Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2

Chương 55: Dịu dàng




Tử Nguyệt được hai mẹ con Lam Thanh kéo đi ăn trưa mới thả cho về. Sau khi tạm biệt cô, hai mẹ con Lam Thanh bắt một chiếc xe taxi đến tập đoàn BS, trên xe, Lạc Dương hỏi mẹ:

- Sao mẹ quan tâm anh ấy dữ vậy? Còn đâu thấy mẹ dò hỏi mấy bạn của anh Lam Thiên như vậy đâu.

Trong bữa ăn, mẹ của cậu cứ như thám tử muốn biết hết mười tám đời tổ tông nhà anh kia. Còn anh Tử Nhật thì ấp a ấp úng trả lời, xem anh ấy có vẻ khó xử lắm.

- Mẹ là đang làm tròn chức trách của người mẹ. Muốn trở thành người một nhà, trước tiên phải hiểu rõ về nhau. - Lam Thanh cười cười nói.

- Người một nhà? Mẹ tính nhận nuôi ảnh sao? Nhưng mà ảnh cũng có gia đình mà. - Lạc Dương cảm thấy thật khó hiểu.

- Trở thành người một nhà có rất nhiều cách. Sau này, con cũng sẽ đem một người lạ về để trở thành người một nhà đấy. - Lam Thanh xoa đầu Lạc Dương nói.

- Kỳ quái! Không dưng lại đem người lạ về làm gì cơ chứ. - Lạc Dương bĩu môi.

- Sa, ai biết được chứ! - Lam Thanh cười thần bí.

Một buổi sáng lang thang ở ngoài, Tử Nguyệt nghĩ mình phải trở về. Nó không biết mọi người thi đấu ra sao! Giờ này... hẳn là thi đấu xong rồi. Vừa nghĩ đến đó, điện thoại nó reng lên. Nhìn thấy là Tử Lẫm gọi, nó vội vàng bắt máy:

- Tử Lẫm...

- Tử Nguyệt, cậu đang ở đâu đấy? - Ở bên kia, Tử Lẫm hỏi. Xen lẫn trong tiếng cậu là tiếng ồn ào chói tai.

- Tớ đang ở ngoài. Trận đấu... thế nào?

- Chúng ta thắng! Mọi người đang ăn mừng nè. Cậu mau tới đi! - Tử Lẫm nói.

Thắng! Thật tốt quá! Thế nhưng, nó chẳng giúp ích được gì cả, sao có thể cùng mọi người ăn mừng cơ chứ.

- Không. Tớ không đến đâu! - Tử Nguyệt từ chối.

- Sao vậy? Cậu không khỏe sao? - Tử Lẫm lo lắng hỏi.

- Hôm nay thôi. Lần sau... sau khi giành chức vô địch... tớ sẽ đi ăn cùng mọi người.

- Vậy sao? Tớ hiểu rồi. Lần sau chúng ta sẽ ăn cùng nhau. À, để tới gói một ít thức ăn đem về cho cậu!

Bàn tay Tử Nguyệt siết chặt lấy điện thoại, thì thào:

- Tử Lẫm, cậu tốt thật đấy!

- Cậu nói gì thế! Chúng ta là bạn mà. - Giọng Tử Lẫm cao lên, có vẻ cậu đang lúng túng.

- Xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng.

- Đừng bận tâm. Trận tới, chúng ta cùng chiến đấu nhé!

- Ừm. Nhất định. Thôi, cậu ăn cùng mọi người đi, tớ cúp máy đây. - Tử Nguyệt nói xong liền tắt máy. Ánh nắng chiều dìu dịu, ấm áp, Tử Nguyệt ngước đầu nhìn lên bầu trời. - Trận tới, mình... nhất định sẽ thi đấu.

Điện thoại vừa tắt liền nhận thêm một cuộc gọi. Lần này là Long Phi. Đội của cậu cũng vào bán kết, thi đấu với đội Hỏa Vũ, đội của Lui. Không biết... kết quả thế nào...

- Alo, Tử Nguyệt. Hôm nay cậu không thi đấu, bị sao à? - Vừa bắt máy, Long Phi đã hỏi thăm nó.

- Không. Tinh thần không ổn định thôi. Còn cậu, thi đấu thế nào?

- Bọn tớ... thua rồi. Bên kia mạnh thật đấy. Nhất là tên kia. Cậu biết mà, lúc trước cậu ta đấu ngang với Tử Nhật, bây giờ càng mạnh hơn. Đội của các cậu cũng vào chung kết, có thể cậu sẽ đấu với cậu ta đó.

