả lời, giận đến nỗi bộ râu buồn cười ở trên mặt run run, rốt cuộc ta vẫn không nhịn nổi, phì một tiếng bật cười.

"Dám chê cười lão tử? Xem kiếm!"

Tên kia đỏ mắt, thế nhưng không quan tâm xanh đỏ đen trắng, giơ kiếm liền đâm tới phía ta. Hiện tại ta rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao Kim Nguyên Bảo nói giang hồ là một nơi giết người không chớp mắt, bởi vì ở chỗ này, cho dù là không cẩn thận cười, đều có thể trở thành lý do người khác giết ngươi.

Kiếm quang lóe lên, mắt thấy đã muốn lấy tính mạng của ta, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Kim Nguyên Bảo động thân một bước, cầm đao của cậu ta chắn trước mặt của ta.

Đao kiếm đánh nhau, phát ra tiếng va chạm dòn dã, ta bị sợ đến ngây dại. Vậy mà Kim Nguyên Bảo ngay cả một bước cũng không có lui về phía sau, vững vàng ngăn ở trước mặt của ta, giằng co cùng Râu quai nón hung thần ác sát.

Bốn phía yên tĩnh, hình như biểu thị một cuộc ác chiến sắp bộc phát, nhưng vào lúc này, trong đại sảnh trống trải chợt vang lên một âm thanh lười biếng: "Đến tư thế cầm kiếm cũng khó coi như vậy, còn muốn làm Võ Lâm Minh Chủ, thật là chuyện cười lớn." Mang theo giọng trêu chọc, hình như một chút cũng không để Râu quai nón vào mắt.

"Người nào? Người nào nói chuyện?" Râu quai nón giơ kiếm, nhìn bốn phía.

Cùng lúc đó, đoàn người cũng chú ý tới, âm thanh này là truyền tới từ một cái bàn trong góc. Nơi đó có hai nam tử trẻ tuổi ngồi ngay thẳng, một người trong đó mặc áo đen, đưa lưng về phía chúng ta mà ngồi, không thấy rõ tướng mạo. Người còn lại mặc màu sáng, mặt đào hoa, môi mỏng vẽ một nét cười đùa giỡn, tướng mạo tuấn mỹ xinh đẹp, vừa nhìn liền biết lời vừa rồi chính là xuất từ miệng cậu ta.

"Chính là tên ẻo lả nhà ngươi ám toán lão tử đúng không? Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Râu quai nón tự nhiên cũng phát hiện cậu ta, cầm kiếm liền nhào tới.

"A ——"

Kèm theo một tiếng hét thảm, một nắm lông màu đen chậm rãi phiêu phiêu rơi xuống đất, rơi cùng trên mặt đất còn có một mảnh cánh hoa nhỏ. Nhìn lại Râu quai nón, ha ha! Khuôn mặt râu ria cũng bị mất, trốn trơn ngốc ngốc, đặc biệt khôi hài.

Ta cho là, lúc này hắn ta nên tức giận chém tới, thế mà hắn ta lại đột nhiên cứng đờ, kiếm trong tay "ầm" một tiếng rơi trên mặt đất.

Lúc này, không biết ai lớn kêu một câu: "Hoa rơi công tử!"

Quán rượu nhất thời yên lặng như tờ, ánh mắt của mọi người cũng nhìn chằm chằm vào nam tử tuấn mỹ ngồi ở trong góc đó, toát ra vẻ mặt kinh khủng.

Ta len lén thò đầu ra từ sau lưng Kim Nguyên Bảo, nghĩ thầm danh hiệu trên giang hồ thật đúng là kỳ quái, một lát Ngự Phong trang chủ, một lát hoa rơi công tử, vậy ta cũng phải lấy cho Kim Nguyên Bảo một cái biệt danh uy vũ thô bạo, về sau chỉ cần vừa nói ra, sẽ không có người nào dám giết chúng ta rồi. Tên gì hay đây? Không bằng liền gọi. . . . . . Nguyên Bảo đại hiệp!

Kim Nguyên Bảo ấn đầu ta trở về, quay đầu lại cảnh cáo nói: "Đừng lên tiếng, trốn!"

Thôi, vẫn là chuyển sang gọi Nguyên Bảo đại ô quy (rùa đen) đi! Ta le lưỡi với Đại Ô Quy một cái, ngoan ngoãn rụt đầu về.

Cùng lúc đó, Râu quai nón mới vừa rồi còn hung hăng hống hách chợt hồi hồn lại, lăn một vòng chạy ra ngoài, cả kiếm trong tay đều quên cầm, như một làn khói không còn bóng dáng, quả thật so với chó nhà Tiền viên ngoại thấy Kim Nguyên Bảo chạy trốn còn nhanh hơn, khiến người ta cảm khái không dứt.

Ta cả kinh mở to mắt nhìn một lúc lâu, quay đầu lại đề nghị với Kim Nguyên Bảo:

"Cái kia nhìn qua giống như đáng giá không ít tiền, không bằng chúng ta nhặt về đi?"

