Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 91: Đây mới gọi là tán gái




Ánh sáng mặt trời sau giờ ngọ chiếu sáng khắp mặt đất, thân hình yểu điệu của Ôn Nhu dưới ánh mặt trời tạo thành một bóng dáng làm động lòng người.

Như mong muốn của Thường Nhạc, Ôn Nhu hôm nay mặc một chiếc váy liền hiệu Kenzo màu xanh đen, chiếc váy tôn ra một cách hoàn mỹ về sự thần bí của phương Đông và diêm dúa của phương Tây. Tuy nhiên, bộ váy này không phải là loại ngực trễ, nhưng cắt may cũng rất thoáng, vừa đúng làm nổi bật lên bộ ngực sữa động lòng người của Ôn Nhu, làm cho người ta ấn tượng về sự hấp dẫn kiểu hở một nửa, che một nửa.

Không chỉ những bộ váy ngắn hoặc những chiếc quần ngắn nóng bỏng mới có thể khoe được đôi chân siêu dài của các mỹ nữ, đối với cô gái chân dài như Ôn Nhu mà nói, chiếc váy dài tầm trung như vậy sẽ mang đến cho người nhìn những bất ngờ vô hạn.

Trước hết, bắp chân tròn trịa nhưng một chút cũng không mập mạp của cô lộ ra ngoài, chân dài, nhỏ thẳng tắp có thể nói là tuyệt đẹp, làm cho người ta có cảm giác gần như hít thở không thông.

Mà phía dưới là đôi gót sen ba tấc càng tinh sảo. Mắt cá chân mượt mà, phối trên đôi xăng đan cao gót rất phù hợp cùng chiếc váy, lộ ra những ngón chân xinh đẹp, có hiệu quả thị giác giống như ngà voi điêu khắc thành, làm cho người ta nhịn không được muốn nâng lên để cận thân vuốt ve một phen.

Nhưng phương thức cắt may của chiếc váy này không đối xứng, lúc này đây làm đôi chân động lòng người của Ôn Nhu nổi bật lên một cách hoa mỹ một cách dị thường. Bên trái của làn váy thêu một đóa hoa sen, phủ lên đầu gối, mà phía bên phải, chiếc đầu gối trắng như tuyết lại hoàn toàn lộ dưới ánh mặt trơi, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua, bắp đùi phải mềm mại, trơn mịn trắng như tuyết liền sẽ như ẩn như hiện.

Điểm quan trọng nhất, người phụ nữ bị tình yêu thấm vào, không có ngoại lệ đều có thể tản ra những ánh sáng xinh đẹp nhất. Có lẽ bất kỳ ai nhìn thấy Ôn Nhu lúc này đều sẽ thán phục: Cô tuyệt đối xinh đẹp hơn hôm qua, cô tuyệt đối quyến rũ hơn hôm qua.

Khi Ôn Nhu nhìn thấy Thường Nhạc, cô cũng ngây người.

Thường Nhạc hôm nay so với tên tiểu mao đầu hôm qua, dường như hoàn toàn thay bằng một người khác.

Hắn rất quy củ pháp luật lái chiếc Mercedes-Benz đến, sau khi xuống xe, toàn bộ trời đất dường như đều cũng biến sắc.

Bộ Tây phục Dior màu đen được cắt may cực kỳ vừa người, làm cho thân hình cao 1,8m của hắn hiện ra rắn rỏi mà thon dài. Trên khuôn mặt hắn vẫn mang một nụ cười như có như không nhưng phía dưới da nhè nhẹ tách ra vài sợi râu, làm cho hắn có một loại hương vi thăng trầm, trưởng thành mà lại điềm đạm. Liếc nhìn qua, làm cho người ta ấn tượng dường như Thường Nhạc không giống 16 tuổi mà là ngoài 20 tuổi.

Thường Nhạc bất ngờ tiến về phía trước, tên tiểu lưu manh hôm qua dường như trong thời gian ngắn đã biến mất, mà thay vào đó là một vẻ ngoài mang hơi thở hoàng kim, quý tộc. Ánh mắt phủ nhẹ lớp thăng trầm, còn có hơi thở nam tính phảng phất tỏa ra từ trên khuôn mặt, với tốc độ không thể phỏng đoán thẩm thấu vào trong không khí, theo gió lan truyền vào khắp mọi nơi.

