Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 342: Trò chơi tim đập 3




Tiểu Bảo dụi mắt, vội vàng đi vào phía trong tổng bộ!

- Ầm!

Thân hình Thường Nhạc xoay tròn, tất cả đám người áo đen xung quanh đều ngã trên đất, trên người hắn không lộ ra bất cứ khí tức nào của kẻ mạnh, nhưng mỗi chiêu thức, mỗi đòn công kích đều rất hoàn hảo.

Sức mạnh của hắn cũng không tính là vô cùng điên cuồng, nhưng khi tập trung lại tấn công thì thật khiến cho người ta điên cuồng, vị trí mà nó đánh trúng quả thực khiến cho mỗi người không cách nào nghĩ tới góc chết.

Nắm đấm dường như có ở khắp nơi, lại như không có, khi những tên áo đen ngã trên đất, bọn họ thậm chí có một loại ý nghĩ không muốn đứng dậy nữa.

Nhưng sự thật tàn khốc lại buộc họ không thể không đứng lên, nếu không kết cục của bọn họ còn thê thảm hơn so với bây giờ, mà Thường Nhạc thì lại đang rất sung sướng.

Hắn hoàn toàn ở trong trạng thái tấn công, sau một khoảng thời gian để cho nắm đấm phát huy uy lực, gân cốt toàn thân đều được co giãn nhiều, hắn phủi tay:
- Không chơi nữa, nên tiễn chúng mày xuống địa ngục rồi!

Trong lúc đang nói chuyện thì ánh phi đao lóe sáng, phi đao xoay tròn cũng khác với lúc trước, ít nhất trước khi phi đao xuất hiện sẽ có một đao ảnh màu trắng.

Nhưng bây giờ chỉ trong giây lát đã biến mất, mà khi phi đao xuất hiện một lần nữa, đã cắt đứt cổ họng của đối phương, phi đao dính máu nhưng dường như lại phát ra thanh âm khàn khàn, giống như đang vì hưng phấn mà reo lên, tiếng kêu này rất chói tai, khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái.

Sở Phi Dương cũng chú ý tới sự thay đổi này, sắc mặt gã trở nên âm trầm, cơn lốc xoay tròn kia hoàn toàn cuốn chặt lấy gã, ngoài ra, Huyết Hổ còn ở bên cạnh gào khóc, giống như muốn thay chân Cao Tiếu.

Mỗi người trong đám tinh anh của gia tộc ma cà rồng đều chọn hai đến ba người, bọn họ đều rất sung sướng, hễ người xông tới là cao thủ, bọn họ đều vô cùng vui vẻ mà bổ nhào tới, dùng răng nanh và nắm đấm để nhiệt tình đón tiếp.

Tục ngữ nói rất đúng, kiến cũng thể cắn chết voi, thoạt nhìn cục diện trước mắt này, đừng nói là voi, bốn mươi ma cà rồng điên cuồng này quả thực trở thành ác mộng của đám cao thủ ở tổng bộ xã hội đen phía nam.

- Thần chết đang nhảy múa!

Nhâm Phàm lau vết máu ở khóe miệng. Trong khoảnh khắc, gã không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh? Thực lực của bản thân quá yếu, đến nỗi Cao Tiếu trực tiếp buông tha cho y, đi khiêu chiến Sở Phi Dương.

Bốn mươi cao thủ gia tộc ma cà rồng, đều không để ý tới gã, hoàn toàn đối xử với gã như một thứ rác rưởi.

Nhâm Phàm cũng coi như một kẻ thông minh, nhưng gã lại không ngờ rằng Thường Nhạc sẽ vươn tay trực tiếp đánh thẳng vào trái tim của xã hội đen phía nam.

Lúc này, rất nhiều tinh anh của xã hội đen phía nam bị tiêu hao ở phía bắc, một mặt bố trí phòng ngự công kích của Liễu Tùy Phong, mặt khác cũng là để tấn công dễ dàng hơn.

Đương nhiên, Nhâm Phàm cũng dẫn theo một đám cao thủ, những cao thủ khác đều được bố trí ở những chỗ khác, mục tiêu là Tả Thủ và Cổ Tư Văn, bây giờ thì hay rồi. Lão đại của Điểm G đích thân mang theo đám đàn em tới đây giết chóc.

Gã thậm chí đến một chút tin tức cũng không nhận được, rõ ràng lần này cách mà Thường Nhạc đã dùng vô cùng quỷ dị nhưng vẫn thành công, Nhâm Phàm không thể không thừa nhận lần này Thường Nhạc đã thắng.

Đương nhiên, thắng lợi của Thường Nhạc cũng không có nghĩa là hắn mãi mãi giành chiến thắng, thắng lợi vĩnh viễn sẽ thuộc về những người cười tới phút cuối.

Thân hình Nhâm Phàm lén lút lùi về phía sau.

