Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 98: Thực ra thì, tôi là đạo diễn




A:

Người mẫu, 166, 45 kg, xinh đẹp và thời trang, có khí chất, dáng người hạng nhất.

Diễn viên múa, 169, 24 tuổi, khí chất cao quý thanh lịch, dịu dàng quyến rũ, làn da mềm mịn như gấm.

Học sinh trường múa, 165, 48 kg, thanh thuần xinh xắn, mũi ngọc miệng nhỏ, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, đạn chỉ tức phá.

(Ba người này 800/lần)

B: Em gái trung học 16 tuổi, 160, 43 kg, nhu thuận đáng yêu, làn da trắng, phục vụ tốt, biết nghe lời và phối hợp.

C: Sinh viên, 19 tuổi, 162, 44kg, thanh thuần trong sáng, cá tính cởi mở. (Cửa Đông thành phố J)

D: Thiếu phụ, 28 tuổi, 166, 47kg, đầy đặn gợi cảm, phục vụ đúng chỗ, kỹ thuật xuất sắc, có nữ nhân vị. (Cửa Đông)

E:

1, Mỹ nhân công sở, 23 tuổi, 160, 43kg, khí chất tốt, văn tĩnh, da trắng. (Cửa Nam)

2, Nhân viên văn phòng, 25 tuổi, 168, 53kg, khí chất tao nhã, làn da trứng nõn, xinh đẹp quyến rũ, cho bạn tận hưởng nhu tình.

3, Y tá chuyên nghiệp, 23 tuổi, 167, 46kg, nhu thuận đáng yêu, dáng người tuyệt hảo, cực kỳ có đạo đức nghề nghiệp, có thể đi cuối tuần.

F:

1, Bà mẹ thướt tha, 37 tuổi, 168, 53kg, làn da trắng nõn, có khí chất nội hàm, xinh đẹp lại có nữ nhân vị, vóc người đẹp, người mẫu chuyên nghiệp, dân cư thành phố J, chỉ làm thức ăn nhanh, liên hệ trước 12 giờ tối. (400)

2, Người vợ lẳng lơ, 33 tuổi, 165, 55kg, đầy đặn, có đôi gò bồng đảo tuyệt vời, làn da trắng, thân thể đẫy đà, chủ động nhiệt tình, phục vụ đúng chỗ, quyến rũ dâm đãng. Ông xã chỉ một tuần một lần không thể thỏa mãn nhu cầu, bạn có thể an ủi cô ấy một chút không?

G: Em gái trung học, 18 tuổi, người thành phố J, 161, 43kg, thanh thuần đáng yêu, chỉ đi được vào cuối tuần.

H: Cô giáo dạy trẻ, 23 tuổi, 162, 46kg, xinh đẹp đáng yêu, quyến rũ.

I: Thiếu nữ mộng ảo xinh đẹp, 19 tuổi, 163, làn da nõn nà, kiều diễm động lòng người, nhu thuận đáng yêu, phục vụ tốt, dáng người nẩy nở. (600)

Sau khi xem xong, Diệp Thải Hoa có chút cảm xúc. Thế giới này không có thứ gì là không thể bán được. Thế giới này bất cứ thứ gì cũng đều có giá, ngay cả người ở bên trong. Gã đang suy nghĩ, có nên tìm một cơ hội rồi đem bán cả mình luôn hay không? Giờ gã rất được đám tiếp viên trong club ưu ái, có lẽ bán thân cũng đủ cho gã quay một bộ phim ảnh ngắn.

Nhưng gã nhanh chóng lắc đầu, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm một cô em để tạm biệt tấm thân xử nam này trước.

Không thể nghi ngờ rằng nữ y tá trong tờ E kia đúng là mục tiêu của Diệp thải Hoa, tối thiểu thì cô y tá đó rất giống cô nàng mà gã thầm mến nhiều năm, ngay cả tuổi với chiều cao đều giống nhau. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Diệp Thải Hoa lấy điện thoại ra, là một chiếc MOTO gã mới sắm khi lên chức quản lý. Lướt ngón tay, Diệp Thải Hoa tìm kiếm số của anh Lang, nhưng lại không có dũng khí ấn gọi.

Lúc này di động gã đột nhiên reo lên, giọng nói to vang của Lý tổng truyền đến:

- Thải Hoa, cậu chạy đi đâu rồi?

Tâm Diệp Thải Hoa trầm xuống, chẳng lẽ đám tiếp viên đóng vai cô giáo quyến rũ kia không làm cho đám công tử kia hài lòng? Nghĩ thế, Diệp Thải Hoa yếu ớt nói một câu:

- Lý tổng, em muốn xin nghỉ…

Đương nhiên là giờ Diệp Thải Hoa không thể nói là: Lý tổng, em muốn đi tìm gái. Quản lý cái nơi cung cấp dịch vụ tình dục lớn nhất thành phố mà lại đi nơi khác tìm gái, đây chẳng phải là "lấy tay bắt cá", để phù sa chảy ra ruộng người khác sao?

