Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 35: Tiểu sinh rất sợ




Thường Nhạc hôm nay ăn mặc rất tùy ý, áo phông màu trắng và quần bò trắng, thoạt nhìn vẫn tương đối có lực hấp dẫn. Nhưng nhìn thấy hắn vừa rồi như không có việc gì xô đẩy giáo viên thì đều hiểu được người này tuyệt đối không dễ chọc vào.

Tùy ý quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, toàn bộ con gái lớp 10 – 4 xuất sắc nhất chỉ có Lâm Quai Quai, được bình là hoa khôi lớp, và vị khoa khôi lớp này còn ngồi cùng bàn với mình, Thường Nhạc không khỏi cảm thán vận khí của mình không tồi.

Khóe miệng Thường Nhạc kéo ra nụ cười, gần như trong ánh nhìn chăm chú của toàn bộ bạn học ngồi xuống, khoát tay áo nói:

- Chào các bạn, các bạn vất vả rồi, không cần khách khí như thế…

Rất nhiều người ngất tại chỗ, trong phòng học có người còn phát ra tiếng cười, không khí căng thẳng như dần dần dịu xuống.

Nhưng lúc này Thường Nhạc lại làm ra một chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lâm Quai Quai hôn một cái, còn dùng giọng nói nhẹ nhàng đủ cho tất cả mọi người nghe thấy:

- Bé cưng, có nhớ anh không?

Yên lặng, cả phòng học một mảnh tĩnh mịch.

Sau khi tan học người anh em em trong sân trường nhiều như nước ở biển, nhưng ngang nhiên làm trò xằng bậy trong phòng học thì chưa thấy nhiều. Mấy nữ sinh rất có tư sắc trong lớp đều sinh lòng cảnh giác, khuyên bảo chính mình sau này nhất định phải phòng bị tên sắc lang này. Nhưng không biết vì sao, trong lòng các cô lại có một loại cảm giác chờ mong, điều này làm cho lòng người vô cùng mâu thuẫn…

Sau màn trình diễn ở lễ đường kia thì có vài cô gái thầm mến Thường Nhạc thương tâm muốn chết, vốn tưởng ở gần quan được ban lộc, không ngờ lại bị Ủy viên học tập chiếm lấy rồi. Các cô cảm thấy ông trời từ bỏ mình, cảm thấy cuộc sống đã không còn ý nghĩa gì nữa. Cuối cùng, các cô có một quyết định chung……… Mỗi lúc trời tối sẽ ngồi dưới ánh trăng hát vang "Đừng để nước mắt cùng tôi qua đêm dài"!

Mà toàn bộ những nam sinh có ý đồ với Lâm Quai Quai của lớp 10 – 4 đều làm động tác lui lại, một đám không ngừng nản lòng thoái chí.

Lâm Quai Quai xấu hổ đến nỗi úp mặt xuống bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đầu chôn sâu vào trong khuỷu tay, lòng thì lại không đè nén được dâng lên sự vui sướng. Thái độ giống như đà điểu đáng yêu khiến Thường Nhạc hơi hơi rung động, trong lòng tìm thời điểm thích hợp biến cô gái này thành người của hắn, thành người phụ nữ của hắn.

Cảm nhận được các học sinh xúc quanh đã bắt đầu bận bịu đủ mọi chuyện, Lâm Quai Quai mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp vẫn hồng hồng như cũ, cúi đầu hỏi:

- Sao anh lại cam lòng đến đây?

Không cần chuẩn bị tình cảm, vua màn ảnh Thường Nhạc lập tức lộ ra ánh mắt thâm tình, dừng trên mặt Lâm Quai Quai nói:

- Nhớ Quai Quai của anh, nên đến.

Lâm Quai Quai che mặt như sợ bị người ta nhìn thấy, trong mắt làn thu thủy nhộn nhạo, cho dù che dấu như nào cũng không che dấu được thần thái hạnh phúc của cô gái nhỏ kia.

Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt thanh tú của Lâm Quai Quai lộ ra chút vẻ u buồn, lo lắng nói:

- Sáng hôm nay lúc hết tiết hai, anh Dật Nhiên…

Nhìn sắc mặt Thường Nhạc đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, Lâm Quai Quay lập tức bất an không yên sửa lại:

- Hoàng… Hoàng Dật Nhiên, đại biểu liên đội bóng đá lớp 11 đến khiêu chiến với liên đội lớp 10 chúng ta, hạ chiến thư với từng lớp…

- Gã chủ yếu là muốn đối phó anh?

Thường Nhạc cười đầy tà khí, không coi ai ra gì nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Quai Quai chơi đùa, thản nhiên nói:

- Bé cưng, anh sẽ nhớ kỹ chuyện đã đồng ý với em. Nhưng lần này là Hoàng Dật Nhiên chủ động khơi mào chiến tranh đấy nhé, đến lúc đấy cũng đừng trách anh.

- Em biết, lần này là anh ấy không đúng.

Vẻ mặt kia của Lâm Quai Quai quả thực là quân pháp bất vị thân, trực tiếp đá bạn thanh mai trúc mã xuống mười tám tầng địa ngục. Lập tức lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, buồn bã nói:

- Nhưng, anh ấy đá bóng thật sự rất giỏi, em nhớ lúc nhỏ anh ấy còn đi Brazil đặc huấn. Tuy em không hiểu bóng đá, nhưng người khác đều nói anh ấy là chủ lực tiên phong của đội bóng trường học, đội tuyển U17 quốc gia từng tuyển anh ấy vào nhưng bị từ chối, nói rằng không muốn đá bóng cùng đám rác rưởi…

- Chảnh như vậy?

Thường Nhạc hơi kinh ngạc nói, nhưng vẻ mặt kia lại không có bất kỳ hoảng sợ nào, mà là vẻ biểu cảm vui mừng khi cao nhân cô quạnh gặp đối thủ có sức mạnh tương đương Lâm Quai Quai nhẹ nhàng gật đầu, không dám nói lời nào, cô ngay cả việc Thường Nhạc biết đá bóng hay không cũng không biết, sợ nói cái gì nữa sẽ làm Thường Nhạc mất hứng.

Hoàng Dật Nhiên nếu biết Lâm Quai Quai hiện giờ chán ghét lời của mình như vậy, phỏng chừng sẽ tức chết. Hơn nữa, gã tuyệt đối không ngờ tới, hôm qua sau khi chịu nhục về nhà tìm viện binh, lại bị người trong nhà hung hăng giáo huấn một trận, đồng thời cảnh cáo gã, vì lợi ích của gia tộc ngàn vạn lần không được đối đầu với Thường Nhạc. Nhưng Hoàng Dật Nhiên tuổi trẻ khí thịnh làm sao nuốt trôi cục tức này, nếu như đấu võ không được, vậy thì đấu văn, có thể thông qua những biện pháp khác để hạ nhục Thường Nhạc, thì cũng được tính là hòa nhau.

Sau khi tìm hiểu bằng nhiều cách, Hoàng Dật Nhiên có chút khiếp sợ, không giật mình vì Thường Nhạc kia gia thế hiển hách, mà là vì quá khứ của Thường Nhạc. Người này từ tiểu học đến trung học đều học trong trường bình thường, ngoại trừ việc trường kỳ trốn học ra thì không có bất cứ sự tích hào quang nào nữa. Tư liệu cho thấy, quá khứ của Thường Nhạc quả thực tựa như một tờ giấy trắng, ngoại trừ có nghe nói hắn có liên quan đến tổ chức xã hội đen nào đó, thì căn bản không thể đào bới ra thứ gì khác!

Tỷ như Thường Nhạc tinh thông đàn dương cầm cũng là tới học viện Kiêu Tử mới lộ ra, trước kia cực ít người biết Thường Nhạc có loại tài nghệ này. Loại đối thủ này là loại khiến người ta đau đầu nhất, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng lại không sử dụng được, không biết được sở trường của Thường Nhạc, sẽ rất khó đúng bệnh cắt thuốc. Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng Dật Nhiên chuẩn bị dùng thứ mình am hiểu nhất là bóng đá để khiêu chiến Thường Nhạc, hơn nữa còn vạch ra một loại kế hoạch thâm độc, gã cho rằng Thường Nhạc lần này chết chắc, gã cảm giác mình rất mẹ nó anh minh!

