Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 386: Anh bạn nhỏ




Đến đường lớn, bọn họ mới phát hiện ra trên trời có bao nhiêu cánh phượng hoàng xinh đẹp bay lượn, trông thật hoành tráng, Thường Nhạc so sánh đống phượng hoàng trong tay với bên ngoài, cảm giác mình giống như một con gà ướt sũng!

- Lão đại, con phượng hoàng màu xanh của cậu cũng được sao? Cao Tiếu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thường đại thiếu gia nên cẩn thận nhắc nhở.

- Không sao, chỉ cần nhìn thấy cánh phượng hoàng xanh xinh đẹp, bản thiếu gia đều muốn mang xuống hết!

Ánh mắt Thường Nhạc lại híp lên, khóe miệng lộ ra nụ cười gian xảo.

- Haiz!
Đi theo lão đại như vậy, sau này nhất định là được hưởng thơm lây.

Mấy cô gái không hẹn mà mặt cùng đỏ lên, nhất là Lộ Đức, Công Tôn Khả Nhân mấy người này hiểu tính cách Thường Nhạc trước mặt phụ nữ bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng trước kia Thường Nhạc có chút háo sắc, nhưng rất ít khi có thể duy trì phong độ hạ lưu như thế.

Nhưng bây giờ, bất kể là động tác hay là lời nói đều không chút nào là không lộ ra một chút tà khí, điều này khiến cho người ta bất giác nghĩ tới lưu manh, vô lại đại khái những từ đồng nghĩa như vậy.

Thường Nhạc đương nhiên không hiểu những ý nghĩ trong đầu các cô gái, giờ phút này đầu óc hắn đã bị hấp dẫn bởi những cánh phượng hoàng đang bay múa khắp trời, trong đó có một vài cánh phượng hoàng xinh đẹp tinh xảo, hơn nữa còn sống động trong suốt như ngọc, quả thực hấp dẫn toàn bộ lòng người.

Thế nhưng điều đáng tiếc chính là những cánh phượng hoàng này hoàn toàn nhờ vào gió thổi phiêu đãng, một khi gió yếu đi, như vậy phượng hoàng sẽ bị rơi xuống, vài tên háo sắc mặc dù nhìn thấy cánh phượng hoàng xanh xinh đẹp, nhưng phượng hoàng đỏ của họ lại không thể đuổi kịp, hoặc là nhầm mục tiêu, đương nhiên, vài tên tương đối thông minh giơ tay lên, nhưng không ngờ gió lại càng thổi mạnh hơn khiến cho phượng hoàng đỏ lại phải đuổi theo phượng hoàng xanh.

Những người ở đây, âm thanh hò hét náo nhiệt, tiếng hoan hô, tiếng cười ngọt ngào của các thiếu nữ, tiếng cười phóng đãng của nam thanh niên, .v.v., trộn lẫn với nhau, quả thực tạo thành bức tranh hoàn mỹ.

- Đức mẹ ơi, nhiều người như vậy, thật là náo nhiệt.
Tiểu Bảo lau nước miếng chảy xuống khóe miệng, trước mặt nhiều phượng hoàng đẹp như vậy, nhất là những cánh phượng hoàng xanh xinh đẹp đó, càng là mỹ nữ, cánh phượng hoàng xanh của các cô đó càng xinh đẹp hơn, mang mấy cái xuống để mình kiếm chút ít vậy!

- Chết thật!

Phát hiện vô số ánh mắt đều tập trung lại phía mình, đám người Thường Nhạc đồng thời tản ra bên cạnh, đến cả Linh Nhi cũng tránh sang một bên.

- Mất mặt quá!

Mấy cô gái lần lượt ném phượng hoàng xanh lên không trung, tiếp đó vô số phượng hoàng phóng đãng bay tới, vài ánh mắt háo sắc lập tức thả phượng hoàng đỏ trong tay ra, đương nhiên, phượng hoàng của bọn họ không chỉ có con, nếu không làm sao có thể đuổi kịp những cánh phượng hoàng xanh xinh đẹp kia được.

Các thiếu gia sơ sài chút, chỉ có một con phượng hoàng đỏ, hơn nữa giấy lại mỏng, vừa mới cất cánh bay không được bao xa đã hạ xuống, quả thực khiến cho họ khóc không ra nước mắt.

- Mẹ nó, sao vẫn còn chưa tới. Thường Nhạc nhìn đám phượng hoàng giấy xinh đẹp bay lên trời, cậu như muốn nhảy lên. - Lão đại, dây đây rồi. Cao Tiếu không biết từ đâu mang về thứ này.

Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, tranh thủ kéo dây tới vị trí trung tâm phượng hoàng xanh, sau đó nhanh chóng gấp phượng hoàng, kéo sợi dây trong tay, lập tức phượng hoàng bay lên.

