"Lí Tô Mặc đang nhìn tôi!" Tiểu Bối không thể kiềm chế kích động, tay vỗ mạnh lên Bạch Thù đang ăn bên cạnh.
"Đang nhìn tôi được chứ, hắn rõ ràng đối với tôi nở nụ cười!" Vương Lâm cũng kích động phản bác, "Khẳng định là vì tôi lúc trước khi đi qua công ty bọn họ bàn chuyện, hắn khi đó đi ngang qua bên người tôi, nhìn tôi liếc mắt một cái, sau đó liền đối ta ấn tượng khắc sâu, cho nên... A ~ "
"Cô bị hoang tưởng à?!" Những người còn lại trăm miệng một lời.
Lại nói, một đám người theo lãnh đạo truyền hình phân phó, bắt đầu hướng Lí Tô Mặc kính rượu, đem hắn tân bốc tận trời.
Theo ý tứ vừa rồi của lãnh đạo, hiện tại người kính rượu, trên cơ bản là một bàn một nam cùng một nữ kính rượu. Bạch Thù tính tính, tổng cộng 22 người, Lí Tô Mặc muốn uống vào 22 ly rượu, hắc hắc, cho dù hắn có là ngàn chén không say thì thể nào cũng phải bị khó chịu.
Nghĩ, Bạch Thù cảm thấy hương vị thức ăn ngon hơn hẳn.
Cuối cùng là đến phiên bàn của Bạch Thù bọn họ, Tiểu Bối cùng một nam thực tập sinh đều kích động đứng lên. Mọi người không nói gì nhìn Tiểu Bối, Tiểu Bối hậu tri hậu giác, sau đó cậu bạn kia ngượng ngùng ngồi xuống.
Bàn của bọn họ, kỳ thật lúc trước thương lượng là, nam trước đứng dậy kính rượu, kết quả Tiểu Bối rất kích động (≧▽≦)/, một húti không cẩn thận liền quên mất.
Tiểu Bối lập tức hào khí vạn trượng cầm lấy cái chén, "Giám đốc Lí, tôi vô cùng ngưỡng mộ anh! Chúc anh về sau vĩnh viễn đều tuổi trẻ suất khí xinh đẹp như vậy... v.v... Chén rượu này tôi kinha anh trước một ly!" Đem mấy ngàn lời trong tâm can phế phổi lôi ra nói hết, sau đó sảng khoái uống cạn một ly.
Mọi người trên trán rơi đầy hắc tuyến, trong lòng mặc niệm: Người này tôi không quen, không nên nhìn tôi, không nên nhìn tôi.
Những người khác đầu tiên là giật mình, sau đó không biết ai đi đầu vỗ tay, sau đó "Phách phách" vỗ tay như sấm rọi trời quang! Mọi người trong lòng là: Con nhóc này cũng quá…đi, nói trong lời nói cũng quá hào phóng!
Lí Tô Mặc khóe miệng nhẹ nâng, "Cám ơn." Tiếp theo cúi đầu đem ly rượu trên tay uống cạn.
Bạch Thù không khỏi cảm thấy, tửu lượng tên này ghê gớm thật, đến bây giờ đã uống lên gần hai mươi ly rượu, kết quả sắc mặt vẫn bình thường như trước, ánh mắt hắn vốn trong trẻo hiện tại lại càng sáng.
Lí Tô Mặc buông ly rượu, bên cạnh bồi bàn lập tức thay hắn rót đầy ly, lại nói, Lí Tô Mặc lại một lần nữa cầm lấy ly rượu, ánh mắt hơi hơi đảo qua Bạch Thù, giọng nói không cao không thấp, toàn trường đều có thể nghe thấy, "Vị tểu thư xinh đẹp kia chính là người phỏng vấn tôi lần trước đi, ấn tượng rất sâu sắc, đến, tôi kính cô một ly."
Bạch Thù chấn động, thân thể cứng ngắc.
Người chung quanh toàn bộ dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị hận thù gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thù.
Bạch Thù cảm giác mình giống như bị vô số họng súng máy nhìn chằm chằm, chỉ cần không cẩn thận nói sai một lời thôi, loạt đạn bên trong sẽ bùm bùm bay về phía cô, đem cô bắn thành…tổ ong vò vẽ.
Bạch Thù kêu rên: Đây quả nhiên là yêu tinh hại người, đã muốn làm cho cô mất mặt trước cả nước, bây giờ còn làm cô gây thù hằn với ngàn vạn phụ nữ a!
"Người kia là ai, giám đốc Lí nói muốn kính rượu cô." Nữ MC nói, ý là muốn Bạch Thù nhanh thức thời đứng lên, người ta đại nhân vật muốn kính rượu cô, cô không nên không biết thời thế!
“Cô ấy là Bạch Thù của tổ chúng tôi." Siren tỷ lập tức tiếp lời, nhân cơ hội gia tăng thêm ấn tượng trước mắt lãnh đạo.
Không có biện pháp Bạch Thù chỉ có thể không được tự nhiên đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười, "Ha ha, giám đốc Lí thật sự là trí nhớ tốt a, cư nhiên có thể nhớ rõ người vô danh như tôi vậy.”
"Bạch tiểu thư bộ dạng xinh đẹp, tôi làm sao có thể quên đây." Hắn lời vừa nói ra, vô số nữ nhân ánh mắt dấy lên hừng hực lửa hận, bùng nổ nhìn chằm chằm Bạch Thù.
Bạch Thù cảm thấy chính mình hiện tại đã trở thành tổ ong vò vẽ.
"Ha ha ha ha," cô cười gượng, "Cảm ơn giám đốc Lí ưu ái, tôi trước kính ngài."
