Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 362: Vị trí của Tiểu Bảo




Tiểu Bảo hơi quằn quại, trực tiếp từ trong ngực Thường Nhạc nhảy xuống: - Lão đại, kem của em đâu? Tiểu Bảo ngẩng đầu nhỏ của mình, đem cánh tay trắng nõn quơ đi quơ lại trước mặt Thường Nhạc.

Thường Nhạc dở khóc dở cười nhìn cô, vốn là muốn giáo huấn cô một chút, bây giờ nhìn lại, muốn trách cứ cũng không thể nói ra khỏi miệng.

- Tiểu Bảo anh nghiêm trọng nhắc nhở em, nếu về sau em còn dám chạy loạn, dùng tính mạng ra để đùa, anh sẽ cướp sạch tiền của em! Thường Nhạc cảm thấy câu nói uy hiếp kia không có hiệu quả.

Quả nhiên, Tiểu Bảo nghe được câu này, nhanh chóng chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn lên, hơi ủy khuất nói: - Được rồi, về sau em sẽ chú ý an toàn, nghe lời lão đại nói, như vậy đã được rồi chứ, em có chút đau đầu!

Nghe thể loại lôi kéo làm quen này, Thường Nhạc một trận đau đầu, cô bé đáng chết này, chính mình thật là không có cách nào nắm giữ cô.

- Nghĩ gì thế? Mau mát xa eo cho bản tiểu thư. Đang suy tư, đầu bị tay nhỏ bé của Tiểu Bảo dí một cái.

- Ngồi xuống!

Thường Nhạc còn thật lo lắng Tiểu Bảo còn không có khôi phục hoàn toàn, hắn lặng yên nhắm hai mắt lại, cánh tay trắng nõn như ngọc không ngừng xuất hiện trong đầu, ánh sáng thanh khiết kia, lặp lại trong đầu Thường Nhạc.

Tiểu Bảo mắt choáng váng, cô dường như nhìn đến thế giới kỳ diệu, ánh sáng ôn nhu như tay của mẹ, ở trên người cô mềm nhẹ vuốt, mối khi qua một chỗ, cô liền có loại sảng khoái không nói thành lời.

Qua lúc lâu, cảm giác thoải mái trong thân hình dần dần biến mất, Thường Nhạc mở mắt, cười nhạt một tiếng: - Hiệu quả như thế nào?

- Ừm... Được lắm, anh có thể làm người mát xa rồi.

- Củ chuối thật!
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gõ lên đầu Tiểu Bảo, đường đường người đứng đầu Điểm G, chàng trai có tiền đồ đầy hứa hẹn như vậy, lại bị cô nói thành người mát xa, thật là chịu không nổi.

Mà Như Vân vừa mới đi ra văn phòng lại chứng kiến hoàn toàn cảnh vừa rồi, vẻ mặt cô khiếp sợ, điên cuồng nắm tay. Những ô tô kia ở trong tay Thường Nhạc không ngờ giống như món đồ chơi, vậy vẫn coi như là người sao?

Mộ Dung Trường Thiên thoải mái nằm ở trên ghế. Sau khi Tương quân bị giết, toàn bộ Tam Giác Vàng hiện nay, gã thao túng 1/3 địa bàn.

Cùng với việc tinh anh gia tộc Mộ Dung dần dần tham gia thao túng, quân cờ trong tay này sẽ mất đi tác dụng, trong từ điển của Mộ Dung Trường Thiên, không có bạn thân, chỉ có ích lợi lâu dài.

Đương nhiên, bên ZNV đã xảy ra chuyện, truyền đến tai mình. Bạch Vân tiến công gặp phải ngăn trở, nếu là lúc trước thì đúng là việc đau đầu.

Nhưng hiện tại Mộ Dung Trường Thiên tâm tình tốt đẹp cho rằng, con người nếu như không suy sụp, mãi mãi không trưởng thành, sẽ giống Sở Phi Dương.

Tên ngu xuẩn này. Không ngờ sẽ chủ động tìm đến làm phiền Thường Nhạc, quả thật là chán sống rồi, nghĩ đến đây. Mộ Dung Trường Thiên sờ lên khuôn mặt anh tuấn của mình, sát khí chợt lóe lên trong ánh mắt.

Bản thân chết đi sống lại, phải trả giá quá lớn, Sở Phi Dương lại sẽ phải trả cái giá như thế nào?
Mặc kệ như thế nào, chính mình phải bắt lấy thời cơ trước mắt, toàn lực phát triển, đợi cho sau khi mình đủ lông đủ cánh, lại đi tìm Thường Nhạc làm phiền, khoản nợ kia chính mình vẫn luôn nhớ từ tận đáy lòng.

