Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 453: Vừa gặp đã yêu, chính mình không bội phục không được




Hai con mắt Koinu phát ra hào quang cực kỳ hưng phấn, nhóm cao thủ này thông qua thực nghiệm nghiên cứu mặc dù bọn họ không thể sánh ngang Nhẫn Thần.

Nhưng thân thủ của họ nhất định là cao thủ bậc thầy trong Ninja, hơn nữa gần như không có bất kỳ đau đớn thân thể nào đao pháp Ninja quỷ dị đó.

Những thị vệ bên cạnh Thiên Hoàng mặc dù lợi hại nhưng dưới sự xung phong liều chết của nhóm Ninja này chỉ một đêm thôi toàn bộ cung điện Thiên Hoàng sẽ bị khống chế.

Ánh mắt Sakura phức tạp nhìn Thiên Hoàng, đối với Thiên Hoàng dưỡng dục mình, cô cũng không có nhiều tình cảm nhưng thấy thần sắc hoảng hốt lúng túng đó của ông ta, trong lòng Sakura có chút không đành lòng.

- Thiên Hoàng, tôi tin ông là người thông minh phải lựa chọn như thế nào, trong lòng ông hiểu rõ nhất. Koinu đứng trước mặt Thiên Hoàng, lúc này cả người Thiên Hoàng bị trói giống như cái bánh chưng hoàn toàn không thể động đậy.

Vẻ mặt hoảng hốt lúng túng của Thiên Hoàng dần dần bình tĩnh lại lạnh lùng cười nói: - Koinu, nếu muốn tôi thoái vị thì không thể nào.

Koinu khẽ lắc đầu có chút tiếc nuối nói: - Sinh mạng và ngai vàng Thiên Hoàng bên nào quan trọng hơn, xem ra ông càng sống càng hồ đồ.
Nói tới đây Koinu chuyển sang giọng rất nhỏ, nói: - Người đâu, kéo lão già ngoan cố này xuống chém.

Thiên Hoàng không ngờ Koinu thật sự làm như vậy, tâm thần ông ta hoảng loạn vội vàng nhìn sang Sakura: - Sakura, cha là cha con, hãy cứu cha.

Khuôn mặt xinh đẹp của Sakura hiện ra nụ cười lạnh lùng, cô chậm rãi nói: - Tôi hy vọng lão già này sẽ bị ngũ mã phanh thây khiến ông ta cảm thụ một chút sự đau đớn của cái chết cổ xưa.

Hai chân Thiên Hoàng mềm nhũn, thiếu chút nữa bị hù chết, tục ngữ nói rất đúng, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất.
- Được tôi đồng ý với các người, nhưng tôi hy vọng các người không phải hối hận. Đối mặt với mối đe dọa chết chóc, cuối cùng Thiên Hoàng cũng đưa ra sự lựa chọn sáng suốt.

Dĩ nhiên lúc Thiên Hoàng nói lời này, trong ánh mắt lộ ra rõ vẻ ác độc.

Thiên Hoàng trực tiếp truyền ngôi cho công chúa Sakura, chuyện này gần như lan truyền khắp cả thế giới.

Đương nhiên sau khi Koinu nếm được vị ngọt này. Hắc Long Hội có thể giành được nhóm Sakura. Dưới sự hỗ trợ của thị vệ hoàng cung, địa bàn của Hội Hắc Long nhanh chóng sẽ được thu về rất nhiều, đặc biệt là địa bàn Mafia chiếm cứ trước kia cũng chủ động nhượng bộ.
Điều này làm cho Koinu cảm thấy hưng phấn lạ thường, nên lúc đầu Koinu đã vội vàng chuyển mục tiêu đến đối thủ cũ, Tổ Sơn Khẩu.

- Thần, tại sao chúng ta không ngăn cản Koinu đối phó Tổ Sơn Khẩu. Sakura ngồi trên ngai vàng Thiên Hoàng vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn Thần.

Giờ đây trái tim Sakura đã hoàn toàn giao cho Thường Nhạc, đối với người tâm phúc Thường Nhạc cũng như yêu nhau yêu cả đường đi. Tất cả mọi chuyện quan trọng đều có thể tìm Thần để bàn bạc.

Khóe miệng Thần lộ ra nụ cười hấp dẫn: - Koinu chỉ là quân cờ trong tay chúng ta. Nếu sử dụng tốt quân cờ vậy thì cậu ta có thể giúp chúng ta giết người, nhưng nếu dùng không tốt ngược lại cậu ta sẽ hại chúng ta.
Sakura cũng phải là kẻ ngu dốt, lập tức hiểu ra, quả thật hiện giờ Mafia đã bắt đầu lớn mạnh, các cao thủ cũng tương đối nhiều.