- Tôi không cho!

Lý tổng luôn rất uy nghiêm với người dưới, dù y luôn thể hiện mình là một đứa cháu ngoan ngoãn với cấp trên. Dù thế nào đi chăng nữa thì Lý tổng cũng là một người được cho là phúc hậu trước mặt thuộc hạ, giọng nói của y có vẻ khá hưng phấn:

- Thải Hoa, cậu may mắn rồi đó, lập tức chạy xe về ngay, không thì tôi không để yên cho cậu đâu!

Diệp Thải Hoa ngồi trong phòng làm việc của Lý tổng, mỗi một tế bào đều đang khẩn trương cực kỳ.

Tay gã nắm chặt lấy một tờ chi phiếu, trên mặt ghi rõ sáu con số. Mãi đến lúc này, gã còn không thể tin được tất cả là thật, nếu không phải Lý tổng tự tay giao tờ chi phiếu này vào tay gã. Từng có một tên trai bao trong club làm cho một phú bà vui vẻ, bà ta trực tiếp tặng cậu ta một chiếc xe thể thao… Nhưng vấn đề hiện tại là, Diệp Thải Hoa cũng không phải trai bao.

Thế giới này làm gì có bữa cơm miễn phí nào, Diệp Thải Hoa ngầm khuyên răn mình như thế.

Cửa phòng bị đẩy ra, người vào không phải là Lý tổng, cũng không phải là vị Lưu Manh thiếu gia kia, mà là một cậu thanh niên khá trẻ tuổi. Diệp Thải Hoa dám cầm "Tuyển tập xx" mà thề rằng, gã chưa từng thấy cậu trai nào tuấn tú lại tà mị như thế, dù trên người hắn cũng phóng ra khí tức lưu manh nhưng lại mang theo sức hấp dẫn trí mạng.

- Tôi là Thường Nhạc.

Người này giơ tay ra.

Khi Diệp Thải Hoa nắm lấy tay hắn, gã nhận ra trên người Thường Nhạc có một loại năng lực mạnh mẽ đến mức gã không thể tưởng tượng được. Điều này khiến gã lập tức thấy mình thật quá nhỏ bé.

Thường Nhạc nhìn Diệp Thải Hoa khẩn trương, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười như có như không:

- Tôi vừa nghe qua chuyện của anh, anh là người rất thú

vị, cũng có trí tưởng tượng… quản lý.

- Thực ra thì, tôi là đạo diễn!

Không biết moi đâu ra dũng khí, Diệp Thải Hoa không e dè ánh mắt của Thường Nhạc mà ưỡn ngực nói. Dường như không còn gì để mất nữa, gã lại bổ sung:

- Đồng thời tôi cũng là biên tập!

Chút kinh ngạc lóe lên trong mắt Thường Nhạc, hắn dùng một loại ánh mắt khá kỳ quái đánh giá Diệp Thải Hoa.

Nhìn ánh mắt mờ ám đầy dâm đãng của Thường Nhạc kia, tâm tình Diệp Thải Hoa có thể dùng từ "bi phẫn muốn chết" để hình dung… Chẳng lẽ vị công tử này có khuynh hướng kia? Chắc chắn là vậy rồi, không thì sao lại cho mình nhiều tiền như thế chứ!

Xong rồi, thực xong con mẹ nó rồi!

Nhớ tới nụ cười dâm đãng mà hơi không đành lòng kia của Lý tổng trước khi rời đi, nhân sinh quan và thế giới quan của Diệp Thải Hoa lại sụp đổ một lần nữa. Trong đầu gã không chỉ lập tức xuất hiện hình ảnh dâm đãng mờ ám kia, lại xuất hiện những cảnh tượng mờ ám mà thiếu nhi không nên coi như Vũ đả lê hoa, Kim thương khấu quan, Lạt thủ chiết chi…

Thật quá không may, trong những cảnh tượng đó, ngoài tên cầm thú sắm vai công trước mắt này ra, diễn viên phụ duy nhất lại chính là gã! Tại thời khắc này, Diệp Thải Hoa thật sự muốn chết…

Tồn tại hay không tồn tại? Đây đúng là một vấn đề đáng để suy ngẫm.

Trong đầu Diệp Thải Hoa hiện ra lời kịch kinh điển nhất trong vở kịch "Hamlet". Với thân phận của Thường Nhạc, Diệp Thải Hoa biết tối nay cho dù có mọc cánh thì gã cũng chẳng thể trốn được. Gã chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch và bất khuất của mình!

Nhưng cứ chết như thế, lý tưởng còn chưa thực hiện được, thật quá con mẹ nó buồn! Nghĩ đến đây, Diệp Thải Hoa cực kỳ mâu thuẫn. Vì thế mà trong lòng hắn cứ lặp đi lặp lại một câu: Tồn tại hay không tồn tại? Đó đúng là một vấn đề đáng để suy ngẫm!