- Thường Nhạc nếu anh không đưa cao thủ tiến vào Tam Giác Vàng, tôi đi mời những người khác. Như Vân nhìn thấy Thường Nhạc và Tiểu Bảo một lớn một nhỏ cầm hai phần bánh ngọt đi tới, kinh ngạc trong nháy mắt ban đầu biến thành phẫn nộ.

- Hả? Nếu nói như vậy, tôi ngược lại thật hoan nghênh a!

Thường Nhạc dường như không đem thị trường ma túy Tam Giác Vàng kia để trong lòng, nghe được lời của Như Vân, ánh mắt hắn hơi sáng lên, mặt bị kem dính trên mặt lộ ra vẻ vui cười.
- Anh

Như Vân thật muốn xông qua bóp chết người kia, nhưng chính mình thật sự không chịu nổi kích động kia, chỉ sợ bị bóp chết sẽ là mình, dù sao thân hình mềm mại và chiếc ô tô rắn chắc kia so ra, còn cách một đoạn.

- Lần này người giết bố cô lai lịch không nhỏ a!

Ngay lúc Như Vân phẫn nộ nhìn Thường Nhạc, Thường Nhạc lại không nhanh không chậm nói.

- Anh nói cái gì?

Như Vân tinh thần hơi căng thẳng, chính mình biết rõ, dựa vào hai người này, căn bản không đối phó được cha mình, nhưng vẫn luôn không tìm ra được kẻ chủ mưu đứng đằng sau.

- Theo tin tức của thuộc hạ truyền đến, gia tộc Mộ Dung tham gia trong cuộc chơi này, ngoại trừ gia tộc Mộ Dung, còn có một thế lực lớn khác, suy cho cùng là ai đứng đằng sau thao túng tất cả, đến nay còn chưa điều tra ra.

Trong lòng Thường Nhạc rất rõ ràng, rạn nứt giữa mình và Mộ Dung Trường Thiên sớm hay muộn đều phải tính đấy, nếu gã đã động đến miếng đất Tam Giác Vàng màu mỡ này, như vậy mình cũng không khách khí.

Nghĩ đến đây, trên mặt hắn lộ ra nụ cười quỷ dị.

- Gia tộc Mộ Dung!
Như Vân kinh ngạc một trận, ban đầu những người có năng lực ở Trung Quốc chính mình muốn viện trợ , ngoại trừ Thường Nhạc, đám gia tộc Mộ Dung, Sở Thiên Hùng, Liễu Tùy Phong cũng ở trong đó.

Cô đã từng do dự giữa Thường Nhạc và gia tộc Mộ Dung, cuối cùng đem mục tiêu định trên người Thường Nhạc, đối với gia tộc Mộ Dung, cô cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng nếu là một trong năm gia tộc lớn của Trung Quốc, thực lực hiển nhiên không kém, Thường Nhạc có đồng ý hứa hẹn vì mình hay không, đối lập với gia tộc Mộ Dung?

Nhìn vẻ mặt Như Vân bất định, trong lòng Thường Nhạc buồn cười, thật không nghĩ tới, đường đường là con gái Tương Quân, đầu dưa lại đáng yêu như vậy.

Giữa gia tộc Mộ Dung và Thường gia, bản thân là đối lập đấy, điều này chỉ sợ người trong thiên hạ đều biết.

Quang Minh rất là buồn bực, vốn là theo sau Kerri đi tới ZNV, muốn thông qua chiến tranh chém giết tăng thú vui, đem tinh thần đề cao tới cảnh giới cao nhất.

Hiện tại chế giễu, tới ZNV, thành lập bang Hoa Việt, hơn nữa cùng làm một lần với tên họ Bạch, cắt. Kết quả chính mình cũng chưa đụng tới cọng lông.

Mà Kerri này trái lại cũng thích lật ra, sử dụng vũ khí tiên tiến nhất, giết những người kia kêu cha gọi mẹ, càng nghĩ càng giận.

Kerri phát hiện sắc mặt Quang Minh không ngừng biến hóa, ánh mắt quét qua cái cổ trắng, anh ta âm thầm: - Người này chẳng lẽ muốn hút máu mình?
Đã từng, Quang Minh cũng vỗ vào ngực mình nói, chính mình thuộc loại hút máu trong hoàng tộc, sẽ không hút máu người. Nhưng quỷ hút máu mà không hút máu, có quỷ mới tin.

Càngnghĩ Kerri càng cảm thấy không được tự nhiên, dù sao so sánh mình với Quang Minh, căn bản không cùng cấp bậc.

Khi tinh thần Kerri đang không yên, Quang Minh đột nhiên đứng lên.

- Anh muốn làm gì?

Kerri bị dọa gần như nhảy dựng lên, anh ta cũng rõ ràng biết, lần trước Quang Minh chưa thỏa mãn được bao nhiêu, điều này cũng không thể tự trách mình a, đối phương thật sự không nhiều lắm, anh ta mặc dù điên cuồng, nhưng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, mình làm thế nào ăn nói với lão đại a?

