Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 244: Giang hoán sa




Một lát sau, Thường Nhạc cuối cùng cũng ra tay, vì vậy yên tĩnh không một tiếng động, Thường Nhạc nhanh như chớp, cả người tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

Lóe sáng!

Một ánh sáng chói mắt lóe lên rồi vụt qua, làm cho người ta căn bản không thể nắm rõ đường đi của nó, kỳ thật ngay cả bản thân Thường Nhạc cũng không thể giải thích được hiện tượng này, hắn chỉ có thể tấn công theo bản năng.

Đao, lưỡi đao rét lạnh, tựa như được Thượng Đế tiêm vào thuốc kích thích, ở trong không trung với độ cong mỹ lệ, sát khí sắc bén, cùng với lực lượng bá đạo…

Tất cả đã vượt ra ngoài bản năng, mà khi Như Ý kịp phản ứng thì toàn bộ người gỗ này đã bị Thường Nhạc chẻ thành từng đoạn.

Cô choáng váng, theo như lời đồn đại, Thường Nhạc có được năng lực vô cùng lớn, căn cứ vào tư liệu, Thường Nhạc giỏi về dùng quyền và phi đao.

Cô thật không ngờ hắn vẫn còn có đao pháp sắc bén như vậy…. Tốc độ quỷ dị, đường cong hoàn mỹ kia dường như tập hợp linh khí trong trời đất mà thành.

Con ngươi xinh đẹp của cô chớp chớp, qua một hồi lâu mới chậm rãi nói: - Quả thực không phải là người!

Quả thật, ngay cả Thường Nhạc cũng không ngờ được, sau khi trai quả hai ngày chơi trò kích thích này, khả năng của hắn không ngờ lại tăng thêm vài phần, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô gái, thản nhiên nói:
- Cho cô hai lựa chọn!

- Lựa chọn cái gì? Cô gái lơ đãng nhíu mày.

- Thứ nhất: đi theo Thường Nhạc thiếu gia anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng, thứ hai: bị hiếp cho tới chết! Thường Nhạc thần sắc nghiêm túc nói.

Cô gái cả kinh, bản năng muốn chửi người, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Thường Nhạc, thân hình mềm mại đột nhiên run rẩy, trực giác nói cho cô biết, Thường Nhạc đã nói được thì nhất định sẽ làm được.

Thân thể cô gái vặn vẹo một đường cong quỷ dị, nhanh chóng lui về phía sau.
- Đến chỗ này thì dễ, nhưng đi thì khó.

Thân mình Thường Nhạc lay động, nháy mắt đã tới trước mặt cô.

- Tốc độ thật nhanh!

Trên khuôn mặt lạnh lùng của cô nổi lên vẻ kinh hoảng.

- Giết!

Một đường sát khí từ phía sau trực tiếp ép tới.

- Chết tiệt!
Thường Nhạc buồn bực, hắn không ngờ mình lại quên mất tên nhóc đang bị vây trong khu vực phong tỏa, mà hắn cũng không nghĩ tới đối phương sẽ có thể phá vỡ phong tỏa vực nhanh như vậy.

Thường Nhạc theo bản năng vội vã đánh ra một quyền.

- Ầm!

Thân hình Thường Nhạc run rẩy một trận, còn đối phương lại nhờ vào lực của Thường Nhạc mà nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Sau khi xoay người, Thường Nhạc kinh ngạc phát hiện ra, cô gái sát thủ kia không ngờ cũng đã biến mất.
- Cô cho rằng có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của thiếu gia tôi sao?

Hắn nhanh chóng đuổi theo cuống dưới, lại không ngờ rằng, tới tầng thấp nhất lại mất đi dấu vết của đối phương.

Tâm trạng Thường Nhạc hơi động, cho dù hắn có tốc độ siêu việt cũng khó có khả năng biến mất trong nháy mắt, mà tốc độ của cô gái kia lại không nhanh bằng hắn.

Thế nhưng hắn cũng không biểu lộ ra, bản thân phán đoán chuẩn xác một phương hướng, trực tiếp nhanh như chớp đuổi theo.

Ngay khi Thường Nhạc vừa biến mất, từ tòa nhà lớn cách đó không xa, dưới tàng cây, một bóng dáng nhanh nhẹn hướng về phía Thường Nhạc biến mất lúc nãy lộ ra một nụ cười khinh thường, nhanh chóng đi thật nhanh về hướng ngược lại.
Khi bóng dáng cô gái vừa biến mất thì cũng ngay dưới tàng cây cô vừa đứng lúc nãy lại xuất hiện một thân ảnh, đó chính là Thường Nhạc vừa mới đi xa. Giờ phút này, vẻ mặt hắn đăm chiêu: - Cô bé, muốn đùa giỡn với tôi, còn quá non!

