Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 332: Dục tốc bất đạt!




Công Tôn Thị khẽ gật đầu một cái, làm Tổ trưởng Dị năng Trung Quốc, đương nhiên có năng lực bảo một số cao thủ tới, một đánh không lại Thường Nhạc thì lên hai, hai không được thì lên ba, tóm lại là cho tới khi kích phát được toàn bộ năng lượng của Thường Nhạc mới thôi.

Thường Nhạc cũng không có ý kiến, hắn cảm giác toàn thân nghẹn sức mạnh, nếu không phát tiết ra, sẽ luôn cảm thấy không thoải mái, vì vậy hắn đồng ý cả hai tay!

- Được rồi, mọi người đi được mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã! Khi Thường Nhạc đi tới, Đông Phương Ngọc đau lòng vỗ vỗ bụi bặm trên người cho hắn.

Nói xong liền kéo Diệp Linh Lung đi về phía phòng bên cạnh đại sảnh.
Thường Nhạc cũng xoay người chuẩn bị đi nghỉ ngơi, bỗng nhiên lúc đó, mắt hắn sáng lên: - Mỹ nữ rất quên nha! Trước mắt không phải ai khác mà chính là cô nhỏ của Thường Nhạc Thạch Tán Y!

Thạch Tán Y tối qua sớm đã biết Thường Nhạc mất trí nhớ, cô vẫn luôn lo lắng cho hắn, lại không ngờ rằng, tên nhóc thối tha này bây giờ lại tinh thần chấn hưng như vậy.

Ánh mắt sắc mị kia quả thật còn đáng giận hơn vài lần so với trước kia, nhìn chằm chằm bộ ngực của mình không dời đi. Thạch Tán Y kinh ngạc nói: - Tên nhóc này không phải mất trí nhớ sao?

Trên mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười tà, hắn đi tới trước mặt Thạch Tán Y, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã một tay ôm cô vào trong lòng.
Thân hình mềm mại của Thạch Tán Y run lên, tư niệm khắc cốt ghi tâm đó như thủy triều mạnh mẽ xô tới, cô dịu dàng nằm trong lồng ngực hắn, hưởng thụ sự ấm áp đã lâu không gặp kia.

- Tên vô lại, lâu như vậy mới quay về một lần, có phải lại ở ngoài phong lưu rồi không? Cái trán nhỏ của Thạch Tán Y hơi nâng lên, thở ra khí như lan nói.

- Nào có, ha ha, anh cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến tiểu bảo bối đó! Tay Thường Nhạc đã bắt đầu khua loạn lên, nhưng trong đầu hắn cũng đang suy nghĩ, - Mỹ nữ xinh đẹp này đến tột cùng là ai? Nhìn rất quen, nhưng không nhớ ra tên, thật là một chuyện khiến người ta đau đầu mà.

- Tiểu bảo bối?
Cái miệng anh đào nhỏ của Thạch Tán Y bĩu nhẹ một cái, dường như có chút ghen tuông nhìn Thường Nhạc, - Có phải nhìn thấy mỹ nữ nào cũng gọi là tiểu bảo bối không? - Sao có thể, trong lòng anh, em chính là bảo bối anh yêu nhất.

- Tên bại hoại này, tuy bây giờ biết anh mất trí nhớ, nhưng nói đều là nói dối. Thế mà cô nhỏ lại cứ thích chứ! Thạch Tán Y bắt được tia giảo hoạt trong mắt Thường Nhạc. Cô không kìm nổi dùng bàn tay nhỏ bé nhéo mũi hắn.

- Cô nhỏ!

Thân hình Thường Nhạc cứng lại, lập tức mỉm cười, có gái không cua đại nghịch bất đạo, chỉ cần là mỹ nữ, đều cua!
- Bảo bối cô nhỏ, chúng ta vào phòng thảo luận chút triết lý nhân sinh đi. Cô thấy thế nào? Gần đây, dục vọng luôn bị mạnh mữ ngăn lại khiến Thường Nhạc vừa nhìn thấy mỹ nữ đã nghĩ phải vào phòng thảo luận một chút.

Thạch Tán Y quyến rũ trừng mắt nhìn Thường Nhạc, giận nói: - Thảo luận thì có thể, nhưng phải chờ Thường Nhạc lúc trước quay lại mới được! - Ha ha, cô nhỏ không biết thảo luận lúc này sẽ càng kích thích sao? Lại còn có một loại tư vị yêu đương vụng trộm nữa, thật sự rất thích! Trên mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười gian ác.

Ầm!

Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị Thạch Tán Y gõ mạnh một cái:
- Thằng nhóc thối tha, bản tính háo sắc xem ra đã luyện xong rồi!

- Móa!