Hô hấp của Ôn Nhu lúc này giống như ngưng lại, trái tim lúc này đây cũng như ngừng đập. Một bác sĩ tâm lý ưu tú như cô đây, vào giây phút này cũng mất đi năng lực suy nghĩ, như chú chim nhỏ lao vào trong lòng Thường Nhạc.

Cảm nhận được thân nhiệt của người đẹp truyền đến, còn có ánh mắt nồng nàn, say đắm, Thường Nhạc khẽ khẽ cười, đôi tay nhu tình như nước ôm chặt lấy eo của Ôn Nhu.

Tại thời điểm này, Ôn Nhu có lý do để tin rằng sự lựa chọn của cô là không sai. Cô chính là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới, Cho dù cảm giác này chỉ tồn tại một ngày, một giờ, thậm chí chỉ là một giây, cô cũng thấy đủ rồi.

Có lẽ, khi tóc đã bạc trắng đầu nghĩ lại những chuyện đã qua, cô vẫn hạnh phúc mà kiêu ngạo nói một câu rằng:

- Tôi đã từng trải qua một tình yêu hoa mỹ động lòng người, khắc cốt ghi tâm, mọi cô gái bình thường một đời cũng không thể sánh bằng.

Thường Nhạc lộ ra một nụ cười mang chút áy náy, vuốt ve máy tóc dài của Ôn Nhu:

- Tiểu Nhu Nhu, nếu như những vị khách bướng bỉnh của em biết em bị anh dụ dỗ mà không đi làm, phỏng chừng mỗi một người đều muốn đến tìm anh đòi mạng mất?

Ôn Nhu nhẹ nhàng ngẩng chiếc đầu cao quý của mình lên, khuôn mặt đầy yêu thương. Dùng giọng nói mà cả thể giới chỉ có mình Thường Nhạc được hưởng thụ nói:

- Vì em trai Nhạc, chị đây cho dù cả đời không đi làm cũng được!

Cái gọi là "em trai Nhạc", chính là đêm qua Ôn Nhu trong lúc kích tình không thể tự chủ mà thuận miệng kêu lên. Vừa gọi một lần đã nghiền luôn, Thường Nhạc đối với việc này cũng có chút hưởng thụ. Đối với hắn, gọi thế này cũng kỳ diệu như việc Lâm Quai Quai gọi hắn là "anh Nhạc" như nhau.

- Vậy vì chị Tiểu Nhu, tôi hôm nay sẽ gửi gắm toàn bộ chính mình cho chị.

Dựa vào sự tu dưỡng một playboy của chính mình, Thường Nhạc phối hợp rất có đạo đức nghề nghiệp, trong mắt lóe lên một chút cảm giác tội lỗi.

Ngày mai là sinh nhật Thạch Tán Y, hắn phải về nhà! Vì vậy, hôm nay cũng là ngày phóng túng cuối cùng của hắn.

Ven đường thỉnh thoảng có người qua lại, đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn đôi kim đồng ngọc nữ. Trong lòng hoài nghi đây có phải là minh tinh cấp thiên vương, thiên hậu đến đây để quay phim.

Nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của người đi đường, Ôn Nhu có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, đây chính là cổng khu nhà trọ của cô, nếu bị người quen nhìn thấy thì xấu hổ biết chừng nào.

Thường Nhạc rất hứng thú nhìn bộ dạng thẹn thùng mà quyến rũ của người đẹp ở trong lòng, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa, hỏi:

- Sao thế, xấu hổ à?

- Không có à!

- Thật không?

- Hừ, đương nhiên, em sợ gì chứ, cũng không phải là làm ra chuyện đáng xấu hổ.

Nhìn bộ dạng cãi bướng của Ôn Nhu, Thường Nhạc rất là hưởng thụ, lúc này mới chậm rãi nói:

- Hôm nay, anh muốn chữa khỏi bệnh của tiểu Nhu Nhu?

- Hả?

Ôn Nhu mở to đôi mắt đẹp nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc cười thần bí, gợi ý:

- Kỳ thực anh cũng không biết là có thành công hay không, trước cứ thử đã.

……….