Thường Nhạc nhắm mắt trầm tư một chút, bình tĩnh nghĩ về toàn bộ chân tướng chuyện này cùng hậu chiêu giấu diếm sau lưng, lại lộ ra nụ cười bất cần đời, nghiêng đầu nhìn Quai Quai nói: Text được lấy tại Truyện FULL

- Bé cưng, từ hôm nay trở đi, em phải nhớ kỹ một câu nói, hễ là người dám gặp anh tìm phiền phức, kết cục đều rất bi thảm!

- Em tin anh!

Lâm Quai Quai không hề nghi ngờ gật gật đầu, bị thái độ tràn đầy tự tin của Thường Nhạc hấp dấn.

Một người đàn ông khiến phụ nữ mê muội, ngoại trừ bề ngoài ra thì còn cần có cả tài năng, nội hàm, khí phách, tự tin, chí hướng, thậm chí bao gồm cả dã tâm… Đáng được ăn mừng chính là, Thường Nhạc có đủ những điều kiện này, ngay cả thứ không nên có hắn cũng có cả!

- Nếu tin anh, thì sau này em cũng không cần lo lắng cho anh…

Thường Nhạc sờ sờ cái mũi, trong mắt hiện lên chút giảo hoạt, không có ý tốt nói:

- Nếu như nhất định muốn lo lắng cho anh… không bằng nghĩ làm thế nào để anh vui vẻ đi. Tỷ như bây giờ, em gọi anh một tiếng dễ nghe chút đi?

- Gọi là gì?

Lâm Quai Quai ngẩn ngơ, rất nhanh liền kịp phản ứng, cúi đầu thẹn thùng nói:

- Đừng á, nhiều người như vậy.

- Không gọi sẽ phế em!

Thường Nhạc rất không nói đạo lý.

Lâm Quai Quai bị lời này hù dọa, cầm lấy một quyển sách giấu đầu hở đuôi che đi khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến ướt át của mình, dùng âm thanh dịu dàng nhỏ tới mức không thể nghe thấy nói:

- Anh Nhạc…

Một vài động tác ngượng ngùng, cùng với âm thanh đục khoét lòng người kia khiến Thường Nhạc thiếu chút nữa không cầm giữ được, trong lòng suy nghĩ, có phải là đêm nay nên chiếm lấy trinh tiết của Lâm Quai Quai rồi nói không!

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, chuẩn xác mà nói là kẻ thứ ba đến rồi.

Hoàng Dật Nhiên lần này đã có kinh nghiệm, mang theo bốn gã nam sinh to con đến đứng ngoài phòng học của lớp 10 – 4, khiêu khích vẫy tay với Thường Nhạc.

Huyết Hổ đang ôm Big Ben ngồi ở hàng cuối cùng phòng học xem hoạt hình "ba" một tiếng đứng lên, sát khí không chút kiêng kỵ tỏa ra, người ở trong phòng học đều không nhịn được rùng mình một cái, sợ hết hồn hết vía.

Thường Nhạc hướng về phía Huyết Hổ ra hiệu không phải ra tay, một mình đi ra ngoài phòng học, hai tay đút túi quần, âm điệu có chút kinh ngạc nói:

- Tao thật đúng là khâm phục dũng khí của mày, không sợ tao lại tiếp tục đánh cho mày nằm xuống trước mặt mọi người à?

- Mày chỉ biết động thủ sao? Đừng nói với tao là gia giáo của Đông Phương gia chính là dạy mày làm một tên thô kệch…

Hoàng Dật Nhiên lạnh lùng nói, cố ý nói đểu Thường Nhạc. Nói thật lòng, lòng gã vẫn thật sự sợ Thường Nhạc động thủ lần nữa, người này thực sự là làm được tất cả những chuyện không theo lẽ thường.