Thời khắc này, Kerri lại có chút hối hận, sớm biết đã mang chiến tướng tính cách dịu hiền một chút tới, như vậy cũng giảm bớt phiền toái cho mình a.

- Fuck, bố muốn đánh trận!

- Bùm!

Kerri thiếu chút nữa bị lý tưởng hào hùng của Quang Minh dọa cho ngã xuống. Thần sắc anh ta cổ quái nhìn Quang Minh nói: - Người anh em à. Người làm việc lớn, nhất định phải vững vàng, điềm đạm, chắc chắn. Phải nhã nhặn
- Nhã nhặn cái rắm, bố chính là người thô kệch đấy, có đánh trận liền thích, có cô bé đến thì tán, mẹ nó đấy, bố muốn đánh trận! Quang Minh đem nắm tay dựng lên.

Nhìn điệu bộ này của Quang Minh, Kerri không khỏi nghĩ tới trong Tam Mao quân một câu: - Bố phải cải cách triệt để!

Thoạt nhìn, hai người này có rất nhiều chỗ giống nhau, Kerri vỗ vỗ bả vai Quang Minh: - Tục ngữ nói đúng, một phòng không quét dùng cái gì quét thiên hạ, Quang Minh, nếu muốn sau này đánh trận được nhiều hơn, hiện tại anh nhất định phải bình tĩnh.

- Quét sạch lông!
Quang Minh trực tiếp vung tay lên đẩy Kerri ra: - Các anh em, muốn làm thì đi theo tôi! Lập tức, gần 50 người trong bang Hoa Việt đi theo sau Quang Minh.

Nhìn bóng lưng đám người Quang Minh dần dần biến mất, Kerri rốt cuộc hiểu được ý nghĩa của câu một cục cứt gà làm hỏng vại tương, mà tên Quang Minh này vừa đúng lúc là một cục lớn.

Gã lại thích, chính mình nhất định phải đi theo sau để chùi đít, nếu không một khi có tai họa, cái miệng vại kia muốn là đầu của chính mình a!

- Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi! Khi Thường Nhạc nhìn thấy Lộ Đức, hắn một trận kinh ngạc, vẻ mặt hồ nghi, đại tiểu thư xinh đẹp Lộ Đức nên ở thành phố Khải Đinh Nam Phi chứ, làm sao lại chạy đến nơi này?

Chẳng lẽ bởi vì cô đơn? Cô đơn muốn tìm đàn ông?

Nếu như thật là vậy, bản thân cũng muốn suy nghĩ một chút, có hay không thật sự làm Lộ Đức không, dù sao Thường Nhạc không thích bị phụ nữ cắm sừng, mà đại tiểu thư xinh đẹp Lộ Đức sớm đã chính là dự định tốt.

Lộ Đức cũng nhìn thấy Thường Nhạc, mấy ngày không gặp, người kia càng ngày càng khó coi, coi cái bộ dạng móc túi mắt chuột kia, cặp mắt sắc, quả thật là một hạ lưu bại hoại điển hình.

Cô đôi khi không hiểu nổi, đàn ông háo sắc, tự đại như vậy, tại sao lại có nhiều phụ nữ xinh đẹp theo đuổi? Hơn nữa ở trường học của mình một thời gian ngắn mấy bông hoa xinh đẹp đã bị tên này tán rồi.

Đương nhiên, ngoại trừ mình, mình sẽ không coi trọng tên sắc lang này.

- Đẹp không?

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lộ Đức khẽ mở, đôi mắt động lòng người không thành thật nhìn chăm chú.

- Đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn nhỏ một chút, nếu qua tay bản thiếu gia phát triển một chút, hì hì, tin rằng sẽ phát triển khả quan.
Thường Nhạc vừa cười vừa đi tới.

- Khó trách tôi dùng mỹ nhân kế mà không có mấy tác dụng, hóa ra nanh đã có được người phụ nữ xinh đẹp như vậy! Như Vân nhìn Lộ Đức vô cung xinh đẹp đầy đặn, nói thầm trong lòng.

- Là thật sao?

Lộ Đức lộ ra nụ cười ngọt ngào về phía Thường Nhạc, tay nhỏ bé tinh tế sờ vào Thường Nhạc.

- Ai, đẹp trai quá, không có biện pháp a!

Trên mặt Thường Nhạc tràn đầy tươi cười, tay trực tiếp sờ tới ngực Lộ Đức, mà khuôn mặt xinh đẹp kia đầy quyến rũ, ẩn tình đưa tình.

Dường như rất chờ mong tay của Thường Nhạc ôn nhu vuốt ve cô.

- Bịch!