Ánh tà dương lúc chạng vạng chiếu trên song cửa sổ, cửa sổ lại đóng chặt khiến trong phòng có vẻ rất âm u.
Dáng vẻ đen mặt của Mông Khanh khiến Trì Quan bị doạ, cả người nhất thời phục hồi tinh thần. Cậu chống người dậy, run rẩy mà nhìn người đàn ông cao to: “Sao, sao vậy?”
“Ngươi vừa mới nói “Thính Phong các”?” Mông Khanh quay người từng bước trở về, khí thế trên người hắn rất mạnh, nhất thời Trì Quan cảm thấy không khí trong phòng dường như cũng bị hút ra ngoài, cả người đột nhiên không thể hô hấp.
“Thính, Thính Phong các thì làm sao?” Trì Quan nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối, chảng hiểu sao lại nhớ tới cái đem cha mẹ mất ấy, cuồng phong khiến lửa đỏ trong Trì phủ cháy càng to hơn, tất thảy trong ký ức đều tan thành mây khói; cậu mang theo mấy hộ vệ bị thương hoảng hốt trốn chạy dưới ánh trăng, nhưng chạy không được bao lâu liền bị mấy người chặn lại trên sơn đạo.
Bọn họ mặc áo đen, cầm trường kiếm, quay lưng lại với ánh trăng, bóng người cao to mà lạnh lùng, cái loại cảm giác ngột ngạt khiến người nghẹt thở kia dường như trùng với Mông Khanh ở trước mặt.
Huyết sắc trên mặt Trì Quan hầu như bị rút sạch, vai cậu hơi run run. Mông Khanh chống hai tay ở hai bên người cậu, vây người trong tầm mắt, gằn từng câu từng chữ: “Làm sao ngươi biết “Thính Phong các”?”
“Nghe, nghe người ta nói.” Viền mắt Trì Quan đỏ lên, gấu ngốc như vậy thật đáng sợ, cậu không thích!
“Nghe ai nói?”
“Trong trà lâu, một người đàn ông, đội mũ rộng vành cầm kiếm.” Trì Quan nói rất nhanh, “Là gã, gã nói cho ta biết.”
“Đang yên đang lành, sao gã lại nói cho ngươi biết về Thính Phong các?” Màu mắt Mông Khanh rất sâu, không hề chớp mắt mà nhìn vẻ mặt Trì Quan, “Các ngươi nói những gì? Tất cả đều nói cho ta biết.”
Đây là lần đầu tiên Trì Quan cảm thấy sợ người đàn ông này từ đáy lòng. Cậu ở chung với Mông Khanh lâu như vậy, chỉ cảm thấy trên người hắn sự chân thực, an tâm, tin cậy vĩnh viễn. Nhưng một khắc này, cậu lại đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Trì Quan à Trì Quan, căn bản là mày nhìn lầm rồi, thế này sao lại là gấu ngốc chất phác gì chứ, rõ ràng là một con gấu hung dữ ăn thịt người.
Trì Quan nhắm mắt, không nhìn vẻ mặt Mông Khanh, nói rõ ràng từ câu từng chữ mà đại hiệp áo đen kia đã nói với mình.
Một hồi lâu sau, Mông Khanh mới buông cậu ra ngồi xuống. Ánh chiều tà ngoài cửa sổ hoàn toàn biến mất, bóng đêm dần buông, đèn lồng ngoài mái hiên sáng lên.
Bốn phía yên tĩnh, hầu như có thể nghe được tiếng chào khách của tiểu nhị dưới lầu.
“Ngươi muốn báo thù?” Thanh âm của Mông Khanh chậm lại rất nhiều, “Báo thù cho ai?”
“… Cha mẹ ta.” Trì Quan vẫn nhắm chặt hai mắt, cuộn mình vào trong chăn gắt gao nép vào góc.
Mông Khanh rũ mắt xuống: “Xin lỗi, vừa nãy ta đã sốt ruột rồi.”
Một hồi lâu sau Trì Quan mới nắm góc chăn nói: “Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Cái gì?”
“Ngươi không phải người trong thôn, cũng không phải là một thợ săn bình thường, công phu quyền cước của ngươi tốt như vậy….” Trì Quan nói, “Thính Phong các có quan hệ thế nào với ngươi?”
Mông Khanh bất đắc dĩ cười cười, Trì Quan kỳ thực cũng không ngốc, lúc mấu chốt vẫn có thể nhìn rõ thế cuộc.