- Được, lấy hết toàn bộ cánh phượng hoàng xinh đẹp xuống. Thường Nhạc hưng phấn hoan hộ, hình thức phượng hoàng va chạm như vậy, hơn nữa lại dùng dị năng để điều khiến, vượt xa so với vận khí hoặc là nhờ không khí thổi bay lên.

Nhìn thấy cánh phượng hoàng xinh đẹp đầu tiên bị rơi xuống, Tiểu Bảo hoan hô đầu tiên, tiếp theo đến cái thứ hai, cái thứ ba., Tiểu Bảo thấy trên mặt đất bày la liệt.

Ánh mắt xung quanh đều tập trung lại đó, nhìn Thường Nhạc như nhìn quái vật, người kia không khỏi biến sắc, những tên háo sắc đó buồn bực vô cùng, người này ăn xương, đến nước canh cũng húp hết không còn một giọt, thực là quá đáng lắm rồi.
Ở xung quanh, ngoại trừ mấy cánh phượng hoàng xanh của Lộ Đức còn bay trên không trung, còn những con phượng hoàng xanh khác không còn một con, tất cả đều bị Thường Nhạc va chạm rới xuống hết, chất như ngọn núi nhỏ trước mặt Thường Nhạc, phượng hoàng phát ra những tia sáng khiến cho người ta cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Sau khi Tiểu Bảo chọn lấy cánh phượng hoàng xinh đẹp, nhìn về đám phượng hoàng cong vẹo trên bầu trời, buồn bực nói: - Lão đại, sao anh không làm rơi phượng hoàng xanh của em xuống?

- Haiz!

Hóa ra sau khi Thường Nhạc làm rơi rụng vô số phượng hoàng, còn thừa lại mấy cánh phượng hoàng xanh lập tức trở thành mục tiêu của các chàng trai háo sắc khác.
- Lão đại, bên kia còn có một con phượng hoàng kìa, mau làm nó rơi xuống. Bỗng nhiên lúc đó ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên, kích động chỉ vào không trung nói.

- Haiz!

Nhìn con phượng hoàng vàng như đang bay thật chỗ cao nhất đó, Thường Nhạc rất khâm phục, nhưng con phượng hoàng đó không phải phượng hoàng xanh, cũng không phải phượng hoàng đỏ, nó cũng bay cao hơn những con phượng hoàng khác.

Nếu không phải Tiểu Bảo nhắc nhở, mình đúng là đã bỏ qua con phượng hoàng vàng đó: - Ha ha, em nói con phượng hoàng vàng đó bị anh làm rơi xuống, có thể bán được bao tiền?
- Hắc hắc hắc hắc!

Tiểu Bảo hoan hô quơ cánh tay lên.

Thường Nhạc thả dây dài ra, tiếp đó đụng mạnh vào.

Tử Vân Anh buồn bực 1 trận, mình vất vả thả phượng hoàng vàng cao như vậy, đã chuẩn bị tâm tình sẵn, bây giờ lại bị đụng vào như vậy.

Nhìn thấy phượng hoàng vàng đó lay động một cái, tiếp đo lại tiếp tục bay lên trên. Thường Nhạc đầu tiên ngẩn người ra, tiếp đó nói: - Mình không tin không đụng vào nó được.
Vừa nói vừa thả dây dài ra, lại tăng thêm dị năng nữa.

- Lại đụng rồi!

Phượng hoàng vàng lại lay động một cái, thoạt nhìn như sắp rơi xuống.

Phía dưới bọn háo sắc đã quên sự tồn tại phượng hoàng của mình, bọn họ đều hoan hô, cổ vũ Thường Nhạc cố lên, dù sao cũng phải làm rơi con phượng hoàng vàng đó xuống, đó chính là một loại kiêu ngạo của đàn ông.

- Chị Kim Hinh, chị giúp em trông phượng hoàng vàng, em đi xem rốt cục tên khốn kiếp nào dám động vào phượng hoàng vàng của chúng ta! Tử Vân Anh sốt ruột, cô sắn cổ tay áo lên, thở phì phò chạy xuống phía dưới.
Nhìn thấy cô có thần thái và động tác như vậy, mỹ nhân tuyệt sắc giai nhân tên Kim Hinh đó khẽ cười mổ cái: - Cô bé này, buổi sáng còn khóc đến u ám đất trời, thế mà mới trong nháy mắt đã khôi phục tính cách mạnh mẽ thế, xem sau này ai dám cưới em chứ.

Tuy nhiên ngoảng đầu lại thấy phượng hoàng vàng sắp rơi xuống, tay cô lại khẽ động, phượng hoàng vàng đó lại lập tức bay lên, không ngờ mới bay lên một chút, Thường Nhạc lại lập tức kéo xuống, cứ tiếp tục theo đuổi, tiếp tục thả dây dài ra.

