Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 251: Giao thủ




Vào sơn động, cũng không có những nguy cơ trong dự đoán, Thường Nhạc dần đi sâu vào trong!

Bỗng nhiên, Thường Nhạc mơ hồ cảm nhận được ở sâu trong sơn động dường như có vài dòng khí như ẩn như hiện, đó tuyệt đối không phải là thứ mà cao thủ có thể phát ra.

Thường Nhạc khẽ phẩy tay, đám người Quang Minh lập tức dừng lại, chân Thường Nhạc thoáng dời về phía trước, những tảng đá lởm chởm ở dưới chân Thường Nhạc liền giống như đất bằng.

Mà khi chân hắn đặt đến chỗ sâu nhất của sơn động, thân hình giống như âm hồn nghênh đón khoảng không bay lên, trong nháy mắt hoàn toàn dung hợp với Hắc Ám.
Ngay sau đó, Thường Nhạc đã lẳng lặng nằm sấp phía trên thạch bích, cả người giống như bức tượng điêu khắc hoàn toàn dung hợp với cảnh vật chung quanh.

- Yamamoto 56, chỉ có sự trợ giúp của Thánh điện Hắc Ám chúng tôi, ông mới có thể dễ dàng đánh bại đối thủ của mình, lên ngồi ngai vàng Thiên hoàng của đế quốc Nhật Bản, tin rằng điều kiện mê người như vậy, ông sẽ không từ chối. Giọng nói ngọt như thanh tuyền mơ hồ truyền tới từ trong phòng.

Tâm thần Thường Nhạc hơi căng thẳng, trong đầu hắn lập tức hiện ra bóng dáng tuyệt sắc của mỹ nữ kia, từng chỗ của đối phương đều mê người như vậy, mà còn tràn đầy hấp dẫn vô tận như vậy.

Tuy nhiên Thánh điện Hắc Ám nếu cổ động loại cuồng chiến tranh như Yamamoto 56 lên thống trị ngai vàng, vậy hiển nhiên Thánh điện Hắc Ám cũng không phải thứ gì tốt.
Một khi Thánh điện Hắc Ám và Yamamoto 56 kết hợp với nhau, toàn bộ Nhật Bản chỉ sợ không có thế lực nào có thể chống lại bọn chúng được rồi.

Theo ánh mắt nhìn đi, chỉ thấy một lão già khuôn mặt đầy nếp nhăn không chút huyết sắc đang ngồi, trên khuôn mặt già nua không nhìn ra bất kỳ dao động cảm xúc nào, dường như lời của đối phương không hề liên quan gì đến mình.

Qua rất lâu sau, trong con mắt tinh nhuệ hào quang của lão ta chợt lóe lên, giọng điệu trở nên hư vô mờ mịt: - Có thể xông vào nơi này là đã chứng minh được thực lực của Thánh điện Hắc Ám các người rồi, nhưng Thánh điện Hắc Ám các người lấy cái gì để cam đoan lợi ích song phương?

- Thánh nữ Hắc Ám!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, chẳng nhẽ cái gọi là Thánh nữ đều là ngàn dặm mới tìm được một mỹ nhân tuyệt sắc sao? Mình đã từng thấy hai Thánh nữ đều là tuyệt sắc mỹ nữ, vậy một thiếu nữ đơn thuần tuyệt sắc lại là thân phận gì đây>

Nghĩ đến trong cơ thể cô phát ra hơi thở thánh khiết nhưng lại có vài phần giống với Giang Hoán Sa.

- Thánh điện Hắc Ám chúng tôi tự nhiên có biện pháp của mình, vì cam đoan lợi ích song phương chúng ta đạt được sự kết hợp hoàn mỹ nhất, tôi sẽ đại biểu Thánh giáo Hắc Ám gả cho cháu nội ông Yamamoto Hi. Không biết Yamamoto tiên sinh có cho rằng điều kiện này là phù hợp với lợi ích của song phương không? Thanh âm trong trẻo như tiếng trời lại vang lên.