Trung tâm mua sắm "Người nổi tiếng", ở đây tầng 5 và tầng 6 là khu thời trang nữ quốc tế nổi tiếng, đồng thời cũng hạn định dành cho hội viên. Nơi này không chỉ là điểm mua sắm nổi tiếng nhất thành phố C, phỏng chừng cũng được tính là một trong những sân chơi thượng xa hoa trong quốc nội.

Ôn Nhu vừa lên đến tầng 5, đầu tiên là bị kích động, tiếp đó liền bị dọa bởi một trận.

10 nam, 10 nữ. 20 hướng dẫn viên mua hàng cung kính đứng ở phía trước mặt Ôn Nhu. Nhìn biểu tình của bọn họ thì biết, bọn họ hoàn toàn là phục vụ một mình Ôn Nhu.

- Chuyện này….

Ôn Nhu giật mình, khoác lên tay của Thường Nhạc, thấp giọng nói:

- Em biết rồi, chỗ này nhất định là do nhà anh mở ra!

- À, ờ, tiểu Nhu Nhu của anh thật quá thông minh.

Thường Nhạc không coi ai ra gì tỉnh bơ nhéo cái mũi đẹp Ôn Nhu, nhìn Ôn Nhu xấu hổ cúi đầu, thình lình nâng mặt cô lên, dịu dàng nói:

- Cho nên …. Em ngàn vạn lần đừng khách sáo với anh, muốn gì thì cứ tùy ý lấy.

- Điều này có thể chữa khỏi bệnh của em sao?

Ôn Nhu có chút do dự, trong mắt thoáng chút cảm động.

Thường Nhạc cười cười nói:

- Không biết, em không phải là nói lấy độc trị độc sao? Em cũng chỉ nghĩ thử xem, có thể trước đây em mua quá ít rồi, chưa đã cơn nghiện, hôm nay liền một lần cho đủ cơn nghiện đi. 20 hướng dẫn viên mua sắm này sẽ giúp em lấy đồ, chắc là không vấn đề chứ, hửm?

Ánh mắt lướt xa xa tất cả những nhãn hiệu lớn rực rỡ, đủ loại, Ôn Nhu có chút không tự chủ được bản thân, nắm chặt lấy tay áo Thường Nhạc, có chút kích động mà do dự nói:

- Thật sự có thể tùy ý lấy sao?

- Chính xác 100%.

Thường Nhạc gật mạnh đầu.

- A, thật tốt quá, vậy em đi trước nhé!

Ôn Nhu đột nhiên kiễng chân hôn lên trán Thường Nhạc một cái, sau đó như chim hoàng yến sổ lồng, tung tăng bước đi bỏ lại Thường Nhạc, đâm đầu vào đủ các loại thương phẩm quốc tế …. Xem ra, cô sớm đã không khống chế được bản thân rồi.

Thường Nhạc vô cùng lẻ loi đứng nguyên tại chỗ, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ: Siêu cấp cuồng mua sắm, thật sự khủng bố như vậy sao?

- Oa, là của năm 75, tôi muốn cái này!

Ôn Nhu nhảy nhót như con chim hoàng yến nhỏ hô lên, ngón tay chỉ chỉ qua, hướng dẫn viên mua sắm phía sau liền giúp cô bọc hàng lại.

- AAA, nước hoa bản kỷ niệm năm 1993 của HUGO BOSS, tôi muốn!

Ôn Nhu lại kinh hô lên.

- AAA!!!! Nghệ thuật cổ điển Bvlgari. Cô à, giúp tôi gói lại đi!

- Carolina Herrera, ngạc nhiên và vui sướng đều theo nước hoa mùi hoa hải dương khuynh tán trong không khí, tôi muốn có….

- Cái này, tôi cũng muốn…..

- Cái kia, đúng, chính là cái kia, tôi cũng muốn.

- Còn có bên kia, cái kia, chính là nó, gói lại cho tôi.

Ôn Nhu còn lợi hại hơn quỷ vào thôn, một đường càn quét, còn có 20 hướng dẫn viên đi theo sau giúp cô xách đồ.

