Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 156: Khơi dậy tình yêu cô trò mãnh liệt




Sau khi Thường Nhạc cảm thấy trong phòng học không còn khói thuốc, thưởng thức loại phong cảnh này càng thoải mái hơn, hắn dứt khoát ngồi lên bục giảng tiếp tục chỉ huy.

Khi một đám tinh anh bị đánh đến sắp hấp hối được đưa đến trước mặt Sở Phi Dương, cả người Sở Phi Dương đều bị dọa nhảy dựng lên, nơi đó đều là người, chính xác là hơn ba mươi cái đầu heo.

- Thường Nhạc, mày đã thích chơi như vậy, tao sẽ chơi với mày tới cùng!

Nghe La Vân hổn hển nói lại xong, trên mặt Sở Phi Dương lộ ra ý cười lạnh lẽo.

Ban đầu bản thân cũng chỉ muốn làm một khán giả đứng xem, nếu hắn đã vội vàng chui vào mộ như vậy, thì không nên oán mình, tin rằng Mộ Dung Trường Thiên cũng sẽ rất hoan nghênh mình gia nhập trò chơi này.

Nhìn một loạt màn diễn này, giống như ngựa thần lướt gió tung bay, hoàn toàn không theo bất cứ khuôn mẫu nào, ánh mắt Tô Mị Nhi sáng lên, một người đàn ông như vậy, rốt cuộc người phụ nữ như thế nào mới có thể nắm giữ được trái tim hắn? Mới có thể đối phó được với hắn?

- Lão đại sư phụ, em không quấy rầy chuyện tốt của hai người nữa, ha ha...

Cao Tiếu mang theo đám thành viên Điểm G nhanh chóng rời đi.

Thường Nhạc nhìn đồng hồ, trải qua một hồi náo loạn, cũng đã hơn năm giờ rồi, trong đầu hắn chợt lóe lên bóng dáng của Tần Uyển, những lời ôn nhu vào đêm qua...

Khóe môi hắn lộ ra nụ cười dâm đãng:

- Mị Nhi, em về trước đi, ngày mai anh sẽ tìm em.

- Vâng!

Tô Mị Nhi thậm chí không có một chút do dự, cô hiểu người đàn ông như vậy, chỉ có phục tùng vô điều kiện mới có thể từ từ nắm lấy trái tim hắn... Nhưng Thường đại thiếu gia thật sự là người như vậy sao?

Nhìn bóng dáng thon thả kia dần biết mất, nụ cười trên gương mặt Thường Nhạc liền biến đổi, hắn tà ác phun ra một câu:

- Một ngày đổi một pháo.

Nhà ăn dành cho giáo viên nằm trên tầng hai. Nơi này có thể nói là nhà ăn tự phục vụ, đủ các loại món ăn khác nhau được bày trong những nồi inox, món nóng món lạnh đều có cả. Bước chân vào nơi này, Thường Nhạc liền phát hiện, nơi này không khác lắm so với nhà ăn dành cho học sinh, chỉ có điều nhỏ hơn nhiều mà thôi, đương nhiên đồ ăn cũng được nấu lại.

Thường Nhạc vừa bước vào nơi này thì có rất nhiều người nhìn hắn, ánh mắt họ dường như có chút kinh ngạc, bởi vì bọn họ biết đây không phải là nơi học sinh có thể ra vào. Nhưng bọn họ cũng biết thiếu niên tuấn tú kia chính là Thường Nhạc, Thường đại thiếu gia kiêu ngạo không ai bì kịp, có thể nói hiện giờ trong học viện không ai không biết hắn.

Tính sơ sơ thì số giảng viên học viện này cũng đến hơn trăm người. Lúc này đều đang ngồi chật cứng ở bên kia, có điều nhìn qua thì có vẻ như là âm thịnh dương suy, có rất nhiều bóng hình kiều diễm.

Nhưng nhiều nữ giảng viên lại bất giác dùng mắt phóng điện, Thường Nhạc biết rằng ở nơi này cũng có không ít người hoặc là mê trai, hoặc là mê gái; từ này có thể không chỉ dùng để hình dung thiếu nữ mà còn cho tất cả phụ nữ.

- Thường Nhạc, em có việc gì thế?

Một nữ giảng viên trang điểm thanh tú đã bước tới gần, nhẹ nhàng hỏi Thường Nhạc, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng xoa bóp, cho thấy trong lòng vô cùng căng thẳng.

- Thật ngại quá, em tới tìm cô Tần Uyển, xin hỏi cô có biết cô Tần đang ngồi ở chỗ nào không?

Quả là mặt trời mọc từ đằng tây. Thường đại thiếu gia vĩ đại không ngờ cũng sẽ khách khí như vậy.

Đương nhiên, điều này có quan hệ mật thiết với tố chất quân tử của hắn. Rất nhiều người thần sắc cổ quái nhìn hắn, đúng thật là có chút không quen, Thường Nhạc âm thầm buồn bực, bọn họ biết thân phận của mình, không cần nói là bước vào nhà ăn dành cho giáo viên, cho dù là bước vào nhà vệ sinh nữ, hiệu trưởng cũng không dám phạt mình, huống hồ là tìm siêu cấp mỹ nữ Tần Uyển.

- Chẳng lẽ là bởi vì đệ nhất nữ giảng viên của trường bị mình cua rồi?

Thường Nhạc không ngờ lại có vài phần đắc ý.

