Tử Nguyệt một lần nữa tỉnh lại trong căn phòng tối. Nó mở to mắt, trân trân nhìn lên trần nhà, lầm bầm mắng mình ngu ngốc. Càng trách bản thân nó lại càng hận mẹ nó. Tại sao bà lại lấy ông ta? Bà biết rõ Lê Hùng chính là kẻ đã tự tay hãm hại ba nó. Tử Nguyệt đặt tay lên trán, nhíu mày nhớ đến cái ngày gia đình nó đổ vỡ.
Ba nó, Hoàng Mộc là một bác sĩ trẻ ưu tú. Năm ấy ông là bác sĩ khoa tim mạch, sau nhiều năm phấn đấu, ông được đề bạt lên chức trưởng khoa. Nó nhớ như in khuôn mặt vui sướng của ba nó khi thông báo tin đó cho mọi người trong nhà biết. Mặc dù còn đang trong thời gian xét duyệt như tám, chín phần mười ông sẽ được. Anh em nó cũng vui mừng thay ông. Còn mẹ nó... Tử Nguyệt nhớ ra khi đó vẻ mặt của bà ấy rất gượng gạo. Nó đã hỏi rằng:
"Mẹ không vui sao?"
"Vui chứ."
Lúc đó nó còn nhỏ, chưa học được cách đọc cảm xúc thông qua nét mặt. Bây giờ nhớ lại, mẹ nó trả lời câu đó với nụ cười nhợt nhạt.
Mấy ngày sau đó, vào giữa đêm, ba nó đột nhiên được bệnh viện gọi tới tiếp nhận một ca phẫu thuật. Không chút chần chừ, ông tất tả đi ngay. Sáng hôm sau, ba nó chờ về. Trên gương mặt thấm sự mệt mỏi cùng nặng nề không rõ. Nhìn ông giống như bị rút cạn hết sức lực. Hỏi ra, nó mới biết, ca phẫu thuật đã thất bại. Những di chứng trong những ca phẫu thuật trước đó của người bệnh dồn ép lại khiến căn bệnh ngày một trở nên nặng nề, không tài nào cứu chữa được nữa. Ông không phải bác sĩ phụ trách bệnh nhân đó, tối bị gọi đi vì ông là người có tài năng xuất sắc nhất. Ông oán trách vị bác sĩ phụ trách kia làm việc qua loa, nếu không, người bệnh cũng không đến nổi này.
Ngày hôm đó, ba nó như già đi mấy tuổi, dường như ca phẫu thuật thất bại đã trở thành nỗi ám ảnh không thể dứt đối với ông.
Sau đó, đột nhiên ba nó nhận được giấy báo của tòa. Nghe đâu, người nhà bệnh nhân kia kiện bác sĩ phẫu thuật không làm việc hết chức trách, rõ ràng người bệnh có khả năng cứu chữa được rất cao, cuối cùng lại vì người bác sĩ vô tâm mà chết. Ba nó vô cùng bàng hoàng, ông chỉ thay người bác sĩ phụ trách kia phẫu thuật một ca sao lại thành ra thế này. Báo đài đưa tin rất nhiều, anh em nó ra ngoài đường cũng nhận được vô số ánh mắt khinh ghét của mọi người xung quanh. Có những lúc nó hoang mang, bị bắt nạt đến phát khóc, còn oán giận ba, những lúc đó, Tử Nhật luôn bên cạnh nó, an ủi và giải thích cho nó hiểu: Ba không làm sai gì cả. Tiếp đó, ba nó cũng công khai nói rõ nguyên nhân ca phẫu thuật thất bại. Người nhà kia đổi hướng muốn kiện bác sĩ phụ trách. Tưởng chừng sóng gió đã qua đi, không ngờ tới, trong hồ sơ bệnh án của người, lại ghi tên ba nó là bác sĩ phụ trách. Những lời thanh minh, giải thích trước kia của ông biến thành trò cười, trở thành lời ngụy biện, bị mọi người chỉ trích thậm tệ. Ba nó lần thứ hai bị trúng đòn đả kích nặng nề, gần như suy sụp. Bao nhiêu năm làm người bác sĩ tận tâm, cứu được vô số người, nhận được vô số lời khen cùng cảm ơn, sự nghiệp lại đang trên đà phát triển, chuyện xảy ra cứ vậy đẩy ông xuống địa ngục. Sau nhiều lần tra hỏi trưởng khoa, ông mới biết được, hóa ra bác sĩ phụ trách kia chính là con trai cả của viện trưởng. Lần này, ông chính là bị sử dụng như một con tốt thí để bảo vệ cho ông ta.