- Rốt cục là ai mà lợi hại vậy? Trong lòng Kim Hinh kinh ngạc, phượng hoàng bay một thời gian lâu như vậy, đối phương là ai mà lại kiên trì như vậy?

- Đụng đi, lại đụng rồi!
Trong miệng Thường Nhạc lại bắt đầu hùng hổ kêu gào.

- Ai, rốt cục là ai mà lại đụng vào phượng hoàng vàng của bản tiểu thư! Giọng nói trong trẻo từ xa vọng lại, đám người chung quanh nhanh chóng tản ra, hiển nhiên, bọn họ đều sợ cửa thành bị cháy, tai họa lây sang cả cá.

Ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời, tục ngữ nói thật là tốt, càng là mỹ nhân càng xinh đẹp, giọng nói càng ngọt ngào, xa xa truyền tới giọng nói tuyệt đỉnh mê người như vậy.

Thế thì chắc là đại mỹ nhân rồi?

Đương nhiên, con phượng hoàng vàng vẫn bay như cũ trên không trung, như một thiếu nữ bướng bỉnh vậy, thoạt nhìn như là đang bay, nhưng trong lòng Thường Nhạc biết rõ, đây đã vượt ra khỏi phạm vi sức người.
Con phượng hoàng của mình vẫn luôn đuổi theo sau đuôi con phượng hoàng của đối phương, mong có thể đâm vào một phát, nhưng cuối cùng vẫn thiếu một chút.

- Củ chuối thật!

Lúc Tử Vân Anh đến trước mặt Thường Nhạc, ánh mắt Thường Nhạc đột nhiên hưng phấn sáng lên, cô gái này quả rất hoàn mỹ, khuôn mặt không chút khuyết điểm.

Dáng người hoàn toàn phù hợp với tỉ lệ vàng, đương nhiên, nếu như tìm một khuyết điểm mà nói thì bộ dạng thờ phì phì của cô gái đó, đem lại khí chất hơi phá cách.

Thường Nhạc cho luôn đối phương 98 điểm, số điểm này gần bằng với Lộ Đức, đương nhiên so sánh với Công Tôn Khả Nhân 99 điểm thì còn kém 1 điểm.
Tuy nhiên, một khi thiếu nữ trước mặt biến thành thiếu phụ, người thiếu nữ trước mắt này có thể vượt qua cả Công Tôn Khả Nhân, đạt tới điểm cao nhất.

Tử Vân Anh phát hiện người trước mắt kia nhìn chằm chằm vào bộ ngực mình, bộ dạng dâm đãng kia khiến cơn giận của cô lên tới cực điểm, cô nắm bàn tay trắng min lại, kêu lên: - Nhóc, tốt nhất anh nên đem con phượng hoàng đó xuống đi, còn nữa nhắm luôn mắt lại đi, nếu không, bản công tiểu thư đánh chết anh!

- Quả là thiếu nữ mạnh mẽ, cơ mà mình thích! Trong nội tâm Thường Nhạc kêu gào, tuy nhiên, ngoài miệng lại nói: - Theo đuổi phượng hoàng vàng là quyền lợi của tppo, ha ha, cô đừng tưởng rằng mình có sức mạnh định ức hiếp tôi, tôi đây không sợ đâu!
Những lời nói quê mùa đó, không có động tác dinh dưỡng, Cao Tiếu bên cạnh nghe thấy suýt chút nữa cười lên, lão đại quả nhiên chính là lão đại, còn Tiểu Bảo lại nghi ngờ nhìn Thường Nhạc chằm chằm, tên kia muốn dùng chính sách hạ tam lộ sao?

- Anh

Vẻ mặt Tử Vân Anh nghi ngờ nhìn Thường Nhạc, tên đó thoạt nhìn, thì trung hậu thành thật, quần áo bình thường, chắc là một kẻ nông dân quê mùa.

Mình đánh hắn như vậy có phải có chút quá đáng hay không? Nếu không đánh hắn, trong lòng rất khó chịu, dù sao vừa rồi trước mặt chị Kim Hinh mình đã đảm bảo rồi, như vậy trở về sẽ rất mất mặt.

Ánh mắt Tử Vân Anh xinh đẹp khẽ giật mình, cười hì hì:
- Anh bạn nhỏ, tôi mua lại con phượng hoàng kia, có được không?

- Anh bạn nhỏ?

Sắc mặt Thường Nhạc cổ quái, mình lớn như vậy, lần đầu tiên có người gọi là anh bạn nhỏ, ôi, không khâm phục không được, những bộ hạ bên cạnh không nhịn được cũng cười lên.

- Đương nhiên có thể!

Thường Nhạc vẫn bộ dạng quê mùa như cũ, trên mặt mang nụ cười quê mùa, thoạt nhìn giống như anh bạn nhỏ, rất đơn thuần.

- Bao nhiêu tiền, anh cứ ra giá đi!