- Có lẽ.

Nhưng Tử Nguyệt nghĩ là không có khả năng. Vị trí thi đấu của Lui chỉ xếp sau đội trưởng trong khi đó, nó lại ở vị trí thứ tư. 

- Đừng thua cậu ta, Tử Nguyệt! Để cho tên đó thấy cậu giỏi thế nào!

- Ừm. Tớ biết rồi. Các cậu đang ở đâu? - Nó muốn tới gặp Long Phi một chút.

- Bọn tớ đang trên đường về! Năm nay đại hội lại diễn ra trước kì thi, phải về ôn tập chứ! - Long Phi nói bằng giọng nghịch ngợm.

- À, chúc cậu thi tốt.

- Cậu cũng vậy! Thôi, tớ về đây. Lần tới sẽ lên thăm cậu.

- Ừm. Tạm biệt.

Hỏa Vũ? Đấu với Lui sao? Dù đấu với ai, nó cũng nhất định chiến thắng. Nó đến Quang Vân là để chiến thắng. Chỉ vì mục đích đó... nghĩ đến đây, lòng Tử Nguyệt trùng xuống. Những lời Lam Thiên nói sáng nay lại ùa về trong đầu nó, nó không còn cảm thấy tức giận về những lời nó đó nữa. Nó đang nghĩ, có phải nó đã phụ kỳ vọng của cậu. Nó còn ra lời trách móc với cậu. Đúng rồi, nó còn quát vào mặt Lam Thiên nữa, làm sao bây giờ? Lỡ như Lam Thiên quá tức giận khai trừ nó thì sao? Hồi sáng quá nóng nảy, đánh mất lí trí, bây giờ bình tĩnh lại rồi, mới nhớ ra, Lam Thiên là người quyết định cuộc sống sau này của nó. Làm sao bây giờ? Tìm người xin lỗi liệu có cứu vãn được tình hình không? Lam Thiên, đâu phải người nhỏ mọn đâu nhỉ? Với lại... Tử Nguyệt nhìn điện thoại của mình... nó vẫn còn một tấm kim bài miễn tử... cũng không biết có tác dụng không... nhưng cứ thử trước đã.

Tử Nguyệt mất hai mươi phút để về tới kí túc xá. Trong kí túc xá lúc này khá vắng người, phần lớn là thành viên của câu lạc bộ và giờ họ vẫn còn đang ở ngoài ăn chơi. Tử Nguyệt mò đến cửa phòng Lam Thiên, trên tay cầm một lá thư. Giờ này hẳn anh ta còn ở ngoài, nó nghĩ ra nên viết một lá thư xin lỗi để mở màn trước. Lời lẽ khẩn thiết thế kia, chắc Lam Thiên cũng sẽ nguôi giận. Sau đó, nó chính thức gặp mặt nói lời xin lỗi. Hừm, có lẽ sẽ được bỏ qua. 

Tử Nguyệt ngó nghiêng tìm kiếm khe hở để nhét vào. Cửa ở đây sao mà tốt thế, một khe hở cũng không có. Không lẽ nó lại để lá thư dưới đất. Lỡ Cao Văn về trước, thấy được lá thư thì sao? Chuyện xấu mặt ai muốn nhiều người biết đâu, mà người đó còn là Cao Văn, ai biết được cậu sẽ lấy chuyện này ra giễu cợt nó một phen. À, hình như dạo này tâm tình Cao Văn không tốt, có chuyện bận lòng, hẳn không rảnh quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này đâu. Sau một suy nghĩ kĩ, nó quyết định đặt lá thư dưới cửa. Vừa mới khom người xuống đã nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh:

- Tử Nhật, cậu làm gì ở đó thế?

Tử Nguyệt giật mình, rút tay cầm lá thư ra đằng sau, ngẩng đầu lên. Nó ngạc nhiên nhìn người đến:

- Diệc Phàm, anh về rồi sao?

- Đương nhiên, sắp đến kì thi còn gì! - Diệc Phàm bĩu môi nói, chà chà mũi chân xuống sàn.

- Ra vậy! Anh về là tốt rồi. - Tử Nguyệt cười hì hì. - Thôi, tôi về phòng đây.

Diệc Phàm nhanh mắt thấy vật sau lưng nó, cậu áp sát lại gần, trừng mắt hỏi:

- Cậu giấu vật gì sau lưng thế?

- Làm gì có vật nào! - Tử Nguyệt đảo mắt, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi.

