Lý Gia Di thấy nhân viên bên ngoài đã gác lại công việc, đang chú ý đến phòng làm việc của mình. Cô ta sợ ảnh hưởng đến công việc bình thường của tập đoàn nên đành phải đồng ý dùng bữa tối với Công Tôn Kiệt.
Sau khi được Lý Gia Di đồng ý, Công Tôn Kiệt nở một nụ cười quỷ dị. Tuy chỉ thoáng qua nhưng đã bị Hứa Vân Thiên bắt được.
"Mẹ kiếp, nụ cười vừa rồi của Công Tôn Kiệt thật quỷ dị, chắc chắn có âm mưu gì đó! Xem ra anh ta đang có mưu đồ gây rối với Lý Gia Di rồi!" Hứa Vân Thiên tự nhủ.
Công Tôn Kiệt dành nhiều thời gian theo đuổi Lý Gia Di như vậy, nhưng Lý Gia Di không đồng ý. Anh ta ngay lập tức mặt dày mày dạn mời Lý Gia Di đi ăn tối, chắc chắn không đơn giản chỉ là dùng bữa với Lý Gia Di. Mục đích của anh ta chắc chắn là muốn chiếm được Lý Gia Di.
Nghĩ đến đây, Hứa Vân Thiên quyết định chỉnh Công Tôn Kiệt một phen. Anh liếc nhìn bàn làm việc, ánh mắt rơi vào một món đồ. Anh lập tức cầm món đồ đó đi về phía văn phòng của Lý Gia Di.
Lý Gia Di đồng ý ăn tối với Công Tôn Kiệt khiến rất vui vẻ. Anh ta đã theo đuổi Lý Gia Di hơn nửa năm và đây là lần đầu tiên cô ta đồng ý ra ngoài ăn tối với anh ta.
"Khà khà, Lý Gia Di, lần này cô không thoát khỏi tay tôi rồi!" Công Tôn Kiệt thầm nói.
"Ồ, đây không phải là Công Tôn Kiệt, phó tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Vũ sao? Thần tượng của tôi đây mà!" Hứa Vân Thiên bước vào văn phòng, nắm lấy tay Công Tôn Kiệt bằng cả hai tay, dáng vẻ trông rất phấn khích.
Công Tôn Kiệt ngạc nhiên nhìn Hứa Vân Thiên. Anh ta hoàn toàn không biết Hứa Vân Thiên: "Ặc, anh là ai?"
"Tôi là fan của anh đấy! Tôi luôn ngưỡng mộ anh, lý tưởng của tôi là trở thành kẻ xấu như anh..." Hứa Vân Thiên vừa nói vừa nắm lấy tay Công Tôn Kiệt lắc lắc.
"Ờm, anh có chuyện gì không?" Công Tôn Kiệt cau mày. Anh ta có chút chán ghét Hứa Vân Thiên. Nếu không phải đang ở trước mặt Lý Gia Di, anh ta đã sớm đá Hứa Vân Thiên ra ngoài rồi.
"Ồ, anh ngồi xuống trước đi, sau đó cho tôi xin chữ ký làm kỷ niệm." Hứa Vân Thiên kéo Công Tôn Kiệt ngồi lên ghế, còn dùng tay lau bụi trên ghế.
Lý Gia Di khẽ cau mày khi thấy Hứa Vân Thiên tỏ ra xum xoe với Công Tôn Kiệt. Cô ta càng khinh thường Hứa Vân Thiên hơn.
Sau khi Công Tôn Kiệt ngồi xuống, Hứa Vân Thiên lấy ra một cây bút và yêu cầu Công Tôn Kiệt ký vào cổ tay áo của mình. Công Tôn Kiệt muốn đuổi Hứa Vân Thiên đi sớm một chút nên cầm bút ký vào tay áo Hứa Vân Thiên.
Nhìn chữ ký của Công Tôn Kiệt, Hứa Vân Thiên vui vẻ nói: "Ồ, cuối cùng cũng có được chữ ký của Công Tôn Kiệt rồi. Cảm ơn anh rất nhiều!"
"Ừm, tôi và trưởng phòng Lý còn có một số việc. Anh xem..." Công Tôn Kiệt không muốn Hứa Vân Thiên cản mũi trong văn phòng nên ra hiệu cho Hứa Vân Thiên rời khỏi văn phòng.
"Ồ, tôi cũng có việc phải làm, không cản trở anh nữa." Hứa Vân Thiên lập tức rời khỏi văn phòng. Đi tới cửa, anh nở một nụ cười xấu xa.
Sau khi Hứa Vân Thiên rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Công Tôn Kiệt và Lý Gia Di: "Gia Di, anh có thứ này muốn tặng cho em!" Công Tôn Kiệt nói rồi muốn đứng dậy.
Nhưng mông anh ta nặng trĩu, căn bản không thể đứng dậy được. “Ấy, chuyện gì vậy?” Công Tôn Kiệt đặt hai tay lên tay vịn của ghế, thử nhấc mông lên.
Chẳng thể nào nhấc mông lên được, mông như bị ghế hút lại. Anh ta dùng hết sức, rít lên một tiếng, quần bị rách, ngay cả quần lót cũng bị rách, lộ ra cặp mông trần.
"A, chuyện gì vậy?" Công Tôn Kiệt giật thốt lên.
Nhìn thấy quần của Công Tôn Kiệt bị rách, còn lộ mông ra ngoài, Lý Gia Di không khỏi lấy làm kinh hãi, sau đó không nhịn được che miệng cười lớn.
Công Tôn Kiệt nhìn thấy chiếc quần rách và vết keo trên ghế thì lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chắc chắn là do thằng fan vừa rồi làm. Tên này quá ghê tởm, thế mà lại bẫy anh ta.