Mông Khanh thở dài: “Ngươi nói cho ta biết ngươi xảy ra chuyện gì trước, ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện của ta.”
Hắn vốn chỉ cho rằng Trì Quan là một công tử ca bỏ nhà trốn đi, hoặc bị đuổi giết. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng hắn cũng không để ý lắm. Nếu có một ngày Trì Quan đồng ý nói ra, hắn sẽ nghe, nếu Trì Quan muốn về nhà, hắn sẽ cũng cậu về – với điều kiện tiên quyết là hắn phải cột chắc người ở bên mình đã, về Trì gia chỉ có thể tính là đi thăm thôi.
Nhưng rốt cuộc giờ hắn phát hiện, sự tình có chút không giống với ban đầu mình nghĩ.
Trì Quan trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Trì gia… Ở thành Tứ Huyền cũng không phải là gia tộc lớn gì, chỉ là người buôn bán bình thường. Cha ta thích đọc sách chơi cờ, xem như là một nho thương. Có một năm… Cha ta ra ngoài bàn chuyện, lúc trên đường quay về thành Tứ Huyền có cứu một người. Sau chuyện này, địa vị của nhà ta ở thành Tứ Huyền đã không giống như cũ nữa.”
Trì Quan dừng một chút, biểu hiện phức tạp nói: “Người kia, là đương kim thái tử.”
Lông mày Mông Khanh nhảy một cái.
“Lúc đó y còn không phải Thái tử,” Trì Quan nói, “Chỉ là một hoàng tử bình thường. Thái tử tiền nhiệm vẫn muốn tính kế y, rốt cuộc cùng thành công lừa y đến thành Tứ Huyền, định bí mật tạo hiện trường bất ngờ bỏ mình, nhưng đáng tiếc là bị cha ta vô ý làm hỏng. Cha ta cũng không biết thân phận của y, cứu y về Trì phủ, rồi chờ y chữa khỏi bèn đưa cho y một ít lộ phí và lương khô, nói muốn đưa y về nhà.”
Hoàng tử không đáp ứng, rời Trì phủ, sau đó tự mình trở về hoàng cung.
Sau đó không lâu, hoàng tử lại xuất cung tới Trì phủ. Lần này y thẳng thắn thân phận, tất nhiên Trì lão gia vô cùng kinh ngạc, nhưng do khâm phục tính cách của hoàng tử. Y rất gần gũi, lại cũng rất có cách nghĩ, Trì lão gia vô cùng thưởng thức y, sau khi biết được y gặp chuyện, bèn bắt đầu bí mật trợ giúp y.
Mẹ Trì từng khuyên mấy lần, họ là nhà làm ăn, tuyệt đối không thể nhúng tay vào chuyện Hoàng thất. Nhưng cha cậu thích đọc sách, mà một người đọc sách vẫn luôn có trái tim lo cho việc đại sự thiên hạ. Ông cho rằng Thái tử thủ đoạn đê hèn, sát hại huynh đệ không xứng làm vua một nước, bèn liên tục bí mật trợ giúp hoàng tử, thậm chí cuối cùng còn trở thành một sự giúp đỡ lớn của hoàng tử.
Theo việc hoàng tử bắt đầu hiển lộ tài hoa, Trì gia cũng thăng tiến theo. Cuối cùng Thái tử bị phế, hoàng tử thành công thượng vị, Trì gia cũng cho rằng từ đây có thể làm rạng rỡ tổ tông, lên như diều gặp gió.
Đoạn thời gian đó, địa vị của Trì gia ở thành Tứ Huyền còn cường thế hơn so với các thế gia quý tộc khác. Tuy nhiên, Trì lão gia vẫn cần mẫn làm ăn như cũ, chưa bao giờ từng có ý đồ không tốt với Thái tử.
Có thể suy nghĩ của những người ngồi ở vị trí cao, những người bình thường như họ chưa bao giờ có thể hiểu thấu được.
Mông Khanh sáng tỏ: “Nhà các ngươi bị hãm hại? Hay là thành cái gai trong mắt Thái tử?”
“Có lẽ là cả hai.” Trì Quan vô lực nói, “Cha ta thích kết giao bằng hữu, sau khi địa vị Trì gia thay đổi, người chủ động tới cửa kết gia với cha con nhiều hơn, trong đó không thiếu hoàng thân quốc thích, quý tộc tử đệ… Cha chưa từng suy nghĩ nhiều, nhưng ông ấy không biết rằng những điều này cuối cùng đều bị cơ sở ngầm truyền vào trong cung, bị Thái tử biết rõ ràng.”