- Tôi rõ ràng thấy. Nó trông giống một lá thư. - Diệc Phàm nói, bỗng cậu a lên một tiếng như nhận ra cái gì đó. - Không lẽ là thư tình. Tử Nhật, cậu viết thư tình cho Lam Thiên sao? Tôi tưởng nó là tin đồn, không lẽ là thật. Hay cậu đang theo đuổi Lam Thiên, nào, cho tôi xem cậu viết thư tình thế nào. Tôi muốn tham khảo!

- Đó không phải thư tình. - Tử Nguyệt xấu hổ hét lên.

Tiếng bước chân lộc cộc dừng lại, Lam Thiên cau mày nhìn hình ảnh Diệc Phàm áp Tử Nguyệt vào tường, một tay vòng ra sau thắt lưng nó. Và cả câu cậu vừa nghe được. Thư tình... nó viết thư tình cho ai?

- Cậu... viết thư tình?

Tử Nguyệt không ngờ tới Lam Thiên lại nghe thấy. Cả cái cách hỏi lại kia, cậu hỏi một cách bình thường nhưng sao ánh mắt nhìn nó... làm Tử Nguyệt sởn hết cả gai óc.

- Đúng đó. Cậu ấy viết thư tình cho cậu. Tớ thấy Tử Nhật cầm lá thư, thập thò trước cửa phòng cậu. - Diệc Phàm nhanh miệng nói. Cậu còn ra vẻ am hiểu nói thêm. - Cậu ấy còn giấu diếm không cho tớ biết, tám chín phần là thư tình rồi!

- Viết cho tôi? - Lam Thiên nghiêng đầu, tránh thân hình Diệc Phàm chắn trước, nhìn nó hỏi.

- Đúng là viết cho anh... nhưng không phải... - Tử Nguyệt còn đang giải thích thì Lam Thiên cắt ngang.

- Chúng ta vào phòng rồi nói! Diệc Phàm, cậu về phòng soạn đồ đi, tớ nói chuyện xong với Từ Nhật sẽ chuyển đồ giúp cậu. 

- Tớ biết rồi!

Lam Thiên mở cửa phòng, nói với Tử Nguyệt:

- Vào đi!

- Vâng.

Tử Nguyệt nhón chân lên một chút, nhìn lướt qua một bên mặt của Lam Thiên. Sao nó có cảm giác, cậu đang vui nhỉ? Không lẽ bị ảo giác rồi, mới đó còn lạnh lẽo như thần chết cơ mà, sao có thể biến thành nam thần ấm áp nhanh như thế được chứ!

Tử Nguyệt ngồi đối diện với Lam Thiên, Lam Thiên từ tốn bưng cho nó một ly trà, rồi ngồi xuống hỏi:

- Thế là thư cậu viết đâu?

Tử Nguyệt cảm giác cậu cố ý mềm giọng xuống, vẫn cảm nhận được chất giọng lành lạnh nhưng nó rất mờ nhạt, cả ánh mắt Lam Thiên nhìn nó nữa... diễn tả thế nào nhỉ... nhu hòa... phải vậy không?

- Tử Nhật, cậu đang nghĩ gì vậy?

- Không... Thật ra, nếu tôi đã lỡ gặp anh thế này... thì không cần tới bức thư nữa... - Tử Nguyệt xoắn xuýt, mắt hết nhìn cậu lại nhìn xuống bàn, cứ liên tục như thế vài vòng, ra vẻ rất khẩn trương.

Không lẽ là nói trực tiếp? Lam Thiên thầm nghĩ. Cậu nên phản ứng thế nào? Nội tâm Lam Thiên cũng khẩn trương. Trong đầu hiện ra ngàn vạn tình huống và nhiều cách trả lời khác nhau. Tất nhiên, đối với những phản ứng sến súa, sướt mướt, Lam Thiên loại ngay. Còn cái kiểu nói lời lãng mạn gì đó... cậu cũng không nói được. Biết trước sẽ có tình huống này cậu đã hỏi ba để tham khảo. Ông ấy chắc có kinh nghiệm. (đúng rồi, kinh nghiệm tỏ tình đó)

Đang trong lúc rối rắm, Lam Thiên nhớ ra một chuyện làm đầu óc lập tức tỉnh táo. Buổi sáng, cậu và nó còn cãi nhau, thế nào buổi chiều nó lại tìm cậu tỏ tình được. Như thế không phải đầu óc có vấn đề thì chính là thích ngược. Nhưng, Tử Nhật đâu phải loại đó đâu nhỉ?

