Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 307: Làm cảm động người phụ nữ của tôi




- Vì sao?

Sở Phi Dương khó hiểu, lúc trước bản thân muốn đối phó với Tả Thủ hoặc Sở Phi Dương, nhưng Nhâm Phàm lại một mực không cho, hiện tại gã lại chủ động yêu cầu đối phó với Tả Thủ.

- Lúc trước Tả Thủ bị vây trong trạng thái cảnh giác phòng ngự, muốn đối phó với gã, chúng ta sẽ gặp tổn thất lớn. Nhưng hiện tại thì không giống nữa, một khi Liễu Tùy Phong bị tấn công, Tả Thủ tất nhiên sẽ tấn công từ tỉnh S, như vậy sẽ giảm bớt áp lực của Liễu Tùy Phong, tôi tin Tả Thủ đã bắt đầu hành động. Lúc này đối phó với Tả Thủ là vừa đúng! Nhâm Phàm tà tà mỉm cười.
Vẻ mặt Sở Phi Dương bỗng trở nên phức tạp, giữ một thiên tài như vậy bên người là họa hay là phúc? Bản thân mình sau này có thể nào sẽ bị tên đồng minh như gã thâu tóm không?

- Lão đại, em muốn ăn cái bắp đùi gà trong bát anh. Tiểu Bảo sau khi rời giường, căn bản không rửa mặt, nhào tới bàn cơm, bộ mặt đáng thương dùng đũa chỉ vào bát Thường Nhạc, vẻ mặt khát vọng.

Bữa sáng vẫn là do Đệ Nhị Mộng làm, so với ngày hôm qua thì đã tốt hơn một chút, ngẫu nhiên cũng có một hai món khá là khó nhìn!

Thường Nhạc giảo hoạt cười, từ trong mâm lấy ra một miếng đen sì sì: - Ăn cái này đi, ăn cái này tuyệt đối sẽ khiến Tiểu Bảo mãi mãi tuổi trẻ xinh đẹp.
Vừa nói vừa gắp một cái cho Đệ Nhị Mộng: - Em cũng vậy, như vậy công bằng rồi nhé!

- Đây là cái gì? Tiểu Bảo chớp chớp mắt, tâm tư lập tức di chuyển đến vật gì đó đen xì trên đùi Thường Nhạc.

- Ha ha, là bộ phận mà bản thân gà cũng cảm thấy xấu hổ.

- Xì!

Đệ Nhị Mộng vừa ăn vật kia vào trong miệng, nghe được câu nói này thì phun hết ra ngoài.
Vì Thường Nhạc ngồi ở vị trí trên cùng, Tiểu Bảo và Đệ Nhị Mộng ngồi ở hai bên, bởi vậy thứ Đệ Nhị Mộng phun ra vừa lúc bay vào mặt Tiểu Bảo.

- Lão đại, chị bắt nạt em! Phản ứng đầu tiên của Tiểu Bảo chính là dí mặt vào chỗ Thường Nhạc.

- Lau đi lau đi! Thường Nhạc không có cách nào khác nhún vai: - Muốn lau thì cứ nói, đừng quanh co lòng vòng.

Con mắt Tiểu Bảo chớp chớp, cẩn thận đánh giá mặt của Đệ Nhị Mộng, giọng điệu có chút kỳ lạ nói: - Lão đại, em phát hiện chị càng ngày càng đẹp ra, sao lại thế nhỉ?
Thường Nhạc ngẩn ngơ, đồng thời cũng chú ý tới biến hóa này. Trước kia vẻ đẹp chủ yếu nhất của Đệ Nhị Mộng là ở phương diện dung mạo và khí chất, mà bây giờ, giữa thần thái của cô càng để lộ ra chính là loại mê người thướt tha!

- Sao lại có thể như vậy? Lòng Thường Nhạc thầm nói, ngay trong chớp mắt ấy, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ. - Anh biết rồi.

Đệ Nhị Mộng kinh ngạc nhìn Thường Nhạc, đối với biến hóa của mình, Đệ Nhị Mộng đều không lý giải được, một người đàn ông như hắn thì biết gì?

- Ha ha ha ha! Thường Nhạc gian xảo cười:
- Đều là công lao của anh!

- Không phải là vừa rồi ăn phao câu mà lão đại cho chị đấy chứ? Tiểu Bảo ngẩn ngơ, không kìm nổi thốt ra.

- Con bé chết tiệt kia, nói cái gì đó! Thường Nhạc dùng đũa gõ một cái lên cái đầu nhỏ của cô, sau đó gằn từng chữ: - Nhất định là do sự tưới nhuần của anh!

- Tưới nhuần?

Tiểu Bảo mê muội nhìn Đệ Nhị Mộng.

Ngọc dung của Đệ Nhị Một ‘xoạt’ một cái đỏ bừng lên, cô không ngờ Thường Nhạc lại có thể nói lời này ra, quả thực là ngại chết người ta rồi.