Thường Nhạc có chút sụp đổ, bước đi hình chữ bát, tiếng ồn ào mơ hồ không to không nhỏ, cứ rì rì theo ở phía sau. Là một playboy kiệt suất, hắn biết rõ là một người đàn ông vào giờ phút này căn bản không nên nhúng vào, nói không chứng vừa nói sẽ bị mắng cho…. Cho nên hắn chỉ có thể tự mình ở chỗ này tản bộ.

Lúc này, Ôn Nhu đã càn quét xong khu đồ trang điểm, hùng hổ đi sang tiêu diệt khu thời trang.

Gặp họa đầu tiên chính là vực thời trang Channel. Ôn Nhu chỉ liếc qua miêu tả sơ lược, tay chỉ chỉ ba bộ y phục trên một chiếc kệ dài:

- Cái này, cái này, còn cả cái này…..

Một nữ hướng dẫn viên lập tức theo lời Ôn Nhu đem ba bộ trang phục đắt đến mức những thành phần tri thức bình thường phải hết hồn gói lại.

Ôn Nhu lai đột nhiên cau mày nói:

- Cô này, ngại quá, cô nhầm rồi.

- Hả?

Nữ hướng dẫn viên sợ hãi ngẩng đầu lên.

Ôn Nhu hiện tại đã lâm vào trạng thái điên cuồng mua sắm, nói:

- Tôi nói, ba bộ đồ trên chiếc kệ này không cần, những cái khác gói hết lại cho tôi….. Về sau cũng như vậy, hiểu rồi chứ?

Phốc, uỳnh.

Có vài nhân viên phía sau lưng Ôn Nhu ngã nhào xuống đất, chân của Thường Nhạc cũng nhũn ra, nhưng hắn vẫn coi là nhịn được.

Phóng mắt nhìn, chiếc kệ kia có ít nhất 30 bộ trang phục Channel. Trong đó có ba bộ không cần, ngầm ý là hơn hai mươi bộ còn lại tất cả đều muốn.

- Tôi lần đầu tiên nhìn thấy người siêu cấp điên cuồng mua sắm như vậy.

Hướng dẫn viên A nghĩ như vậy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Thật quá quắt, rất may tôi vẫn chưa có bạn gái, nếu không tôi chắc phải đi bán máu mất.

Hướng dẫn viên B thân thể không tự chủ mà run lên.

- Xong rồi, hôm nay xem chừng quét sạch hàng hóa rồi.

Hướng dẫn viên C cảm khái nói.

- Ôi, khi nào thì tôi cũng có thể điên cuồng mua sắm một hồi như vậy a!

Hướng dẫn viên D rất cảm động, sau đó lắc lắc đầu:

- Mahler Peter à, nếu cứ theo cách mua hàng thế này, cho dù là 10 cửa hàng, cũng khiến tôi mua thành nghèo luôn! Người so với người chính là "tức chết người" à!

- 555555, thật hâm mộ vị tiểu thư này, nếu như tương lai tôi cũng có được vận mệnh tốt như vậy a…..

Một cô hướng dẫn mê trai đang suy nghĩ trong lòng.

Thường Nhạc cũng đang cảm thán, xoa xoa mũi, vẻ mặt rất sầu não, nhưng hắn rất biết tự an ủi bản thân:

- Cũng may chỉ theo đuổi một cô cuồng mua sắm này thôi…… Hức hức, nếu như tất cả các bạn gái của bổn thiếu gia đều như vậy, dựa vào số tài sản kia chắc cũng không trụ nổi quá!

Vừa nghĩ đến ngộ nhỡ 99 cô bạn gái tương lai của mình đều là tín đồ mua sắm… Thường Nhạc không kìm lòng được mà rùng mình một cái.

Mọi người cảm thán lại cảm thán, lúc này đây, Ôn Nhu đã tàn sát vô số tại khu thời trang nữ lại lục tung khu đồ da và khu giầy nữ "đốt, giết, đánh, cướp"…..

Bỗng nhiên trong một góc kín của khu đồ da xuất hiện một bóng người hết sức thô tục, liên tục bấm chiếc máy ảnh trong tay… Biểu tình điên cuồng mua sắm của Ôn Nhu, vẻ mặt bất đắc dĩ của Thường Nhạc, còn cả việc Ôn Nhu bỗng nhiên kích động kiễng chân lên hôn trán Thường Nhạc. Toàn bộ đều bị gã chụp trộm…

Thấy thích liền lấy! Đây là quy tắc mà những tên đàn ông thô tục hiểu rất rõ. Dấu kỹ máy ảnh, giả vờ như không có việc gì đi một vòng, tên đàn ông thô tục rất quen đường đi về phía thang máy, cẩn thận nhìn một vòng bốn phía, nhưng không đi vào thang máy mà hướng về phía cầu thang bộ bên cạnh đi xuống.