Nếu Mafia và Tổ Sơn Khẩu xung đột kịch liệt với nhau một trận, tin rằng hết quả cuối cùng hẳn là Điểm G rất hi vọng thấy.

- Làm tốt lắm.

Lúc Thường Nhạc nhận được tin của Thần ở bên kia báo về, hắn mặt mày hớn hở, đầu tiên là đám Huyết Hổ và Cao Tiếu, bọn họ ở Việt Nam bên kia đưa tới cho mình một tin tốt.
Bây giờ Thần lại đưa tin tức tốt của Nhật Bản tới, hơn nữa Bộ Trưởng Bộ tài chính chuyển giao tài chính Nhật Bản, nhận được chuyện vui liên tục à.

- Hừ, tiểu nhân hèn hạ.

Nụ cười của Thường Nhạc còn chưa tắt, giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên.

- Tôi hèn hạ ư? Tiểu thư Mary xinh đẹp, cơm ăn lung tung được, nhưng nói thì không được nói lung tung, cô đánh cuộc thua tôi, bây giờ là người của tôi, điều này không đúng sao? Ánh mắt Thường Nhạc châm chọc nhìn Mary.

Từ lần trước sau khi Giáo hội phái người tấn công tổng bộ Điểm G, Thường Nhạc liền thấy thân phận của Mary còn được biết đến cao quý hơn mình.
Đầu tiên qua quá trình tin tức từ đội Ảnh của Lạc Phong, Mary là một người thân của Giáo hoàng, Giáo Hoàng rất quan tâm Mary, bây giờ sau khi đội Ảnh điều tra một lần nữa, thông tin có được lại làm cho Thường Nhạc cảm thấy vô cùng hứng thú, nếu như nói lúc đầu Mary chỉ là một con cá chép, vậy hiện giờ thân phận của Mary chính là một con cá chép mạ vàng.

Ngay cả Thường Nhạc cũng cảm thấy không thể tin nổi lão già Giáo Hoàng kia lại có hậu thế, Mary xinh đẹp này lại là con gái ruột của Giáo hoàng.

Phải biết rằng theo quy định của giáo hội từ xưa, người thống trị cao nhất - Giáo Hoàng không thể kết hôn sinh con, vì vậy Hiáo hoàng có một đứa con gái vậy thì còn quý hơn cả vàng.
- Thường Nhạc, đừng tưởng rằng tôi không biết lòng dạ anh, nếu anh dám ức hiếp tôi, tôi sẽ tự sát. Mary hít một hơi thật sâu nhìn ánh mắt bất chính đó của Thường Nhạc, cô quả quyết nói.

- Ức hiếp cô?

Thường Nhạc ngạc nhiên, vẻ mặt tràn đầy cổ quái nói: - Cô cũng không phải là một đại mỹ nữ, tôi ức hiếp cô làm gì? Nói tới đây hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Đương nhiên nếu cô chủ động dâng hiến thân xác, tôi có thể suy nghĩ lại.

Mary đã gặp nhiều hạng người vô liêm sỉ, nhưng giống như Thường Nhạc như vậy làm gái điếm còn lập đền thờ, chỉ sợ đã ít càng ít hơn.
Mary đột nhiên đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp hung dữ trừng mắt nhìn Thường Nhạc: - Nói cho anh biết, không có cửa đâu.

Thường Nhạc cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ tay sau đó nhìn Tiểu Bảo bưng một chén súp nóng hổi đi ra vẻ mặt tươi cười nói: - Lão Đại, súp em bé nhân sâm ngàn năm đến đây.

- Súp em bé nhân sâm ngàn năm?

Nghe thấy câu này, Mary thiếu chút nữa không kinh ngạc mà nhảy dựng lên, liên quan đến em bé nhân sâm ngàn năm trong truyền thuyết, mình cũng đã nghe nói rất nhiều.

Nghe nói uống súp nhân sâm ngàn năm, phụ nữ có thể giữ tuổi thanh xuân, điều đó đối với bất kỳ người phụ nữ nào đều là là sự hấp dẫn chết người.
Bắt gặp ánh mắt phức tạp khát khao, kinh ngạc, kỳ vọng kia của Mary, trong lòng Thường Nhạc vui như nở hoa, điều hắn cần chính là hiệu quả như vậy.

- Aiz, thứ này anh uống đến ngán rồi, đổ đi. Thường Nhạc lắc lắc đầu, vẻ mặt có phần thiếu kiên nhẫn.

- Đổ?

Mary kinh ngạc đứng lên.

- Đương nhiên, làm sao, chẳng lẽ tiểu thư Mary xinh đẹp muốn uống sao? Thường Nhạc tình cờ nhìn Mary, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.