- Cô?
Yamamoto 56 lắc lắc đầu nói: - Ta hiểu rõ cháu nội của nhà Yamamoto chúng ta. Yamamoto Hi căn bản không xứng với cô. Nếu thật sự gả cô cho nó, chỉ sợ toàn bộ gia tộc Yamamoto đều phải cho cô của hồi môn, đền cho Thánh điện Hắc Ám!

- Vậy Yamamoto tiên sinh có ý gì? Trên mặt Thánh nữ Hắc Ám hiện lên nụ cười thản nhiên, đem quyền chủ động đá về phía Yamamoto 56.

Trên khuôn mặt già nua của Yamamoto hiện lên nụ cười: - Rất đơn giản, hợp tác là có thể, nhưng thánh vật của gia tộc Yamamoto chúng ta không thể giao cho Thánh điện Hắc Ám!

- Thánh vật?
Tâm thần Thường Nhạc hơi động một chút.

- Ai?

Trong sơn động bỗng nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp của Yamamoto 56, tim Thường Nhạc hơi nhảy lên, chẳng lẽ biến hóa cảm xúc của mình đã bị lão già Yamamoto này bắt được?

- Bộ đồ Hắc Ám thuộc loại đồ vật tà ác, chỉ có thể đủ phá hủy. Nếu Yamamoto ông thông minh mà nói… thì giao khôi giáp Hắc Ám ra đây.

Thanh âm trong trẻo của Giang Hoán Sa từ bên cạnh sơn động đi ra. Ngoại trừ cô ra, người trẻ tuổi đêm hôm đó cũng đi bên phải cô, phía sau hai người bọn họ còn có hơn mười sát thủ áo đen.
Hiển nhiên, thi thể trong rừng này hẳn là của bọn họ.

Thánh nữ Hắc Ám thoáng nhìn Giang Hoán Sa, đôi mắt sinh động khẽ động, khanh khách cười: - Thật không ngờ, đường đường là Thánh điện Quang Minh cũng có thể chặn ngang một cước. Chẳng lẽ các người cũng muốn lấy được bộ đồ Hắc Ám sao?

- Yêu nữ, cô muốn lấy được bộ đồ Hắc Ám, giải cứu người của Vương triều Hắc Ám, căn bản không có khả năng. Giang Hoán Sa đi về phía trước một bước, đám sát thủ phía sau cô đồng thời bức về phía Thánh nữ Hắc Ám.

- Yamamoto, tình thế bây giờ ông hẳn đã rõ ràng, chúng ta liên kết diệt mấy tên tiểu nhân của Thánh điện Quang Minh này thì thế nào?
Thánh nữ Hắc Ám thần sắc bình tĩnh nhìn Yamamoto, lạnh nhạt nói.

- Được!

Yamamoto vừa dứt lời, một dòng khí hắc ám lập tức bao vây toàn bộ sơn động.

Khí lưu này khá giống với dòng khí trong cung điện của Thiên hoàng, tâm thần Thường Nhạc căng thẳng. Mà giờ khắc này, thân hình Giang Hoán Sa nhanh như thiểm điện tấn công về phía Thánh nữ Hắc Ám.

Đồng thời lúc này, người trẻ tuổi kia phóng về phía Thánh nữ Hắc Ám, động tác nước chảy mây bay lưu loát sinh động, nhìn không ra chút dây dưa khiến Thường Nhạc thầm kinh ngạc.
Trừ những việc đó, hơn mười sát thủ kia trực tiếp hiệp trợ Giang Hoán Sa vây công Yamamoto.

Yamamoto 56 bị dòng khí hắc ám này bay vây, lão ta vẫn không tiến công, dường như không để mắt đến tất cả mọi chuyện trước mắt. Trong khoảnh khắc Giang Hoán Sa tấn công tới, lão ta không ngờ nhắm hai mắt lại, gương mặt già nua hiện lên nụ cười quỷ dị.