Sở Phi Dương cảm giác gã sắp phát điên rồi, gã cảm thấy ông trời ban cho Thường Nhạc quá nhiều đặc ân, thân thủ siêu phàm hơn người, đám đàn em điên cuồng.

Còn gã bỏ ra nhiều như vậy, chả dễ dàng gì mới có chút thành tựu, lại không ngờ rằng sẽ bị đích thân Thường Nhạc hủy diệt tất cả, lần này còn tàn khốc hơn lần trước.

Ít nhất, lần trước gã chỉ là một tên công tử quý tộc ở trường học mà thôi, nhưng lần này đã có bước ngoặt trong cuộc đời y, thậm chí Sở Phi Dương có thể dự đoán, sau khi cha gã nghỉ hưu, gã hoàn toàn có thể kế thừa sự nghiệp của cha.

Nhưng bây giờ tất cả đều tan nát cả rồi. Gã chằm chằm nhìn Thường Nhạc, nắm chặt tay lại, phía trên chiếc Khôi giáp Hắc Ám tỏa ra ánh sáng quỷ dị.

- Giết!

Cao Tiếu không ngờ rằng, Sở Phi Dương bị bao vây trong gió lốc vững chắc của mình lại dễ dàng trốn thoát như vậy, gã thậm chí ngay cả đến thời gian để phản ứng lại cũng không có.

Nắm đấm của Sở Phi Dương điên cuồng phá tan sự che chắn của gió xoáy, phóng thẳng về phía Thường Nhạc.

- Lão đại cẩn thận!

Cao Tiếu và Huyết Hổ cùng kinh sợ.

Thường Nhạc cũng cảm thấy sự bất thường phía sau lưng mình, sức mạnh này còn mạnh hơn đám áo đen kia một chút, khiến hắn lại càng hưng phấn hơn.

Thân hình trực tiếp xoay một góc chín mươi độ.

- Ầm!

Nắm đấm của hắn va chạm trực tiếp với nắm đấm của Sở Phi Dương.

Sức mạnh điên cuồng, tà ác kia xông thẳng về phía hắn, ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời, loại tấn công này quá sảng khoái, Sở Phi Dương nhờ sự trợ giúp của Khôi giáp Hắc Ám, không ngờ lại có thể gia tăng sức mạnh tới cảnh giới như vậy.

Quả thực là ngoài ý muốn.

Trên mặt Sở Phi Dương bỗng lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Thường Nhạc, tao muốn mày phải chết, vĩnh viễn biến mất!

Thường Nhạc nhíu mày, tức cười nói:
- Sở huynh à, không phải là mày đang nằm mơ đó chứ?

Vừa dứt lời, Thường Nhạc nắm chặt tay lại, từ trong nắm đấm của Sở Phi Dương đột nhiên xuất hiện một chiếc mũ màu đen, trực tiếp liên kết cả Thường Nhạc và Sở Phi Dương lại.

- Cùng hủy diệt?

Đồng tử Thường Nhạc co rút lại, thật không ngờ Sở Phi Dương đi tới bước này, quả thật có chút ngoài ý muốn, chỉ thấy một ánh sáng màu tím nhanh chóng tràn ra từ chiếc mũ giáp của Sở Phi Dương.

Sở Phi Dượng mượn sức của Khôi giáp Hắc Ám mà ẩn nấp, chuẩn bị cùng hủy diệt với Thường Nhạc, Sở Phi Dương nghĩ đến việc Thường Nhạc bị hủy diệt, ý cười trên mặt y càng sâu.

Thường Nhạc cũng thản nhiên cười, dường như cái chết chẳng có quan hệ gì với hắn:
- Sở Phi Dương, tao cũng rất muốn biết, Khôi giáp hắc ám và Mũ giáp hắc ám, rốt cuộc là thứ nào lợi hại hơn!

Vừa dứt lời, một ánh hào quang bừng sáng, sau lưng Thường Nhạc xuất hiện một đôi cánh chim màu đen, dường như hoàn toàn bao bọc lấy Thường Nhạc.

- Khôi giáp hắc ám!

Sở Phi Dương biến sắc. Lần đầu tiên gã cảm thấy sợ hãi, trước sự bùng nổ điên cuồng của sức mạnh kia, Thường Nhạc còn có bộ khôi giáp hắc ám bảo vệ, còn gã thì sao?

- Ầm!

Nhưng Sở Phi Dương căn bản không thể ngăn cản sức mạnh hắc ám trong chiếc mũ giáp, Sở Phi Dương vừa thu tay, một thanh âm long trời lở đất đã vang lên.

Màu đen và sắc đỏ của máu hoàn toàn trộn lẫn vào nhau.

Thường Nhạc thoải mái vươn người, chiếc mũ giáp hắc ám nhẹ nhàng rơi xuống tay hắn, hắn nhè nhẹ lau sách vết máu trên chiếc mũ, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác:
- Nếu thu thập toàn bộ trang bị Hắc Ám vậy thì thế giới này sẽ thế nào?