". . . . . ."

"Cái công tử hoa rơi gì gì giống như thật lợi hại, chúng ta đi chào hỏi được không?"

". . . . . ."

"Vịt quay ăn ngon, ta muốn xách một con trở về khách sạn."

"Được."

Tất cả thỉnh cầu của ta, chỉ còn cái cuối cùng được Kim Nguyên Bảo miễn cưỡng đồng ý, còn lại tất cả đều bị bóp chết ở trong trứng nước, Kim Nguyên Bảo thật là một Đại Ô Quy chính cống!

Râu quai nón rời đi khiến một màn kịch náo nhiệt rốt cuộc cũng kết thúc, dần dần, tiếng thảo luận lại truyền vào lỗ tai của ta, ta đứt quãng nghe chút, biết hoa rơi công tử này tên là Lạc Vân Thu, nhà thương gia, gia tài bạc vạn, thanh niên tài tuấn, võ công càng thêm sâu không lường được, là ứng cử viên hàng đầu cho chức Võ Lâm Minh Chủ.

Ta vốn là vô tình hay cố ý nghe, nghe được bốn chữ "Võ Lâm Minh Chủ" này thì lập tức không bình tĩnh, không nhịn được len lén nhìn trong góc kia.

Hắn ta sẽ là Võ Lâm Minh Chủ sao? Tại sao không giống trong tưởng tượng của ta chứ? Mặc dù tướng mạo tuấn mỹ, võ công cao cường, nhưng là cảm giác còn thiếu cái gì đó. . . . . . Là cái gì chứ?

Đang lúc ta vắt óc nghĩ mãi không ra, Kim Nguyên Bảo chợt dùng chiếc đũa gõ xuống gáy ta, nói: "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Ta che gáy giận dữ hỏi: "Nghĩ cái gì?"

Cậu ta há miệng lại không nói, cuối cùng chọc giận ta, ta nói: "Kim Nguyên Bảo, ta biết rõ ngươi muốn nói gì, ngươi không phải chính là không muốn ta gả cho Võ Lâm Minh Chủ sao? Ta cho ngươi biết, chuyện Sở Tiểu Bắc ta đã quyết định, ai cũng không ngăn được, ta chắc chắn sẽ gả cho Võ Lâm Minh Chủ!" Ta vừa nói xong, liền phát hiện tất cả mọi người giương mắt mà nhìn ta.

Mặt Kim Nguyên Bảo đen lại, đứng lên, không nói lời nào kéo ta đi, dùng lực mạnh đến nỗi túm đau cổ tay của ta.

"Kim Nguyên Bảo, người dùng lực mạnh thế làm gì, mau buông tay!" Ta vừa nói vừa giãy giụa, ngay cả ngọc bài cha ta cho cũng rơi xuống đất.

Ngọc bài rơi xuống đất đánh cộp một cái, lúc này Kim Nguyên Bảo mới buông tay, ta lập tức tránh thoát khỏi cậu ta, ngồi xổm xuống nhặt ngọc bài lên, lau sạch sẽ rồi nhét lại vào trong túi. Lúc ta đứng dậy, ánh mắt vô tình rơi vào trong góc tửu lâu, trong phút chốc mọi thứ xung quanh đột nhiên ngưng đọng lại.

Nam tử ngồi đối diện Lạc Vân Thu kia, chẳng biết lúc nào đã quay người sang, hắn ta có một đôi mắt thâm thúy mà đen nhánh như Hắc Diệu Thạch, mày kiếm lạnh lùng chau lại, đôi môi mím thật chặt. Khoác trên người cẩm bào màu đen thêu hoa văn cây dây leo màu xanh đen, tất cả tóc đều búi lên, một cây trâm bằng gỗ đào cắm trên đỉnh đầu, sạch sẽ, ngắn gọn, cả người tản ra một cỗ khí chất lạnh lùng khó tả.

*Hắc diệu thạch:

images

Võ Lâm Minh Chủ.

Chẳng biết tại sao trong đầu ta liền nhảy ra bốn chữ này, ngay sau đó tâm cũng bắt đầu bang bang nhảy loạn, mặt rất nóng, nóng đến cả lỗ tai.

"Sở Tiểu Bắc!" Kim Nguyên Bảo kéo ta một cái, "Mau trở về với ta. . . . . ."

Không đợi cậu ta nói xong, ta liền nhanh chóng xoay người, lôi cậu ta chạy ra khỏi quán rượu.

Nếu như có một ngày người khác hỏi ta, cái gì gọi là vừa gặp đã yêu, ta nhất định sẽ chém đinh chặt sắt (dứt khoát) nói cho hắn biết: vừa gặp đã yêu, chính là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy người kia, sẽ quên mọi thứ xung quanh, thậm chí ngay cả vịt quay cũng đều quên cầm đi.