Động tác của Yamamoto 56 nhìn có vẻ rất chậm nhưng cũng rất nhanh, Giang Hoán Sa căn bản không có cách nào công kích được, các sát thủ bên cạnh động tác vô cùng phối hợp với cô những vẫn không làm ra hiệu quả gì.

Quái vật tiêu chuẩn ở trước mắt này dường như coi sự tấn công của bọn họ là đang gãi ngứa cho lão.

Nhịp bước của Yamamoto 56 vẫn không chuyển động, rốt cục, Giang Hoán Sa phát hiện ra một sự thật khiến cô gần như không thể tiếp nhận: Bất kể chiêu thức của bản thân cô có mãnh liệt tới cỡ nào, đối phương chỉ cần khẽ vặn vẹo thân hình là có thể tránh thoát bất kỳ phương hướng công kích nào của mình.

- Bất đảo ông!

Ba chữ kia giống như kinh hồng chợt lóe lên trong đầu Giang Hoán Sa, giữa lúc Yamamoto tránh né, Giang Hoán Sa bỗng nhiên dừng lại một chút, một thủ thế cổ quái bắt đầu hiện ra trước mắt Yamamoto 56.

- Mình tránh né thế nào?
Yamamoto 56 một hồi kinh ngạc, chiêu thức trước mắt này thoạt nhìn bình thản nhưng lại để lộ ra ý tứ làm cho không người nào có thể tránh né, giống như một tấm lưới chết, một tấm lưới chết vô hình!

Binh!!

Tốc độ tấn công không ngờ lại vượt qua lối suy nghĩ thời gian của người bình thường, Yamamoto 56 chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên run lên một chút, sự đau đớn to lớn đã thay thế sự bình tĩnh ban đầu.

Sự đau đớn này vừa lúc cho các sát thủ khác cơ hội, đám sát thủ gần như đồng thời công kích tới Yamamoto 56.

Khí thế đơn thuần kia khiến Thường Nhạc thầm kinh hãi, không hổ danh là sát thủ hạng nhất thế giới, từng đợt công kích của bọn họ đều tới vị trí yếu ớt nhất, trí mạng nhất của thân thể người.

Mặt Yamamoto 56 lộ ra thống khổ, phẫn nộ, thân hình khô quắt kia bỗng nhiên bắt đầu bành trướng.

- Mạnh thật!

Thường Nhạc kinh hãi một hồi, khí hậu khác nhau phát ra từ trên người Yamamoto 56 thật sự quá mạnh, khiến hắn có một loại cảm giác hít thở không thông.

Cao thủ mạnh mẽ biến thái như Thường Nhạc đều có cảm giác như vậy, càng không cần phải nói đám sát thủ kia, bọn họ thống khổ che cổ của mình…

Trên khuôn mặt trắng nõn của Giang Hoán Sa lộ ra vẻ khiếp sợ: - Khôi giáp Hắc Ám!

Xuyên qua bóng tối nhìn lại, giờ phút này, trên thân thể Yamamoto 56 không ngờ có thêm một cái khôi giáp màu đen, cái khôi giáp kia giống như mọc cánh làm Yamamoto 56 bay lên trên không.

- Trị liệu Thánh khiết!

Chỉ thấy hai tay Giang Hoán Sa ở trước mặt biến ảo ra góc độ kỳ quái, ánh sáng thánh khiến bắt đầu bao phủ bốn phía.
Đám sát thủ vốn đã ngã xuống đất gần như đồng thời nhảy lên, đau khổ vừa rồi hoàn toàn biến mất, bọn họ giống như kẻ điên bổ nhào về phía Yamamoto 56.

- Tự nổ!

Sắc mặt Yamamoto 56 biến đổi mạnh, thân thể lão ta muốn né tránh nhưng tốc độ của đám sát thủ này thật sự quá nhanh, lại thêm sự phối hợp vô cùng khéo léo, căn bản không tìm thấy bất kỳ kẽ hở nào.