Bạch Thù âm thầm may mắn chính mình cái chén bên trong là tuyết xanh lục, cách khá xa người khác không phát hiện được, muốn nhanh chóng uống một hơi cạn sạch, để ngừa bị người khác nhìn ra.(Heo: tuyết xanh lục là cái gì mình hk bjk, có lẽ là tên một loại trà hay coctail gì đó) (ND: Chắc trà xanh nhỉ? @_@)
"Ai ai, Bạch Thù, đây là tuyết xanh lục, như vậy rất không thành ý." Tiểu Bối e sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lớn tiếng nói, mọi người lập tức dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Bạch Thù, ý tứ là không nhìn ra cô là người như vậy.
Bạch Thù kêu rên, này Tiểu Bối, rất đáng giận! Cho dù bởi vì lời nói của Lí Tô Mặc mà ăn dấm chua, cũng không tất yếu phải vạch mặt cô trước bàn dân thiên hạ như vậy a, quả nhiên Tiểu Bối này thời khắc mấu chốt không dựa vào được!
"Chính là, đến đến đến, uống này." Vương Lâm lập tức từ một bên mang ra một chai rượu đỏ, giúp Bạch Thù đem cái ly chứa tuyết xanh lục đổ đi, sau đó rót đầy rượu đỏ "Uống này."
"Cảm tình thâm một ngụm buồn, Bạch Thù, cô một ngụm uống cạn ly a." Mỗ nam cũng gia nhập cục diện hỗn loạn.
Bạch Thù nhìn chằm chằm cái ly rượu đỏ đầy sắp tràn ra trong tay, lại nhìn Lí Tô Mặc liếc mắt một cái, Lí Tô Mặc cũng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Bạch Thù, đáy mắt còn hiện lên một tia đắc ý vì tính kế thành công.
Bạch Thù thầm mắng hắn ngây thơ, sau đó nhắm mắt, cắn răng liền đem ly rượu đỏ toàn bộ uống vào, nháy mắt trong miệng đều là mùi vị cay đắng.
Bởi vì uống quá mau, Bạch Thù không cẩn thận sặc đến yết hầu, không khỏi "Khụ khụ" ra tiếng.
Tiểu Bối nặng nề vỗ vào lưng Bạch Thù vài cái, "Ai ôi, cho dù là Lí thiếu gia tự mình mời rượu, cô cũng không cần thiết uống gấp như vậy."
Bạch Thù mặt đỏ bừng, nhìn khắp nơi mọi người đều mang bộ dáng ta là người của Lí Tô Mặc, trong lòng một cỗ tức giận dâng lên, nhưng mà thanh âm lại vô cùng kiều mỵ, "Giám đốc Lí, tôi đã nâng cốc đáp lễ nha." Thức thời, anh kính rượu uống xong thì chạy nhanh đi cho tôi!
Lí Tô Mặc nhẹ nhấc, "Bạch tiểu thư rất sảng khoái."
Sảng khoái em gái anh!
"Làm sao có thể so sánh được với giám đốc Lí a."
"Uh, so ra còn kém a." Lí Tô Mặc gật gật đầu, vẻ mặt cô nói là lời nói thật, sau đó ngồi xuống, ngay cả rượu cũng không uống. Bạch Thù trừng mắt to, này hóa rõ ràng kính hắn rượu a, cư nhiên không uống?
Hắn không uống, chung quanh có không có người dám nói hắn! Bạch Thù trong lòng nghẹn khuất đến chết!
Hắn ngồi xuống, người kính rượu cuối cùng – nam thực tập sinh bàn Bạch Thù vẻ mặt tối tăm, ánh mắt liếc nhìn Bạch Thù cũng không thuận, làm như cô tước mất cơ hội “gần gũi” Lí Tô Mặc của cậu ta!
Hắn cũng không ngẫm lại, rõ ràng là nam nhân kia đến kính Bạch Thù uống rượu, sau đó tự hắn ngồi xuống, cô có làm chuyện gì a! Nha nha, hắn thật nghĩ là muốn nịnh bợ thì chỉ có 1 ly rượu mà có thể thu phục người ta hay sao.
Mọi người lại bắt đầu cãi nhau uống rượu dùng bữa, Bạch Thù chỉ cảm thấy toàn bộ bụng nóng rát khó chịu. Sau đó lấy tay sờ sờ hai má, cảm giác có chút nóng.
"Bạch Thù, mặt của ngươi rất đỏ nha." Mỗ thực tập sinh kinh hô, "Rất khoa trương, chỉ uống một ly rượu nha, liền mặt như vậy hồng?!"
Bạch Thù bĩu môi, thực bình thường được chứ, ngươi kêu một người chưa bao giờ chạm vào rượu lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy thử xem.
"Đúng thế, Bạch Thù a, một người muốn phát triển trong ngành giải trí, như vậy không thể được."
Dù sao trong lúc bọn họ mãi líu ríu, tiệc chia tay cuối cùng cũng xong, Lí Tô là người đầu tiên li khai, sau khi hắn rời khỏi, lãnh đạo đài cũng đi mất, đại nhân vật cũng đi rồi, tiểu nhân vật còn có thể không đi sao? Vì thế tốp năm tốp ba, đều về hết.
Bạch Thù có chút choáng váng đầu, trước khi mọi người rời đi thì đã vào toilet, lúc đi ra, phát hiện mọi người ở đài truyền hình cơ bản đã đi hết.
Bạch Thù khóe miệng hơi hơi gợi lên, tính gọi điện thoại cho Kỳ Liên, nói anh ta tới đón cô. Vì thế Bạch Thù cúi đầu tìm di động trong túi, mới lôi “cục gạch” ra một nửa, có một chiếc xe thương vụ màu đen dừng bên cạnh cô.
Bạch Thù xoay đầu, liền thấy cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một đôi con ngươi trong trẻo.