Thường Nhạc không ngừng cười lạnh, nhìn Hoàng Dật Nhiên bằng ánh mắt thương hại, đối phương nói những lời này chứng minh là gã đang sợ mình. Đưa tầm mắt ra phía xa, cách đó không xa có vài tên thiếu niên trên người lộ ra hơi thở linh hoạt, sắc bén đứng xem chừng, tên thủ lĩnh cao lớn lạnh lùng khóe miệng cũng treo lên nụ cười quỷ dị, trong mắt có loại âm vụ làm người ta rét lạnh, học sinh đi qua hành lang cũng không dám nhìn gã, đều chọn đường vòng mà đi.

Không cần nghĩ cũng biết, người này chính là Lý Lăng Tiêu - một trong PB6. Gã và Hoàng Dật Nhiên đều là học sinh lớp 11, thoạt nhìn hẳn là ở cùng một trận tuyến. Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân khiến Hoàng Dật Nhiên có dũng khí không sợ hãi gì mà đến tìm Thường Nhạc.

- Tìm tao chỉ vì đá bóng?

Thường Nhạc có chút buồn cười mà hỏi.

- Đúng vậy!

Hoàng Dật Nhiên cười lạnh, nhắc tới bóng đá gã có tự tin tuyệt đối.

Thường Nhạc cười to vài tiếng, dùng ánh mắt đánh giá đầu heo để nhìn Hoàng Dật Nhiên, nói một câu khiến người xem té ngã:

- Nếu chẳng may tao không biết đá bóng thì làm sao bây giờ?

Vẻ mặt Hoàng Dật Nhiên có chút xấu hổ, chuyện gã lo lắng cuối cùng đã xảy ra. Đúng vậy, nếu chẳng may Thường Nhạc không biết đá bóng thì làm sao bây giờ? Nếu mặt dày mày dạn nói nhất định hắn phải quyết đấu với mình… vậy giống như Maradona nhất định phải tìm Jordan để đấu bóng đá, đây không phải rõ ràng là chuyện ức hiếp người thì sao? Tuyệt đối sẽ khiến nhân dân toàn thế giới khinh bỉ!

Tư liệu điều tra cho thấy, Thường Nhạc người này cho tới giờ cũng chưa từng chịu thua, đây chính là cây cỏ cứu mạng duy nhất của Hoàng Dật Nhiên, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn nhìn Thường Nhạc, Hoàng Dật Nhiên tận lực giả ra bộ dáng khinh thường, lạnh lùng khích tướng:

- Mày sợ?

- Đúng vậy, tao rất sợ…

Thường Nhạc rất phối hợp rụt cổ lại.

Người xung quanh nghe được câu nói này đều lộ ra vẻ thất vọng, đây chính là Nhân Vương mới ấy ư, quả thực chính là tên ăn hại! Quá tổn thương tâm linh yếu ớt của bọn họ rồi, hình tượng vốn hào quang chói lọi trong suy nghĩ của bọn họ gần như sụp đổ.

Hoàng Dật Nhiên không kìm nổi bật cười ha hả, không có gì có thể hả lòng hả dạ hơn việc Thường Nhạc chịu thua ở trước mặt mình!

- Bạn học, mày ngu rồi sao? Ôi!

Thường Nhạc rất khoa trương giơ tay quơ quơ mấy cái trước mắt Hoàng Dật Nhiên, giống như nhìn thấy đứa trẻ đần độn thở dài buồn bã.

Không để ý tới vẻ mặt không hiểu của Hoàng Dật Nhiên, Thường Nhạc nhàn nhã tiêu sái đi đến cửa phòng học. Đột nhiên quay đầu lại, trên mặt mang theo chiêu bài là nụ cười như có như không, giọng điệu lạnh lùng và hơi thở lạnh lẽo âm u phóng xuất ra khiến mọi người có mặt đánh dột một cái trong lòng:

- Kính nhờ lần sau để tao nói hết lời đã. Đúng vậy, tao quả thật sợ, sợ mày thua không ngóc đầu dậy được!

Xung quanh có người nhịn không được bật cười, Hoàng Dật Nhiên sắc mặt xanh mét, phun ra ngoan thoại:

- Nhóc con, mày… cứ chờ xem. Chiều mai, đứa nào thua thì là cháu!

- Vậy mày phải chuẩn bị gọi tao là ông nội đi, cháu nội ngoan…