Tử Nguyệt thấy Lam Thiên chuyển tư thế, người cậu nghiêng qua một bên, một tay đặt trên bàn, những ngón tay gõ gõ, một tay gác lên thành salon, tầm mắt trực diện dán lên người nó như đang tìm tòi.

Tử Nguyệt khẩn trương một hồi, nhắm mắt, cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Thật ra... tôi đến vì chuyện sáng nay...

Hóa ra là vì chuyện sáng nay thật! Lam Thiên thất vọng nghĩ. Nếu vậy lá thư kia không phải là thư tỏ tình... không lẽ vì những lời cậu nói sáng nay, nó muốn rời khỏi câu lạc bộ sao?

- Này, có gì cậu cũng phải suy nghĩ kĩ. Không nên chỉ vì một hai lời nói để bị ảnh hưởng... Làm gì cũng phải nghĩ đến tương lai của mình.

Nó lập tức bị lời nói của Lam Thiên ảnh hưởng. Suy nghĩ kĩ, không nên vì một hai lời nói để bị ảnh hưởng... suy nghĩ đến tương lai... cậu có ngụ ý nhắc nhở nó gì đây? Chẳng lẽ cậu biết chuyện mẹ mình kể chuyện của cậu cho nó nghe, sau đó cảm thấy nó đến đây vì những lời nó đó nên tức giận, nhắc nó phải lựa lời kẻo làm cậu nổi nóng, sau đó... tương lai mờ mịt. Nó cần phải cẩn thận, cẩn thận, phải lựa lời nói tinh tế, phải thể hiện được sự chân thành của mình.

- Quả thật nhờ những lời nói đó tôi mới thông suốt... nhưng không phải vì thế mà tôi đến đây... tôi chỉ muốn nói là... thật xin lỗi...

- Xin lỗi chuyện gì?

- Chính là... chuyện buổi sáng... xin lỗi vì đã có thái độ như thế. Bị loại ngay trước giờ thi đấu, tôi bị sốc nên... nói chuyện có phần lớn tiếng. Những lời anh nói không sai, tôi đúng là người yếu đuối, vì chút chuyện nhỏ của bản thân mà ảnh hưởng đến cả đội. Tôi thành thật xin lỗi. 

Giọng nó càng nói càng nhỏ lại, đầu cũng muốn đụng xuống bàn luôn. Lam Thiên nhướng người, lót tay dưới trán nó trước khi bị đụng xuống bàn. Tử Nguyệt chạm xuống bàn tay lành lạnh của cậu, giật mình ngẩng đầu lên:

- Anh...

- Nếu là chuyện đó... tôi cũng nói hơi quá. Lời xin lỗi của cậu, tôi nhận. Nhưng tôi vẫn muốn cậu tham gia thi đấu. Chủ lực của Quang Vân là năm nhất là năm hai, cậu cũng nằm trong những người chủ lực ấy, vì vậy, tôi hy vọng cậu có thể thi đấu càng nhiều trận càng tốt. Giải đấu vừa kết thúc, tới mùa hè sẽ bắt đầu vòng loại. Năm sau, phạm vi khu vực phân chia thi đấu vòng loại được mở rộng, chúng ta sẽ phải thi đấu nhiều trận hơn. Đến lúc đó, cậu có thể chắc mình sẽ thi đấu được hết các trận không?

- Tôi có thể! Chắc chắn! Vậy nên, trận chung kết, làm ơn hãy cho tôi thi đấu! - Tử Nguyệt kích động, bất giác, hai tay nắm chặt bàn tay Lam Thiên để gần nó, khẩn thiết nói.

- Được. Để chắc chắn cậu có thể thi đấu tốt, hai ngày tập luyện hãy biểu hiện ra những gì cậu có thể! - Lam Thiên hơi cong khóe môi lên.

- Tôi sẽ không làm anh thất vọng! - Tử Nguyệt kích động nói.

- Ừm. 

Tử Nguyệt nhận được đáp án của Lam Thiên, vui mừng đến mức hai bàn tay muốn nắm lại, vung lên vung xuống. Đó cũng là lúc nó nhận ra, mình đang nắm tay Lam Thiên. Một trận khí nóng xộc lên, thiêu đốt cảm giác vui mừng của nó, Tử Nguyệt vội vàng buông tay Lam Thiên ra, luống cuống nói:

- Xin lỗi, tôi không cố ý... nắm... nắm tay anh. Tôi kích động quá!