- Tôi
Theo tính cách của Mary đâu có thể như vậy, nhưng súp em bé nhân sâm ngàn năm kia thực sự quá tốt, khuôn mặt trắng mịn của cô bất giác đỏ ửng.

Cô nghiến răng cắn đôi môi đỏ mọng nói: - Tôi uống, anh muốn đổ súp đi, tôi tự nhiên muốn uống.

- Được rồi, sau khi uống coi như là sính lễ nhé. Vẻ mặt Thường Nhạc cổ quái nói.

- Sính lễ? Nhìn thấy Mary đã uống hết một nửa chén súp, lúc này Thường Nhạc mới chậm rãi nói, Mary sửng sốt đứng lên.

- Dĩ nhiên cái này dù gì cũng là súp em bé nhân sâm ngàn năm, em bé nhân sâm ngàn, đó chính là người thật nhất giá trị hơn vàng, tôi làm sao có thể tùy tiện cho cô uống đây.

Thường Nhạc nheo mắt nói rõ ràng.

- Anh, vừa rồi rõ ràng anh nói phải đổ đi sao, tại sao Mary thực sự vừa tức giận vừa lo lắng, khuôn mặt trắng nõn do kích động mà hoàn toàn đỏ ửng lên.

Thường Nhạc ngạc nhiên nói: - Tôi đã nói sao? Tôi không thể làm sao nhớ ra được, Tiểu Bảo em nói xem.

Tiểu Bảo chớp mắt nghiêm trang nói: - Lão Đại, vừa rồi anh nói ai muốn uống súp này người đó chính là một trong những bà xã tương lai của anh.

Thường Nhạc nhìn sang Tiểu Bảo bằng ánh mắt tán thưởng, quả thật không hổ là tri kỉ của mình.

- Cả cô

Mary thấy hai người kẻ tung người hứng, toàn bộ khuôn mặt cô bị chọc tức đỏ ửng lên.

- Tiểu Bảo lập tức ra ngoài thông báo cho anh, tiểu thư Mary muốn cùng với thủ lĩnh Điểm G đính hôn. Mary còn chưa kịp có phản ứng gì, Thường Nhạc đã nhanh chóng ngấm ngầm đưa ra chủ ý.
- Anh nói cái gì? Mary choáng váng, mình uống có một ngụm súp như vậy, Thường Nhạc liền đùa giỡn khốn nạn, mà Tiểu Bảo sớm đã vội vội vàng vàng chạy ra.

- Đúng rồi, mỹ nữ, cô tên gì? Quang Minh cảm thấy hưng phấn lạ thường, cầm bàn tay nhỏ bé của đối phương, đối phương dường như rất bình tĩnh, nhịp tim cũng rất bình thường, điều này làm cho gã có một thứ cảm giác rất thoải mái.

Monza đã bị hành động của Quang Minh làm cho hồ đồ, mình vừa từ trong Giáo hội đi ra đã bị gã túm tới đường phố phồn hoa này.
Ngoại trừ tiếp xúc với bàn tay nhỏ bé của mình ra, gã không có hành động gì quá đáng, hơn nữa trong ánh mắt đối phương ngoại trừ sự mến mộ ra, cũng không có xuất hiện dục vọng.

- Monza.

Monza thoáng chần chờ một chút rồi chậm rãi nói tên của mình ra, sau đó xấu hổ nhìn sang phía Quang Minh: - Anh thì sao?

- Tôi tên Quang Minh. Trong lòng Quang Minh thầm thì nhớ kỹ tên cái tên Monza này, đồng thời nói ra tên của mình.
- Quang Minh, cái tên thật kỳ quái. Monza nhẩm trong miệng nhớ kỹ, vẻ mặt lúc đó có chút kinh ngạc.

Quang Minh cũng sửng sốt, theo mình nghĩ trong toàn bộ Giáo hội vẫn còn có người không biết tên mình, lẽ nào Monza không có quan hệ trực tiếp với Giáo hội.

Hay hoặc là cô vốn không tham gia vào những việc này.

- Monza, tôi vừa gặp đã yêu cô, cô cảm thấy anh thế nào? Quang Minh bỗng nhiên để thân hình mềm mại của Monza chuyển qua mình đặt kiểu dáng thú vị nhất, vẻ mặt chờ mong dò hỏi.

Nếu Thường Nhạc ở bên cạnh nhất định sẽ dùng chân đá mông tên nhóc này sau đó rống to một câu:
- Nhóc con, chẳng lẽ không biết, ờ, nóng vội là không ăn được đậu phụ nóng sao?

Trong ánh mắt Monza hiện lên vẻ bối rối, Quang Minh vừa gặp mình đã yêu, nhưng mình lại không có cảm giác này với gã.