Ngay khi Diệp Thải Hoa suy nghĩ nên giữ tấm thân tàn hoa bại liễu để báo mối thù hay là đập đầu xuống đất để rửa sạch nỗi nhục "thất trinh", hoặc là nhấc Thiên quân bổng đánh chết tên dâm tặc trước mặt này, gã lại phát hiện, Thường Nhạc ngoài ánh mắt dâm đãng ra thì chẳng hề làm gì khác.

Phát hiện đó khiến Diệp Thải Hoa không nhịn được vui mừng, suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên rồi hô to "Trời xanh có mắt"!

Ngay khi hy vọng dâng trào, Thường Nhạc lại ghé sát đến gần gã.

Điều này khiến thế giới của Diệp Thải Hoa lại sụp đổ, gã cảm thấy như tinh thần mình hoàn toàn tan vỡ. Cắn chặt lấy đầu lưỡi, Diệp Thải Hoa trông thật kiên quyết, cả người tràn ngập hương vị "Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh". Gã đã hạ quyết tâm, chỉ cần tên thiếu gia nhà giàu này dám quấy rối mình, gã sẽ trực tiếp cắn lưỡi tự sát để bảo vệ "Trinh tiết"!

Thường Nhạc kỳ quái nhìn Diệp Thải Hoa, trong mắt hiện lên chút tia sáng kỳ dị. Hắn hỏi:

- Anh có nghĩ tới có một ngày anh sẽ trở thành một gã đạo diễn danh tiếng không?

Diệp Thải Hoa dứt khoát đứng lên, trả lời không đếm xỉa gì cả:

- Muốn chứ, cả lúc nằm mơ cũng muốn!

- Muốn thì có lợi ích gì, anh có bản lĩnh đó không ấy?

Thường Nhạc cười lạnh, giội cho Diệp Thải Hoa một gáo nước lã.

Diệp Thải Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực với khuôn mặt đầy kiên nghị, chuẩn bị trước khi chết cũng phải phong cách một phen, nhìn chằm chằm Thường Nhạc đầy oai phong nói:

- Đương nhiên là có! Mẹ nó chứ, ông đây chỉ còn thiếu cơ hội thôi!

Thường Nhạc gật đầu, không chút để ý nói:

- Tốt lắm, từ ngày mai anh hãy đến Đông Phương Entertainment làm việc đi.

- Đông Phương Entertainment?

Cằm Diệp Thải Hoa suýt chút nữa thì nện xuống đất. Đông Phương Entertainment, công ty con trực thuộc tập đoàn Đông Phương thế gia, cũng là công ty giải trí giàu có nổi tiếng nhất trong giới người Hoa. Trong công ty này, minh tinh điện ảnh, ngôi sao ca nhạc hay đạo diễn, biên kịch thì nhiều vô số kể… Tỷ như, Thạch Tán Y, Ảnh hậu người Hoa, chính là hoa đán của công ty con điện ảnh và truyền hình Đông Phương!

Hóa ra cậu ta cũng không phải thủy tinh, mà là một thằng điên! Đây là đánh giá của Diệp Thải Hoa về Thường Nhạc, nhưng gã đột nhiên nghĩ tới lời của anh Bưu, ngay cả Lưu Manh thiếu gia cũng phải ra sức nịnh bợ thằng nhóc này, chẳng lẽ Thường Nhạc có lai lịch rất lớn?

Nghĩ tới đây, cả người Diệp Thải Hoa bị hưng phấn và hy vọng bao phủ, gã hơi do dự nói:

- Không có danh thiếp, không có thư đề cử mà chỉ một câu của cậu là tôi có thể đi làm ở Đông Phương Entertainment, nơi người bình thường chen vỡ đầu cũng không vào được?

Thường Nhạc cười cười, bí hiểm hỏi lại một câu:

- Anh nghĩ sao?

Đúng là cao nhân! Đây là đánh giá của Diệp Thải Hoa về Thường Nhạc.

Giờ này phút này, Diệp Thải Hoa cảm thấy như ông trời đùa giỡn mình quá trớn. Đông Phương Entertainment? Gã đang mơ sao? Diệp Thải Hoa xụi lơ xuống ghế salon, thì thào tự nói như bị thần kinh, không ai có thể nghe hiểu được gã đang nói cái gì.

Lý tưởng theo đuổi hơn mười năm đột nhiên thực hiện được trong chớp mắt, đúng là một sự thật khiến gã khó có thể tiếp nhận. Gã không rõ vì sao mình lại may mắn đến thế, cũng chẳng rõ tại sao Thường Nhạc lại coi trọng gã. Thực tế thì gã cũng chẳng cần biết làm gì.

Thế giới này có rất nhiều chuyện khiến người ta không thể nào hiểu rõ được. Tỷ như bạn không thể biết vì sao Trương Tam Phong phải đi dị giới, tựa như bạn không rõ vì sao hai con bướm sẽ lại đỏ khắp đại giang nam bắc.