So sánh tốc độ của Thường Nhạc và cô gái, dường như có sự khác biệt rất lớn. Đường đi của cô gái là một đường thẳn tắp, mỗi lần bay một đoạn đều phải dừng một lần, hoặc đôi khi cô trực tiếp lựa chọn địa hình phức tạp là bay phía trên các toàn nhà ở Tokyo.

Như vậy, trong khi gia tăng sự phức tạp của đường đi, cô cũng có thể dễ dàng thấy rõ tình huống phía sau, hễ có người đi đằng sau muốn theo dõi cô, cô đều có thể nhìn thấy đối phương.

Thường Nhạc thầm thán phục cô, tuy nhiên điều này cũng không thể làm khó được hắn. So sánh tốc độ của Thường Nhạc và người khác, ưu điểm duy nhất là không có quỹ đạo có thể tuần hoàn, dường như chưa từng xuất hiện qua, lại dường như từ rất sớm đã ở đó.

Mỗi khi hắn dừng lại, thân thể trong nháy mắt sẽ biến mất.

Ngoại trừ khi tạm dừng, đối phương có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, thời gian khác, căn bản không có động tĩnh gì.

Mà mỗi khi cô gái dừng bước, cũng chính là lúc Thường Nhạc cất bước.

- Cuối cùng cũng đã tới!

Nhìn thấy tốc độ đối phương ngày càng chậm, Thường Nhạc vui sướng, xem ra tối nay sẽ có được thu hoạch đáng kinh ngạc.

- Tầm Hoan Phường?

Mắt thấy tấm biển kia, cùng với bóng dáng mềm mại rất nhanh biến mất ở bên ngoài cửa viện, Thường Nhạc giật mình, chần chờ một chút, sau đó cả người bay lên, bám theo bóng dáng kia.

- Thủ lĩnh!

Sau khi cô gái biến mất ở một căn phòng, thân hình Thường Nhạc lập tức dán tới, con người và bóng đêm cùng nhau dung hợp, hô hấp cùng với không khí lưu động trở nên bình ổn hơn.
- Sự việc xử lý tới đâu rồi?

Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi trong phòng vang lên.

- Rất quen thuộc!

Thường Nhạc hơi nhíu mày, trong đầu hắn hiện ra các giọng nói quen thuộc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể xác định được giọng nói này là của ai.

- Chủ thượng, danh sách của tổ thế giới sát thủ đã lấy được, tuy nhiên giữa đường lại gặp phải Thường Nhạc!

- Thường Nhạc! Hắn không phải đang ở tổng bộ của hội Hắc Long sao?
Một thanh âm trong trẻo mang theo vài phần nghi ngờ đột ngột vang lên.

- Cô ta là ai?

Nghe được giọng nói này, đồng tử Thường Nhạc theo bản năng co lại, đối phương hẳn là người hắn quen, nếu không giọng nói của cô sẽ không biến đổi.

- Đúng vậy, hiện tại dựa vào danh sách, lập tức bắt đầu mua chuộc bọn họ, hễ là người không phục tùng hoặc trung lập, đều khiến cho bọn chúng biến mất. Tôi muốn thống nhất, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của tôi. Trong giọng nói của người đàn ông kia lộ ra sát khí không thể che giấu.

Tim Thường Nhạc bắt đầu không an phận mà đập loạn, đối phương rốt cục là ai? Giọng nói kia sao lại quen thuộc như vậy?
Sau thời gian khoảng nửa canh giờ, trong phòng truyền tới giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi kia: - Được rồi, hiện tại đem cất kỹ bản danh sách, chúng ta đi thôi.

Trong toàn bộ quá trình này, Thường Nhạc nhiều lần muốn lao ngay xuống đoạt lấy danh sách để xem, nhưng hắn phải bình tĩnh. Hắn cố gắng đem tâm tư đè nén xuống, ở sâu trong lòng tự cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không được kích động.

Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi ra ngoài phòng, Thường Nhạc lập tức thu nạp hơi thở. Khi hai bóng người từ trong phòng đi ra, thân thể Thường Nhạc đột nhiên run rẩy.

Khi nhìn thấy người trẻ tuổi gương mặt anh tuấn, đẹp trai phong độ kia, hắn vẫn vô thức mà sản sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, tuy nhiên, có lẽ thời gian quá dài nên chưa thể nhận ra.
Thường Nhạc cũng không thể nhớ được chính xác đối phương là ai? Nhưng hắn có thể khẳng định, gương mặt này hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng có một chút gì đó rất quen thuộc, tại sao hắn lại có cảm giác này?