“Thái tử hoài nghi cha có mưu đồ, kẻ có ý bèn nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, cuối cùng vu hại cha ta có ý đồ bồi dưỡng những hoàng tử khác tranh cướp ngôi vị Thái tử, bèn…” Trì Quan cắn răng, “Đêm đó ta cũng không về nhà ăn cơm như bình thường, chơi với bạn bè ở ngoài đến rất muộn mới trở về, lúc đến trước cửa, mới phát hiện sự tình không đúng.”
Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là vết máu đỏ tươi, máu của hạ nhân quản sự trong nhà chảy thành sông, cha mẹ thì ngã trước cửa phòng ngủ, lúc cậu chạy đến vẫn còn môt hơi tàn.
“Cha mẹ bảo ta không được báo thù, đi càng xa càng tốt, cũng không được về nữa.” Trì Quan cười khổ, “Chính ta cũng hiểu rõ, ta chỉ là một kẻ bình dân, làm sau đấu thắng được… Thái tử cao cao tại thượng.”
Mông Khanh trầm mặc, lát sau mới thở dài, kéo người ôm vào ngực.
Hẵn vẫn cảm thấy Trì Quan thiếu tâm nhãn, là một đoá hoa yêu kiều nuôi trong nhà ấm, cái gì cũng không, cái gì cũng không để trong lòng.
Mấy ngày nay, Trì Quan giả ngây giả dại qua loa xong chuyện, dường như chưa bao giờ nghĩ tới người trong nhà, hắn cũng chưa từng thấy trên mặt Trì Quan có bất kì đau đớn và nhớ nhung gì.
Do đó, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một người như vậy mà trên lưng lại đeo huyết hải thâm cừu như thế.
Đúng là Trì Quan không có ý định báo thù, cậu đã đáp ứng cha mẹ phải trốn thật xa, bảo vệ cái mạng này. Cậu đã đủ khiến cha mẹ thất vọng thương tâm rồi, cậu không muốn đến chút tâm nguyện cuối cùng này cũng làm không nổi.
“Ngươi rất kiên cường.” Mông Khanh hôn mặt Trì Quan một cái, “Ngươi khiến ta ngạc nhiên lắm.”
Trì Quan không lên tiếng, cậu ngơ ngác thất thất một lát, sau đó mới nói: “Huynh thì sao?”
Mông Khanh trầm mặc một chút, nói: “Ta…. Đã từng là một thành viên trong Thính Phong các.”
Trì Quan kinh ngạc, ngồi dậy: “Thính Phong các? Vậy rốt cuộc là nơi nào vậy?”
“Giống như kẻ áo đen kia nói với ngươi, là chỗ lấy tiền làm việc. Có khi cho dù ngươi có tiền, cũng chưa chắc có thể tìm tới chúng ta.”
Giết người phóng hỏa, giấu xác vu oan, vu hại trộm cắp…
Bọn họ cái gì cũng làm.
Thính Phong các ẩn thân trong Dược Vương cốc. Trong cốc tràn ngập khí độc, chỉ có người hiểu chuyện trong đó mới có thể hái thảo dược nào để giải độc, hoặc là được người Thính Phong các mang vào mới không sao.
Bởi vậy người có thể thật sự nhìn thấy Thính Phong các, thường cũng không phải là người bình thường, mà những chuyện Thính Phong các làm, cũng không phải là việc bình thường.
“Ta không muốn làm nữa.” Mông Khanh nói, “Do đó ta đào tẩu. Người Thính Phong các không được chết tử tế, hoặc là chết trong khi làm nhiệm vụ, hoặc là uống thuốc độc tự sát mới có thể triệt để xoá tên trong Thính Phong các. Bởi vì bọn ta biết rất nhiều bí mật, mà chỉ người chết mới có thể giữ bí mật mà thôi.”
Tim Trì Quan đột nhiên nảy lên: “Do vậy mà huynh luôn ở trong thôn, chưa bao giờ ra ngoài…”
“Kỳ thực cứ một quãng thời gian thì ta lại dọn nhà.” Mông Khanh nói, “Ở thôn này cũng không được bao lâu.”
Hắn nói xong rồi trầm mặt: “Ngươi nói người mặc áo đen kia, rất có khả năng là người Thính Phong các tới tìm ta. Nếu bọn chúng ta tìm được phụ cận rồi thì chúng ta không thể ở lâu nữa.”