- Chẳng lẽ lời lão đại nói là thật? Nhìn thấy biến hóa nét mặt của Đệ Nhị Mộng, Tiểu Bảo thì thầm tự nói, rồi lại chuyển mục tiểu lên người Thường Nhạc. Đáng thương lắp bắp nói: - Lão đại, anh cũng tưới em đi, được không?

- #(%^#@*^!!!

Thường Nhạc thiếu chút nữa không đứng nổi trên mặt đất.

- Mau ăn cơm, mau ăn cơm, chẳng lẽ em không muốn đi Nam Phi? Đệ Nhị Mộng vội vàng nói sang chuyện khác, tiếp tục như vậy nữa, có trời mới biết Tiểu Bảo còn nói ra lời long trời lở đất gì.
Vừa nghe đến Nam Phi, tinh thần Tiểu Bảo lập tức tỉnh táo. Đạo lý rất đơn giản, đều đã nói là đi Nam Phi đãi vàng, mà nghe nói Nam Phi lúc đầu rất nghèo khó, sau lại phát hiện khắp tơi là vàng nên mới giàu lên.

Hai mắt cô tỏa sáng, hoạt động buôn người vĩ đại trực tiếp giao cho người khác xử lý.

Trước khi đám người Thường Nhạc rời đi, Thường Nhạc nhận được một cuộc điện thoại, nhìn dãy số trên điện thoại, thần sắc hắn hơi đổi, - Mộng, mọi người ra sân bay trước, anh đi sau!

Thường Nhạc thế nào cũng không ngờ tới, thời gian gần một đem, khu giải trí AV có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tuy rằng, hắn đúng là cực hạn thích thú thiếu nữ ZNV kia.

Nhưng, bất kể như thế nào, cô dùng sao cũng là người phụ nữ của mình, lần đầu tiên của cô là cho mình, bất kể ai dám đối phó người phụ nữ của mình, kết cục tất sẽ thê thảm.

Do bản thân ngẫu nhiên tới nơi này, hơn nữa thời gian gấp gáp nên đã quên phái người bảo vệ cô, cho nên cô mới gặp phải kết cục như vậy.

- Cậu chính là người đàn ông mà em gái tôi nói là rất có tiền sao? Khi Thường Nhạc yên lặng nhìn đống hoang tàn trước mặt, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi tới.

Trên người anh ta không nhìn ra bất kỳ hơi thở của kẻ mạnh nào, nhưng ánh mắt sáng ngời có thần lại nói cho Thường Nhạc biết, người như vậy, tâm chí rất mạnh.

Thường Nhạc nhìn người đàn ông trước mắt thật sâu, sát khí chợt lóe lên trong mắt: - Nói cho tôi biết? Là ai làm?
Lâm Quân lắc lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy ưu thương, bi phẫn: - Em tôi nói gặp được người đàn ông tốt, có tiền tâm địa gì cũng tốt, nó nói muốn hoàn tất mọi chuyện ở Nhật Bản rồi về quê xem thế nào. Quê chúng tôi ở một vùng nói, rất nghèo, nó vẫn hy vọng bản thân có sức mạnh thật lớn để cải tạo vùng núi. Chúng tôi mỗi người đi ra đều sẽ im lặng cung cấp chút tiền, con bé nó hiện tại gặp được người đàn ông tốt rồi, khu giải trí đã mở cũng muốn chuyển nhượng cho người khác, sau đó đi đào tiền của người đàn ông kia. Kết quả là chết rồi, chết trong xe, chiếc xe kia đột nhiên nổ tung, con bé chết rất thê thảm, là bị lửa thiêu chết. Bọn chúng không phải là người… là ma quỷ!

Nước mắt từ trong hốc mắt của Lâm Quân chảy xuống, thân hình anh ta khẽ run lên.

Lòng Thường Nhạc cũng rất đau, trong đầu không tự giác xuất hiện một màn kia: - Tiền vẫn phải thu, nhưng tôi không thích bị người ta bao, tôi muốn mở cửa hàng vịt lớn nhất thế giới. Há há, như vậy có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng trong chớp mắt, cảnh còn người mất!

Thường Nhạc hít sâu một hơi, lạnh lùng cười nói: - Thù này tất phải trả!

- Cậu mặc dù có tiền, nhưng chuyện của giới xã hội đen cậu tốt nhất vẫn không nên chen vào, người đối phó với em gái tôi lần này là muốn đối phó với bang Đông ZNV tôi. Thần sắc Lâm Quân hơi nặng nề nó.

- Đông ZNV?