Oành!

Hơn mười ngọn lửa đồng thời nổ tung, Khôi giáp Hắc Ám kia tách khỏi thân thể Yamamoto 56.
Hiển nhiên, trong hơn mười ngọn lửa kia dấu diếm thứ gì đó kỳ lạ. Yamamoto 56 một hồi kinh hãi, lão ta nhanh chóng phóng về phía khôi giáp, mà Giang Hoán Sa sớm có chuẩn bị đồng thời nhào tới.

Ầm!

Sức mạnh của hai người va chạm trên không trung, Yamamoto 56 và Giang Hoán Sa đồng thời rơi về phía sau, mà Khôi giáp Hắc Ám vừa đúng rơi xuống vị trí chính giữa hai người.

Hai người căn bản không có chút do dự nào, công kích mạnh mẽ lại triển khai…

Ngay tại lúc này, Thánh nữ Hắc Ám và người trẻ tuổi kia gần như đồng thời tấn công về phía Khôi giáp…
Bốn luồng sức mạnh hoàn toàn tụ lại một chỗ, hình thành một trận gió xoáy quý dị… Ầm!!

Bốn thân hình đồng thời lảo đảo lùi về phía sau, hiển nhiên, bọn họ đều bị thương.

Giang Hoán Sa là người đầu tiên ngồi xuống đất, tiếp theo là Thánh nữ Hắc Ám, người trẻ tuổi kia và Yamamoto 56 theo thứ tự ngồi xuống đất, bọn họ đều bắt đầu tự mình toàn lực chữa trị tổn thương trong cơ thể.

Giờ phút này, một bóng dáng phóng khoáng như tia chớp hiện ra tại vị trí trung tâm của bốn người.

Người này chính là Thường đại công tử của chúng ta, hắn không nhanh không chậm nhặt Khôi giáp lên, dùng sức thổi thổi:
- Ừm, có điều, vừa lúc để mình làm áo lót.

- Là anh!

Giang Hoán Sa tiếp xúc với khuôn mặt quen thuộc kia của Thường Nhạc, thần sắc cô khẽ đổi, sao Khôi giáp Hắc Ám tà ác lại bị loại người như hắn lấy được, vậy đơn giản là hổ mọc thêm cánh.

Thánh nữ Hắc Ám nhất thời còn chưa nhận ra Thường Nhạc chính là kẻ nhìn lén cô tắm, tuy nhiên, cái trán của cô đã nhăm lại: - Tốt nhất là giao Khôi giáp Hắc Ám ra đây, nếu không sẽ phải chịu sự toàn lực đuổi giết của Thánh điện Hắc Ám chúng tôi!

Thường Nhạc nhún vai, bản thân không phải loại có thể bị dọa, đừng nói không coi người của Thánh điện Hắc Ám ra gì, cho dù là dùng sự hủy diệt của Trái đất để uy hiếp hắn, Thường đại thiếu gia cũng sẽ không mảy may để trong lòng.

Thường Nhạc đi thẳng về phía Yamamoto 56, khóe miệng lộ ra nụ cười tà: - Yamamoto, thật hân hạnh thấy ông còn sống.

Yamamoto 56 nhìn chăm chú Thường Nhạc, chân mày cau lại nói: - Chúng ta quen biết sao?

- Biết, đương nhiên là biết, hơn nữa còn rất thân quen. Thường Nhạc còn nghiêm túc gật đầu, rồi lại nghiền ngẫm nói: - Tiểu đệ của Yamamoto Surota chính là do tôi cắt đấy.

- Thường Nhạc!
Thần sắc Yamamoto 56 hơi đổi, - Đúng vậy, tôi là Thường Nhạc, nhưng điều này không quan trọng… Điều tôi phải nói cho ông là, tôi ngoài việc là Thường Nhạc ra, còn là một người Trung Quốc. Mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt Yamamoto, tà tà nói: - Tiểu Yamamoto à, ông hẳn là hiểu được ý của tôi chứ!