"Ồ, Công Tôn Kiệt cởi quần rồi!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc.
Âm thanh vô cùng vang dội, đến mức tất cả nhân viên trong văn phòng đều nghe thấy và lập tức ùa ra cửa văn phòng của Lý Gia Di để xem chuyện gì đang xảy ra.
Công Tôn Kiệt dù có da mặt dày đến đâu cũng không thể ở lại lâu hơn nữa. Anh ta hoảng sợ ôm mông chạy ra khỏi cửa. Không biết dẫm phải chân ai, anh ta ngã bịch một tiếng xuống đất, khiến mọi người đều có thể nhìn thấy mông trần của anh ta.
“Ha ha, Công Tôn Kiệt rách quần rồi!” Có người không khỏi bật cười.
Công Tôn Kiệt xấu hổ đứng dậy. Nhìn thấy hai tên thuộc hạ của mình vẫn còn cầm biểu ngữ, anh ta thở phì phò nói: "Các người còn đứng đó làm gì vậy? Mau đến đây che lại đi!"
Hai người vội vàng cất biểu ngữ, chạy đến chỗ Công Tôn Kiệt, lấy biểu ngữ che cho Công Tôn Kiệt rồi giúp anh ta rời đi.
Công Tôn Kiệt chật vật rời khỏi tập đoàn Đại Đạo, quay trở lại xe, sắc mặt tái mét. Anh ta nói với hai tên thuộc hạ: "Các người lập tức đi hỏi thăm xem tên khốn lừa tôi là ai? Ông đây muốn giết chết nó!"
Hai thuộc hạ của anh ta vội vàng xuống xe hỏi thăm, một lúc sau mới quay lại báo cáo với Công Tôn Kiệt: "Phó tổng giám đốc Công Tôn, chúng tôi đã điều tra rõ ràng. Người đó tên là Hứa Vân Thiên, là nhân viên mới."
"Hứa Vân Thiên? Các người đã điều tra lý lịch của anh ta chưa?" Công Tôn Kiệt hỏi.
"Hứa Vân Thiên mới tới hôm nay, không hỏi được lý lịch của anh ta."
"Hừ, một đám rác rưởi! Không hỏi được, sao không hỏi Baidu!" Công Tôn Kiệt hừ lạnh một tiếng.
Hai tên thuộc hạ vội vàng dùng điện thoại di động tìm kiếm tên của Hứa Vân Thiên trên Baidu nhưng không tìm thấy thông tin nào. Điều này khiến bọn họ ngạc nhiên, hầu hết mọi người chỉ cần tra tên Baidu là có thể có được ít nhiều thông tin.
Nhưng Hứa Vân Thiên hoàn toàn không có tư liệu gì, ngay cả tên của anh cũng không có: "Ồ, phó tổng giám đốc Công Tôn, tôi không tìm được thông tin của Hứa Vân Thiên!" Thuộc hạ vội vàng nói.
"Cái gì! Không tìm thấy thông tin của Hứa Vân Thiên ư, không thể nào!" Công Tôn Kiệt lập tức lấy điện thoại di động ra kiểm tra, nhưng kết quả vẫn như cũ, không có thông tin gì cả.
"Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Baidu lại không có?" Công Tôn Kiệt cau mày.
Anh ta lập tức gọi điện thoại. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối: "A Vũ, tôi là Công Tôn Kiệt, cậu có thể giúp tôi điều tra thân phận của Hứa Vân Thiên được không?" Công Tôn Kiệt nói.
"Được, xin chờ một chút." Đầu dây bên kia điện thoại trả lời.
Một lúc sau, điện thoại reo lên: "Phó tổng giám đốc Công Tôn, chúng tôi không tìm được thông tin liên quan nào về Hứa Vân Thiên. Người này rất có thể là người không có hộ khẩu."
"Người không có hộ khẩu? Làm sao có thể là người không có hộ khẩu chứ?" Công Tôn Kiệt ngạc nhiên nói.
"Hừ! Bất kể Hứa Vân Thiên là ai, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa!" Công Tôn Kiệt hừ lạnh.
“Được, ngày mai tôi sẽ khiến anh ta rời khỏi thành phố Bạch Xuyên trước bình minh.” Đầu dây bên kia điện thoại trả lời.
"Ừ, rất tốt!" Công Tôn Kiệt hài lòng gật đầu.
Sau khi đám người Công Tôn Kiệt rời đi, mọi người trong văn phòng của bộ phận nhân sự trở nên yên tĩnh, các nhân viên quay trở lại vị trí tương ứng của mình và tiếp tục làm việc.
Hứa Vân Thiên nhìn thấy Lý Gia Di đứng trước cửa sổ, lập tức đi vào văn phòng. Lý Gia Di quay người lại, nhìn thấy Hứa Vân Thiên đi tới, lạnh lùng nói: "Anh lại tới đây làm gì?"
"Tôi biết cô đã đồng ý đi ăn tối với Công Tôn Kiệt, nhưng tôi khuyên cô không nên đi. Anh ta không có ý tốt gì đâu!" Hứa Vân Thiên nhìn Lý Gia Di nói.
"Hừ, anh bớt giả vờ làm người tốt đi. Đây là vấn đề cá nhân của tôi, không liên quan đến anh, mời anh trở lại vị trí của mình đi!" Lý Gia Di khinh thường nói.
Hứa Vân Thiên lắc đầu: "Tôi vốn tưởng cô là người phụ nữ thông minh chứ, không ngờ cô lại ngu ngốc như vậy! Cô cứ đi ăn đi, cô sẽ hối hận cả đời thôi!" Hứa Vân Thiên hừ lạnh nói.
Anh có lòng nhắc nhở Lý Gia Di, nhưng không ngờ cô ta lại không biết ơn, điều này khiến anh rất tức giận.