Giờ phút này, hơn nửa sự chú ý của Thường Nhạc đều bị cô gái kia hấp dẫn, không rảnh để suy xét người trẻ tuổi trước mắt này rốt cục là ai.

Đối phương là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp như tiên nữ, Thường Nhạc ngạc nhiên, thán phục, trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp tới như vậy, bất kỳ tác phẩm điêu khắc nào cũng đều không thể khắc họa tỷ lệ gương mặt và dáng người hoàn mỹ như vậy.

Hàng lông mi thật dài che khuất đôi mắt sâu như biển, cái mũi đẹp đẽ, làn môi động lòng người, mỗi một bộ phận tách ra mà xem xét, đều rất bình thường.
Nhưng khi hợp lại cùng với nhau lại tạo nên một bức tranh động lòng người. Càng cuốn hút hơn là làn da tuyết trắng của cô, trắng muốt hồng hào, hơn nữa dáng người cao ráo, lả lướt.

Tựa như thần tiên, cả thân thể tỏa sáng, tuyệt thế, thướt tha, Thường Nhạc gần như mất đi khả năng hô hấp, suy xét, hắn bình tĩnh chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp này.

Cô ta là ai? Vì sao hắn lại cảm thấy quen thuộc như thế? Thường Nhạc có thể khẳng định, mình chắc chắn đã gặp qua cô gái này.

Giữa lúc hắn đang suy tư, trong bóng đêm đột ngột hiện ra hai bóng dáng giống như âm hồn.

Thường Nhạc kinh ngạc, hắn thật không ngờ, trong lúc hắn tập trung suy xét, lại không hề cảm giác được sự tồn tại của hai người này.

Từ khi nào thì Tokyo lại có thêm nhóm cao thủ thần bí này? Chẳng nhẽ bọn chúng cũng muốn thống trị Nhật Bản? Nếu thật sự như vậy thì hắn cũng hoan nghênh; nếu bọn chúng đừng về phía tiểu Nhật Bản… cho dù có cao thủ tới đâu, Thường Nhạc cũng sẽ nhổ lông của bọn chúng.

- Mẹ kiếp, cô ta là Giang Hoán Sa!

Sau khi bóng dáng hai người kia hoàn toàn biến mất, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng, không kìm nổi thốt lên.

Nhiều năm không gặp như vậy, cô gái này càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, lại thêm vài phần khí tức thần thánh, hắn thực sự muốn đem cô lên giường, muốn cô, để xem khí tức thần thánh kia của cô có thể còn lại được mấy phần?

Đường nhiên, Thường Nhạc vẫn cảm thấy khó chịu, người đàn ông bên cạnh Giang Hoán Sa là ai? Xem tình hình trước mắt, hai người bọn họ rất quen thuộc, chết tiệt, nếu cô ta dám cắm sừng hắn, chính hắn sẽ hủy hoại cô ta.

Mặc dù mới chỉ chứng kiến trong một thời gian ngắn, nhưng hắn có thể xác định được, Giang Hoán Sa vẫn là một trinh nữ, điều này chứng tỏ người đàn ông trẻ tuổi kia còn chưa đoạt được cô.

Thật là khờ, tuy nhiên ngu ngốc như vậy, Thường Nhạc lại rất thích.

Tổ chức Thế giới sát thủ, giết tướng, Giang Hoán Sa, người đàn ông trẻ tuổi thần bí, giữa bọn họ có quan hệ gì? Không ngờ Giang Hoán Sa lại biết mình tới Nhật Bản, chứng tỏ bọn họ vẫn luôn chú ý tới mình.

Điều này làm cho Thường Nhạc khó chịu, cảm giác bản thân bị tính kế, sau lưng có thêm một đôi mắt, mà đôi mắt này hắn lại rất trân trọng cất giữ.

Lần trước Mộ Dung Trường Thiên đối phó với hắn, còn có thành viên của tổ chức Thế giới sát thủ, thế nhưng lúc đó, người trẻ tuổi kia lại trốn thoát.

Mà cô gái này cũng là thành viên trung thành của tổ chức sát thủ, dường như cô ta có dị tâm.

Hiện giờ còn có một danh sách, nếu có được danh sách này trong tay, chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn.
- Vào trộm? Hay là trực tiếp đoạt lấy? Thường Nhạc lún sâu vào vấn đề này, bất kể dùng phương thức nào, dường như cũng thiếu mất loại cảm giác đó.