Thường Nhạc ngẩn người, toàn bộ Nhật Bản có hội Hắc Long, tổ Sơn Khẩu, tổ Sakura, Đội Onani, lại có thêm một mafia nữa, sao bây giờ lại xuất hiện thêm bang ZNV?
- Đúng, người ZNV chúng tôi sau khi vào Nhật Bản đã lập nên Đông ZNV, Tây ZNV. Đông ZNV chúng tôi khá nghèo, dựa vào khuân vác, đòi nợ và các phương thức kiếm tiền khác. Mà Tây ZNV thì liên hợp với người da đen buôn bán vũ khí đạn dược thuốc phiện các loại… vốn là nước giếng không phạm nước sông, nhưng gần đây bọn họ nhìn trúng địa bàn của Đông ZNV chúng tôi, mà chúng tôi không đồng ý nhường, cho nên mới kết thù. Lâm Quân thần sắc phẫn hận nói.

Thường Nhạc cuối cùng cũng hiểu được, bang người da đen cũng đã từng nghe nói, nhưng so sánh với lá bài lớn hội Hắc Long, căn bản chính là tôm cá nhỏ tron sông!

Như vậy, bang Đông Tây ZNV này khẳng định cũng là bang phái dưới hạng ba, nhưng một bang phái nhỏ như vậy, không ngờ lại tìm tới người phụ nữ của mình, quả thực chính là ông cụ thắt cổ, chán sống!
Ban đầu bản thân còn đoán là tổ Sơn Khẩu hoặc thế lực nào khác, không ngờ lại thuyền lật trong mương!

Nắm tay Thường Nhạc khẽ nắm lại, mỉm cười tà: - Tây ZNV? Bang Người da đen? Đắc tội tôi, đều phải diệt, hoàn toàn hủy diệt!

Lâm Quân bị lời của Thường Nhạc dọa gần như nhảy dựng lên, thần sắc anh ta cổ quái nhìn Thường Nhạc, càng nhìn càng kinh hãi. Bản thân dù thế nào cũng coi như đứng đầu một bang, gặp qua không ít nhân vật lớn của các bang phái khác. Nhưng khí so sánh về khí chất với người trước mắt này, dường như đều kém chút gì đó.

Thường Nhạc thấy Lâm Quân nhìn chằm chằm mình, hắn cảm thấy cả người đều không tự nhiên, lạnh lùng cười: - Giải quyết Tây ZNV nho nhỏ và một bang Người da đen, một giờ hẳn là đủ chứ!
Ùm!

Lâm Quân thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Một giờ?

Vậy đơn giản chính là trò đùa!

Đang nghỉ ngơi trong hội Hắc Long nhận được điện thoại của Thường Nhac, đầu tiên là nhanh chóng đến địa bàn của Tây ZNV.

Giờ phút này, Lâm Quân cũng mang theo một đám 180 anh em, tuy rằng anh ta không đoán được thân phận của Thường Nhạc, nhưng đoán chừng cũng là nhân vật quan trọng của bang phái nào đó.
Dù sao ở Nhật Bản, các bang phái nhỏ thật sự quá nhiều, bang phái của mình thế lực khá yếu, căn bản không lòng dạ nào để tìm hiểu các tình hiểu tỉ mỉ của những thế lực khác!

- Đây là người của cậu? Nhìn Thần mặc Tây phục đơn độc bước xuống từ xe con, Lâm Quân choáng váng, không phải là đàm phán chứ!

- Một người là đủ rồi! Thường Nhạc cười tà.

- Nói đùa, Tây ZNV chí ít có hai trăm mấy chục người, chúng ta… Một tên bang chúng lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên hít phải một hơi lãnh khí.

Bốn phía xuất hiện bóng của hơn bốn trăm người, trong tay mỗi người đều cầm dao bầu sáng loáng.

- Bịch!

Mắt Lâm Quân đồng lời choáng váng, mình vốn đang rơi vào trong bẫy của người khác, bang Người da đen trước mặt và Tây ZNV đều đến cả, người trong bang của mình muốn có đường sống, chỉ sợ khó hơn lên trời!

- Thật tốt quá, tất cả đều đến! Khi Thường Nhạc nhìn thấy nhóm người này, hào quang trong hai mắt bắn ra bốn phía, hắn hưng phấn xoa xoa nắm đấm của mình.

- Những người này đều là cậu thông báo tới? Lâm Quân nghe được câu này, thần sắc đại biến.
- Ai, Lâm Quân, thật không ngờ mày lại tự tìm đến cửa. Một tên tướng mạo có vẻ hơi dâm loạn đi ra từ trong đám người, vẻ mặt đắc ý nói.

- Độc Lang, là mày phái người giết em tao sao? Ánh mắt của Lâm Quân như rắn độc nhìn chăm chú người trước mắt, lạnh lùng nói.

- Mày nói là Tiểu Lâm? Ha ha, con bé đó xinh đẹp như vậy, làm sao tao nỡ giết chứ! Độc Lang phủi tay, chỉ thấy đám người trong kia tránh ra một lối, cô bé mở cửa hàng vịt kia bị người ta kéo ra.

Toàn thân bị trói y như bánh chưng!