Khi đám cao thủ ở tổng bộ nhìn thấy Sở Phi Dương đã chết, bọn họ lập tức nhụt chí, đều lui về phía ngoài, bốn mươi cao thủ tuy rằng lợi hại nhưng nếu muốn bắt tất cả những kẻ đang liều mạng tháo chạy này, vẫn có chút lực bất tòng tâm.

- Thật đúng là lão đại, mỗi động tác đều uy phong như vậy, haizz, tiểu đệ có một lão đại phóng khoáng, phong độ như vậy, quả thực là quá tốt rồi!
Huyết Hổ vội vàng chạy đến trước mắt Thường Nhạc, đáng thương nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc tất nhiên cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng Huyết Hổ. Hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu muốn nâng cao thực lực của mình, nhất định phải có thiên thời địa lợi nhân hòa.

- Khoan đã!

Thường Nhạc vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác có chỗ không đúng, đảo mắt nhìn xung quanh:
- Nhâm Phàm đâu?

- Nhâm Phàm?

Huyết Hổ và Cao Tiếu choáng váng, lúc này bọn họ mới tỉnh ngộ. Không ngờ vì muốn sung sướng một phen mà lại thả mất một con hồ ly giảo hoạt rồi.

- Lão địa, Tiểu Bảo cũng không thấy đâu!

Cao Tiếu cũng rất thông minh. Gã nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Thường Nhạc híp mắt, lỗ tai rung lên, nói:
- Chắc cô bé ở bên trong.

Ba người đi tới bên cạnh đại sảnh.



- Fuck!

Chỉ thấy đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta ôm một bình hoa lớn đủ để cho ba Tiểu Bảo ôm, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý và vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn thì thầm:
- Phát tài rồi, bản cô nương phát tài rồi, ha ha, ha ha!

Thường Nhạc cảm thấy chấn động, gần đây hắn cũng chú ý tới đồng chí Tiểu Bảo lại lén lút làm một tấm thẻ, mật mã của tấm thẻ kia tất nhiên cũng bị hắn lén lút lấy được rồi.

Đợi Tiểu Bảo cố gắng, lại tiếp tục cố gắng, sau đó sẽ “mượn” tấm thẻ của cô bé, loại cảm giác này thật thoải mái, nên Thường Nhạc chờ mong tiền của Tiểu Bảo càng nhiều càng tốt.

Bình hoa lớn trước mắt này hình như là của triều Đường, nhưng Thường Nhạc cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc là Tiểu Bảo vận chuyển cái bình hoa này rồi bán đi như thế nào?

Tiểu Bảo cũng phát hiện đám ba người Thường Nhạc, cô cảnh giác nhìn Thường Nhạc một cái, cố sức di chuyển cái bình hoa lớn vào một căn phòng, khoảng mười phút sau thì Tiểu Bảo hưng phấn từ trong căn phòng đi ra.

Đám người Thường Nhạc vừa bước vào phòng thì lập tức sững người, cả căn phòng trống rỗng, thậm chí ngay cả giường cũng không còn, quả thực còn sạch sẽ hơn cả chó gặm.

Về phần Tiểu Bảo rốt cuộc làm thế nào để di chuyển đám đồ vật này đi, rồi lại giấu ở chỗ nào, đây vẫn còn là một câu đố.

- Lão đại, bước tiếp theo rốt cuộc chúng ta phải làm như thế nào?
Huyết Hổ và Cao Tiếu vẻ mặt chờ mong nhìn Thường Nhạc, lần này thật sự quá thuận lợi rồi, bọn họ còn chưa thấy đã.

Thường Nhạc híp mắt, hắn cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nếu như về Pháp thì có hơi gấp, bên phía Nhật Bản cũng không có nhiều động tĩnh lắm, bên Nam Phi thì đã có Bá Vương, tin rằng hắn tới đó cũng chả có tác dụng gì.

Nếu bây giờ tham gia vào trận chiến giữa xã hội đen nam – bắc thì cũng chả có ý nghĩa gì…

Bỗng nhiên lúc đó Thường Nhạc có chút chấn động, hắn nghĩ tới Nô, nhớ tới lời Nô nói, vương triều Hắc Ám, trang bị hắc ám, những thứ này đều có liên quan tới nhau.

Nghe nói căn cứ của Vương triều Hắc Ám ở Trung Quốc, sao hắn không nhân cơ hội này đi sờ móng của Vương triều Hắc Ám một chút? Rốt cuộc giữa Thánh điện hắc ám và Vương triều hắc ám có quan hệ gì?

Thánh nữ hắc ám xinh đẹp cũng không biết thế nào rồi, hắn cũng có chút nhớ cô nha! Nghĩ tới đây, Thường Nhạc hưng phấn nói:
- Tiến quân tới Hồ Thiên Đảo!

- Hồ Thiên Đảo?

Cao Tiếu và Huyết Hổ choáng váng.