Ở bên trong một quán rượu xa hoa nhất thành phố B truyền đến âm thanh long trời lở đất của đồng chí Tiểu Bảo.

Ánh mắt bốn phía gần như tập trung toàn bộ ở đây!

- Mất mặt quá!

Hải Văn gần như giấu cả đầu mình xuống dưới gầm bàn, mặt mũi của một vệ sĩ kiêm tiểu đệ như anh ta coi như bị ném hết đi rồi, bao giờ mới có thể trốn thoát bể khổ này đây!
Bản thân đoán chừng cũng đói bụng mấy ngày rồi, vất vả lắm mới ăn được một bữa lớn, lại không ngờ rằng, vẫn bị tra tấn như vậy!

- Lão đại, nathing is had if you pu you heart in ti it!

Hải Văn không thể không kiên trì dỗ dành Tiểu Bảo!

Đôi mắt nhỏ của Tiểu Bảo trừng mắt nhìn Hải Văn một cái: - Móa, bà đây lúc này tâm tình vô cùng không tốt, anh dịch thành tiếng Trung cho bà đây được không!

Hải Văn lau mồ hôi trên trán, bụng tuy vẫn còn đói, nhưng ngoài miệng nói: - Lão đại, tôi không đói nữa, đi ra ngoài trước, lão đại cứ từ từ mà ăn!
- Đứng lại!

Tiểu Bảo chua ngoa hét lên.

Hai chân Hải Văn run rẩy một trận, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: - Lão đại, còn có chuyện gì sao? - Anh ăn no rồi, nhưng bản lão đại chưa no, lúc này nghèo rớt dái, không còn cách nào khác, anh đóng hộp mấy thứ này đi! Tiểu bảo quơ quơ tay nhỏ, rất có phong phạm chỉ huy nói.

- Đúng rồi, còn nữa Cái trán nhỏ của Tiểu Bảo nhíu lại, rất từng rải nói: - Nghe nói bây giờ giá cả thế giới chó tăng lên biên độ rất lớn, anh tìm cơ hội để bán luôn Big Ben và Tiểu Ben đi!
Bùm!

Hải Văn gần như bị Tiểu Bảo dọa cho nhảy dựng lên, bà cô nhỏ này đúng là chuyện gì cũng dám nghĩ, chuyện gì cũng dám làm, đoán chừng Thường lão đại thật sự tìm tới cửa, cô bé nhất định sẽ đổ trách nhiệm lên người mình.

Chân mày Mộ Dung Trường Thiên khẽ nhíu lại.

Chẳng lẽ sau một tin tốt nhất định phải có một tin xấu sao?

Hai đại chiến tướng của mình ở ZNV dưới sự nỗ lực đã thâu tóm được hơn phân nửa, nhưng vào thời khắc mấu chốt, bộ hạ của mình không ngờ lại hạ mệnh lệnh tàn sát.
Chuyện này ở bất kỳ nơi nào đều rất kiêng kị, mà gã lại thi hành ở ZNV, đây chẳng những khơi dậy hai thế lực xã hội đen còn sót lại phản kháng mãnh liệt, còn làm rung chuyển cơ sở vốn có.

Nhưng Mộ Dung Trường Thiên hiểu rõ tính cách bộ hạ của mình, loại sai lầm ngu xuẩn này, gã tuyệt đối sẽ không phạm phải, vậy tại sao lại như vậy?

Khẽ lắc đầu, vẫn là giải quyết xong chuyện phía Tam Giác Vàng, rồi bản thân mới có thể rat ay.

Ngồi ở đối diện Mộ Dung Trường Thiên là một gã trẻ tuổi tên Hắc Xà. Đừng nhìn gã tuổi còn trẻ như vậy, nhưng không ai dám coi khinh gã.

Toàn bộ Tam Giác Vàng, ngoài trừ Tương Quân lợi hại nhất, người thứ hai chính là Hắc Xà. Công phu của Hắc Xà bình thường, nhưng tâm cơ của gã giống với ngoại hiệu. Hễ là địch của gã, đều bị Hắc Xà tự tay đưa vào địa ngục.

- Cậu bảo tôi đối phó Tương Quân? Ánh mắt Hắc Xà nhìn chằm chằm gương mặt Mộ Dung Trường Thiên.

Đối với tư liệu của Mộ Dung Trường Thiên, trước khi Mộ Dung Trường Thiên gặp gã gã đã vô cùng rõ ràng. Ngoài một chuyển biến thần bí ra, những điểm khác, nhiều nhất cũng chỉ tính là một thanh niên ưu tú!
Nhưng nghe nói sau khi bị giết lại sống lại một cách quỷ dị và có được một đám thủ hạ rất thần bí. Những người đó rất lợi hại, ít nhất Hắc Xà cảm thấy những người đó giết mình là chuyện rất dễ dàng.