- Không sao! Cậu đã ăn gì chưa?

- Ăn rồi ạ. - Tử Nguyệt đặt hai tay lên đầu gối, như học sinh tiểu học, nghiêm chỉnh trả lời câu hỏi của thầy giáo.

- Cậu về phòng nghỉ ngơi đi. Tôi sang giúp Diệc Phàm dọn đồ. - Lam Thiên đứng dậy nói.

- Dọn đồ, sao phải dọn? Anh ấy không ở trong kí túc xá nữa sao? - Tử Nguyệt tò mò hỏi.

- Không phải... cậu ấy với Cao Văn có chút mâu thuẫn nên chuyển sang phòng tôi. - Lam Thiên ra vẻ bất đắc dĩ.

Hai người đó vẫn chưa làm lành sao? Rốt cuộc chuyện gì làm hai người họ giận dỗi lâu như vậy? Nó có hơi tò mò.

- Hiếu kỳ sao? - Lam Thiên đoán được suy nghĩ của nó hỏi.

- Không... có chút chút... - Tử Nguyệt ngượng ngùng nói.

- Chuyện này không thể nói cho cậu biết được vì đây là chuyện riêng của họ.

- Tôi hiểu. - Tử Nguyệt gãi gãi đầu.

- Nếu không phải họ là bạn thân của tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết. - Lam Thiên xoa đầu nó nói.

Kí túc xá trưởng, anh như vậy mọi người có biết không?

- Kí túc xá trưởng! 

- Gì thế? - Lam Thiên hỏi. Đột nhiên nó lại gọi cậu.

- Lần sau nếu anh còn mắng tôi... tôi... sẽ đem bức hình này cho mọi người xem! - Tử Nguyệt giơ điện thoại, trên hình là bức ảnh Lam Thiên khóc lúc nhỏ.

- Sao cậu có bức hình này? - Lam Thiên giơ tay muốn đoạt lấy điện thoại, trên khuôn mặt hiếm khi lộ ra vẻ hoảng hốt.

- Mẹ anh cho tôi! Tôi không thích người khác mắng mình, anh nói thế nào cũng được nhưng không được mắng, cũng không được xoa đầu tôi... nếu không bức hình này sẽ tràn lan trên diễn đàn trường. Tôi nói được là làm được đó. - Tử Nguyệt hung hăng nói, xoa đầu nhiều quá sẽ không cao được. Tuy rằng chiều cao của nó bây giờ là phù hợp với phái nữ nhưng giữa một đám con trai, nó đều bị gọi là nhóc lùn. Nó còn muốn cao tới mét bảy.

- Tôi không có mắng cậu. Giờ đưa điện thoại cho tôi được chứ? - Lam Thiên híp giật giật khóe miệng nói, mắt không dời điện thoại trên ta nó.

- Để phòng ngừa, tôi sẽ giữ tấm hình này. Tôi về đây! - Không để cho cậu có cơ hội, nó phóng ra khỏi cửa trước.

Lam Thiên đuổi theo ra cửa, thấy nó đã chạy được một đoạn, bất đắc dĩ bỏ qua, tới bưng giúp đồ Diệc Phàm đã thu xếp xong.

Chạy được một quãng, nó quay đầu lại nhìn, thấy Lam Thiên đang bưng thùng đồ, bên cạnh là Diệc Phàm kéo va li, không biết hai người đang nói chuyện gì mà khuôn mặt Lam Thiên thấp thoáng vẻ dịu dàng lắm.

Ảo giác, đích thị là ảo giác! Nói như vậy không phải nó bị ảo giác nhiều lần lắm sao! Lần này... ảo giác có vẻ rõ hơn. Tử Nguyệt ngẩn ngơ về phòng, trong đầu không ngừng niệm:"Ảo giác."

Cuộc nói chuyện ban nãy giữa Lam Thiên và Diệc Phàm là như thế này.

- Cậu ấy không phải đưa thư tình cho cậu sao? - Diệc Phàm hỏi.

- Không phải! Cậu ấy tới xin lỗi. - Lam Thiên nói.

- Xin lỗi? Cậu bắt nạt cậu ấy sao? Lam Thiên, cậu như vậy là không được đâu. Cậu không được bắt nạt cậu bé đáng yêu như vậy. 

- Cậu nói đúng. - Cậu nghĩ mình cũng nên hỏi mẹ chuyện bức hình kia là thế nào.

Đó là lúc Lam Thiên thể hiện vẻ mặt dịu dàng.