Dù trưởng khoa có khuyên ông đừng làm lớn chuyện, đợi chuyện này qua đi, mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhưng ba nó nhất quyết không chịu gánh cái nỗi oan này, một mực muốn làm rõ. Chuyện ngày càng lớn lên. Vụ kiện còn chưa giải quyết xong, lại có bằng chứng nói ông sử dụng chất kích thích trước khi thực hiện ca phẫu thuật. Sử dụng chất kích thích trước khi phẫu thuật là điều vô cùng cấm kị đối với một bác sĩ. Nhìn qua đoạn video gọi là bằng chứng đó, nó đúng là quay ở nhà nó, lúc ba nó đang uống rượu, nhưng là ở hai ngày trước khi thực hiện ca phẫu thuật kia. Danh tiếng của ba nó càng ngày càng bôi đen, cho dù ông có nói thật đi chăng nữa, sẽ chẳng ai tin. Ba nó khó khăn chống đỡ bao lời sỉ nhục từ dư luận cùng với áp lực từ pháp luật. Ngay lúc tưởng chừng sẽ hết đường cứu vãn, người nhà bệnh nhân kia rút đơn kia, thực hư chuyện video kia cũng được làm rõ. Làm rõ rồi thì sao, rút đơn kia rồi thì sao? Ba nó đã bị bệnh viện đuổi việc. Ông phải mất một tháng sau khi sự việc kết thúc mới có thể ổn định lại tinh thần. Ông cũng không kiên trì làm sáng tỏ vụ việc nữa, người ta có quyền có thế, có làm căng hơn nữa, người chịu thiệt cũng là ông. Nghĩ tới vợ con, ông quyết định từ bỏ. Đến khi vụ việc chìm xuống, ông đi xin việc lại. Kì lạ là dù ông có đến bệnh viện hay phòng khám, ông đều bị từ chối, họ không nói rõ nguyên nhân tại sao không nhận ông. Tình cờ, một ngày vừa phỏng vấn thất bại xong, ra khỏi cửa ông mới nhớ mình quên đồ, quay lại lấy thì thấy người vừa từ chối ông đang nói chuyện với ai đó. Vô tình nghe tới có liên quan đến mình, ông đứng nghe thêm một lúc. Cuối cùng, ông cũng biết tại sao không có nơi nào chịu nhận mình, hóa ra những người phụ trách phỏng vấn đều bị Lê Hùng mua chuộc, không cho nhận ông.
Hoàng Mộc phẫn uất đến tột cùng. Đã hại ông như thế giờ lại muốn dồn ông vào đường cùng. Ông chạy tới tìm Lê Hùng chất vấn, thân cô thế cô, nhận lại là bị đánh một trận nhừ tử, còn bị Lê Hùng cười nhạo, nói sẽ không cho ông ngóc đầu lên nổi. Tất cả chỉ vì, ông được ba ông ta coi trọng, tranh giành chức vị trưởng khoa với ông ta.
Hoàn cảnh gia đình ngày một khó khăn hơn, ba nó vô cùng suy sụp, mà ngay lúc đó, mẹ nó đòi ly hôn, dứt khoát muốn rời đi. Hết đả kích này đến đả kích khác, từ một người bác sĩ đầy triển vọng biến thành một kẻ thất nghiệp bị ngàn người phỉ nhổ, lại bị vợ bỏ, có người đàn ông mạnh mẽ nào chịu nổi cơ chứ.
Bi kịch của gia đình nó đều bắt đầu từ người đàn ông kia. Hạnh phúc tan vỡ, sống trong cảnh bần hàn và rồi... mất đi người thân yêu nhất.
Tử Nguyệt mím chặt môi, hai dòng nước mắt long lanh lăn dài xuống, nổi bật trong phòng tối. Ngẫm lại thái độ của mẹ nó trước và sau khi ba nó gặp chuyện, nó không tài nào ngăn bản thân nghĩ tới mẹ nó đã phản bội ba nó, đoạn video kia là do bà đưa ra và bà đã ngoại tình từ trước. Không thể chịu được vất vả, bỏ ra đi tìm hạnh phúc mới, nó có thể thông cảm cho bà. Nhưng... việc bà phản bội ba, tiếp tay cho người ngoài hãm hại ông, nó không tài nào tha thứ được, đã thế, bà còn lừa gạt nó cứu đứa bé kia.
Tử Nguyệt mạnh tay gạt nước mắt đi. Nhớ lại lời Bá Kỳ cùng lời của Lê Hùng ban nãy, nó đoán ra đứa bé kia cũng chỉ là công cụ giúp bọn họ có được vinh hoa phú quý. Trên đời này, còn có loại người vô sỉ như thế sao?
Nó hít sâu một hơi, ngồi bật dậy. Cửa phòng vừa lúc mở ra. Người đàn ông bắt nó đem khay thức ăn vào, bật điện, tùy tiện để khay thức ăn trên bàn, nói:
- Không muốn sống thì mau ăn đi!
- Anh bắt tôi đến đây có mục đích gì? - Tử Nguyệt trừng mắt hỏi.
- Đương nhiên là để bắt tên Lam Thiên rồi. Tôi không dư hơi chơi đùa với người dư thừa. - Người đàn ông khinh khỉnh nói. - Ngoan ngoãn làm một con tin chờ người tới cứu đi. Nếu không... đừng trách tại sao mất mạng!
Bỏ lại lời đe dọa, người đàn ông đóng cửa ra ngoài. Hai mắt nó bàng hoàng mở lớn. Bắt nó là muốn dụ Lam Thiên tới? Tử Nguyệt kinh sợ thở gấp. Nếu lúc trước không biết được tình cảm của Lam Thiên dành cho mình, nghe được chuyện này nó nhất định sẽ cười bọn họ ngu ngốc, nhưng hiện tại... Lam Thiên là người coi trọng tình cảm... cậu... sẽ đến. Đám người này là kẻ xấu, Lam Thiên đến không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Không được! Nó không thể trở thành nhược điểm của cậu, nó không thể để cho đám người kia lợi dụng để hãm hại cậu, chàng trai đã đối xử tốt với nó biết bao nhiêu. Nhắm chặt mắt, tạm thời trấn áp sự thù hận với Lê Hùng xuống, nó tập trung vào mục tiêu trước mắt: Rời khỏi đây. Đúng vậy! Nó nhất định phải trốn khỏi đây.
Cả người bủn rủn bước xuống giường. Việc trước mắt là nó phải bổ sung năng lượng. Tử Nguyệt nhìn khay thức ăn đặt trên bàn, nó hiện giờ là con tin quan trọng hẳn khay thức ăn không bỏ thuốc độc. Tử Nguyệt tiến tới, khó khăn nuốt lấy từng ngụm cơm. Nó phải rời khỏi đây!