Cho nên gã mới có thể ngoại lệ gặp Mộ Dung Trường Thiên.

- Đúng, giết Tương Quân, toàn bộ Tan Giác Vàng thuộc về Hắc Xà anhH! Mộ Dung Trường Thiên cười nghiền ngẫm.

Hắc Xà nhẹ nhàng lắc đầu: - Nếu Tương Quân dễ dàng bị giết như vậy, kẻ đó đã không phải là bá chủ Tam Giác Vàng rồi. Huống hồ giết Tương Quân, Hắc Xà tôi không nhất định có thể lên làm lão đại!
- Mộ Dung Trường Thiên tôi có thể cung cấp cho anh bộ đội tinh nhuệ nhất, mà anh chỉ cần lợi dụng địa hình quen thuộc đối với Tam Giác Vàng tin rằng giết Tương Quân dễ như trở bàn tay!

- Vậy điều kiện của cậu là gi? Thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí nào, Hắc Xà đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.

- Rất đơn giản, tôi chỉ muốn quyền khống chế thuốc phiện ở Châu Á! Con mắt Mộ Dung Trường Thiên nhìn chằm chằm Hắc Xà, thấy sắc mặt Hắc Xà trở nên âm trầm, gã lại thản nhiên nói thêm một câu: - Đương nhiên, Tam Giác Vàng là là một nơi kiêu hùng xuất hiện lớp lớp. Cho dù Hắc Xà anh không đồng ý, tin rằng sẽ có Hắc Xà thứ hai, thứ ba thậm chí nhiều hơn đứng ra hợp tác với tôi!
- Được, tôi đồng ý!

Con mắt màu đen hóp lại, so sánh giữa bá chủ Tam Giác Vàng và quyền khống chế thuốc phiện ở Châu Á, hiển nhiên là thứ trước càng làm người ta động tâm hơn.

Ngay khi Thường Nhạc đang ủ rủ, ở cửa xuất hiện hai bóng dáng xinh đẹp, hai người đều siêu cấp xinh đẹp, một người trong đó bụng đã lộ ra một cách rõ ràng, hiển nhiên trong đó là em bé.

Còn có một người nhìn qua rất thanh thuần, làm cho người ta có cảm giác hấp dẫn trí mạng. Tim Thường Nhạc dần dần đập nhanh hơn, tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường nha!

Bảo bối mình muốn lên cùng Diệp Linh Lung lại bị mẹ dẫn đi, tuyệt sắc mỹ nữ cô nhỏ Thạch Tán Y lại không đồng ý làm chuyện đó với mình, bây giờ một lần đến hai, tốt xấu gì cũng nên làm vận động chút a!

Sakura và Fukada nhìn thấy Thường Nhạc, con người xinh đẹp của hai người đều đồng thời phát sáng.

- Có trò hay!

Thường Nhạc thấy tình cảnh này thì vô cùng hưng phấn, hiển nhiên là hai hai đã xảy ra quan hệ không thể không nói với mình lúc trước, sau khi có được lời giáo huấn của Thạch Tán Y, Thường Nhạc cũng hiểu được một đạo lý: Dục tốc bất đạt!

Hắn mỉm cười đứng nơi đó, hơi mở ra hai tay, hai mỹ nữ như chim nhỏ nhu thuận chui đầu vào vòng tay của Thường Nhạc.
- Phu quân, trí nhớ của anh đã khôi phục rồi sao?

Lẳng lặng hưởng thụ không khí ấm áp giữa ba người, Sakura không kìm được ngẩng lên, điềm nhiên hỏi.

- Ai

Thường Nhạc vẫn không trả lời, trước tiên là thở dài một hơi.

Tâm trạng hai người phụ nữ đồng thời căng thẳng, Fukada vẻ mặt ân cần nói: - Có phải vẫn không nhớ ra chuyện trước kia không, không sao, em và Sakura đồng ý bắt đầu lại lần nữa với phu quân!

Thường Nhạc khẽ lắc đầu, vẻ mặt nặng nề nói:
- Nếu trí nhớ không thể khôi phục, vậy người sống còn có ý nghĩa gì chứ?

- Đừng!

Sakura và Fukada đồng thời thất sắc kêu lên.

- Yên tâm, vẫn có cách để khôi phục, nhưng thủ tục hơi phiền toái một chút. Thường Nhạc tà tà cười, ngoài miệng lại rất đứng đắn nói.

- Cách gì?

Mắt của hai cô gái đồng thời sáng ngời.

- Nghe nói thông qua âm dương giao hợp, có thể làm anh khôi phục nhanh hơn, cũng không biết có tác dụng không! Thường Nhạc vẻ mặt do dự nói.