Đến lúc này, tên đàn ông thô tục mới thả lỏng một chút thần kinh vốn căng cứng, trên mặt tràn đầy kích động, trong mắt ánh lên sự hưng phấn vô hạn.

- Trời xanh có mắt, Cẩu Nhật Đức tôi hôm nay cuối cùng cũng phát tài rồi, tổng biên đại nhân nhất định sẽ nhiệt liệt đề bạt mình…. Ồ, không, tại sao mình lại còn nịnh nọt cái tên tổng biên rác rưởi đó? Mình cứ trực tiếp bán cho những tòa báo khác, hahahaha. Ông trời ơi, những bức hình này sẽ bán được bao nhiêu tiền nhỉ.

"Tuổi tác không phải vấn đề, bác sĩ tâm lý 25 tuổi yêu đương với học sinh cấp 3, 16 tuổi?"

"Công tử con nhà quyền quý, trâu non ăn cỏ già, phát sinh tình chị em"??

"Vị bác sĩ tâm lý cô độc không chấp nhận hiện thực, câu dẫn công tử nhà quyền quý nương thân"???

"Bác sĩ tâm lý, trâu già ăn cỏ non, dụ dỗ tiểu nam sinh ngây thơ"????

"Một niên đại hoang dâm, hậu quả yêu sớm của người chưa đến tuổi trưởng thành"???

"Thế giới này còn hi vọng sao? Tiền tài quyết định tất cả sao?"????

"Không thể không nói đến cổ tích tình yêu a, tình yêu đơn thuần vượt qua cả tuổi tác và thân phận"????

"Người sao có thể sa đọa đến bước như vậy, phân tích mối quan hệ thuần khiết của công tử con nhà quyến quý và vị danh y xinh đẹp…"???

Tên đàn ông thô tục Cẩu Nhật Đức vừa xuống cầu thang vừa nghĩ đến những tiêu đề bắt mắt ngày mai của các tạp chí bát quái. Trong mắt ánh lên những tảng lớn, tảng lớn ánh vàng rực rỡ. Gã cảm thấy ông trời không có vứt bỏ gã, gã cảm thấy cuộc sống của hắn lại có ý nghĩa,. Hắn cảm thấy làm một tay săn ảnh là điều hạnh phúc nhất thế giới.

Cẩu Nhật Đức vừa đi tới chỗ rẽ cầu thang, một chiếc gậy bóng chày màu đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống… Một gậy đánh xuống rất có uy lực, dường như không có sự lưỡng lự nào, Cẩu Nhật Đức kêu lên một tiếng, liền bất tỉnh.

- Móa, đồ ngu ngốc dám trà trộn vào đây? Học người khác đi chụp trộm cũng không có chút chuyên nghiệp!

Một thanh âm cự kỳ khinh thường và ngả ngốn vang lên.

Cùng với giọng nói này, hai tiểu lưu manh trang điểm lòe loẹt từ chỗ rẽ vọt ra.

Tiểu lưu manh A huýt sao, vẻ mặt sùng bái nói:

- Anh Tả Thủ quả nhiên liệu việc như thần, đã sớm phái hơn 100 anh em để ý bọn chó săn này….

Tiểu lưu manh B cũng cười rất là vô sỉ nói:

- Haha, thế chúng ta đi báo cáo anh Tả Thủ hay Hổ gia thế!

- Nói thừa, tất nhiên là Hổ gia rồi!

Tiểu lưu manh A vỗ vỗ đầu cộng sự, cười say mê, nói:

- Theo như tính cách của lão nhân gia, vẫn không thể đập tan tòa soạn bào này ư? Đến lúc đó anh em chúng ta cũng có thể uy phong, uy phong đấy!

- Haha, tôi thích…

Hai người lộ ra nụ cười dã man mà dâm đãng.