- Uhm, Thường Nhạc, em nhìn kìa, nhiều khả năng là ở chỗ đông người tụ tập nhất, em đi xem thử đi, xem chừng em còn chưa ăn cơm, tiện thể ăn chút gì đi, hương vị đồ ăn ở đây cũng không tồi.

Nữ giảng viên thân thiết mỉm cười với Thường Nhạc, nhìn thế nào cũng thấy thiếu niên đẹp trai trước mắt này có chút u buồn, không giống như loại học sinh kiêu ngạo trong truyền thuyết.

- Cảm ơn cô!

Thường Nhạc lập tức xoay người rời đi, bước về chốn đông người chật chội nhất.

Trước mắt có ít nhất năm sáu bó hoa hồng tươi nằm trên chiếc bàn ăn dài, mà ngồi quanh bàn lại chỉ có hai nữ giảng viên xinh đẹp động lòng người nhất, những điều này khiến Tần Uyển vô cùng chán ghét, những gã đàn ông vô liêm sỉ kia, mắng thế nào cũng không đi, bây giờ thì hay rồi, làm cô đến ăn cơm cũng không thoải mái.

Nhưng cô cũng không tìm nổi lý do mắng người, bởi vì sau khi nghe ngóng, mấy nam giảng viên kia phát hiện Tần Uyển có quan hệ với Thường đại công tử nổi tiếng khắp trường, nên không người nào dám tới gây loạn, hiện tại mọi mũi nhọn đều hướng về tiểu mỹ nữ ngồi bên cạnh cô – Trương Oánh.

- Cô Trương, hoa hồng của tôi, cô nhất định phải nhận lấy, đây tượng trưng cho trái tim tôi, cho tình yêu vô tư của tôi. Xin cô cho tôi một ánh mắt, một nụ cười đáp lễ, tôi đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Không hổ là giáo viên thiên tài, văn chương thật sự không tồi.

Thường Nhạc chăm chú nghiền ngẫm nhìn đối phương, thấy kẻ đó đeo cặp kính đen dày cộp, cổ lại dài, rõ ràng một kẻ đui mù, cho xin đi, cũng không nhìn lại đức hạnh của mình đi, hạng người này mà cũng muốn theo đuổi mỹ nữ, soi mặt vào nước tiểu trước đi!

Trong lòng Thường Nhạc đã sớm khinh thường gã này cả trăm lần.

- Cô Trương, bó hoa hồng này tôi đã mất rất nhiều thời gian trong tiệm hoa để giúp cô chọn lựa đấy, mỗi bông hoa đều vô cùng kiều diễm, cũng giống như cô Trương vậy, chỉ có thành ý như thế này mới có thể xứng với tiên tử như cô, tôi thề với trời, tôi đối với Trương Oánh là thật lòng, tôi sẽ yêu cô suốt đời...

Lại có người mở miệng.

- Thầy Hứa, lời của thầy, cô Oánh đã nghe vô số lần rồi, đã sớm ghi nhớ trong đầu rồi, muốn quên cũng không thể quên được, thầy không cần mỗi ngày nói một lần, khiến chúng tôi ghen tị, ăn cũng không ngon.

Vừa nhìn thấy người này, không biết tại sao Thường Nhạc lại cảm thấy đặc biệt chán ghét, kỳ thật nói đúng ra, nam giảng viên này là người trông có vẻ thuận mắt nhất trong đám giảng viên kia.

Không nhìn bộ dạng vênh váo đắc ý của anh ta, dường như trên đời này chỉ có mình anh ta là to nhất, anh ta dường như đã quên đi sự tồn tại của Thường đại thiếu gia.

- Đâu có, đâu có, mấy người không cần ghen tị. Cô Tần cũng là một mỹ nữ. Chỉ cần cho người ta cơ hội, nhất định sẽ có vô số người đàn ông sẵn lòng làm người lính đứng sau màn đợi cô, mà thứ tôi cần bây giờ chính là Trương Oánh cho tôi một cơ hội.

Người đàn ông nhìn có vẻ hơi thuận mắt này không ngờ lại là đồ con lừa, mượn gió bẻ măng, mà phía dưới đã có không ít kẻ cười trộm rồi.

Ý cười trên môi Thường Nhạc càng ngày càng đậm.

- Oánh, tôi theo đuổi em lâu như vậy, em không thể luôn từ chối tôi được, chẳng lẽ em vẫn chưa cảm nhận được thành ý của tôi sao?

Có lẽ là bởi vì có nhiều người nên gã kia đã bắt đầu kích động.

- Đây chính là lần đầu tiên tôi theo đuổi một người phụ nữ vất vả đến như vậy, trước kia tôi chỉ dùng ba bó hoa tươi đã chinh phục được rồi. Tôi đã tặng em hơn trăm bó hoa tươi rồi, uhm, cũng may là nhà tôi cũng không thiếu tiền, nếu không tôi nhất định đã khuynh gia bại sản rồi.

Gã này không ngờ có thể nói ra những điều như vậy, ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa rồi, mà Thường Nhạc nghe thấy ba từ ‘không thiếu tiền’ thì trong ánh mắt lập tức lộ ra vài phần hưng phấn.

- Xin lỗi, hoa của anh tôi nhận được rồi, nhưng tâm ý của anh đúng là tôi không nhận nổi. Có lẽ thầy La đã hiểu sai rồi, còn nữa mời thầy La gọi tôi là Trương Oánh, đây mới là tên đầy đủ của tôi.

Tuy sự kiềm chế dần dần trở thành một loại giày vò, nhưng sống trong nhà có gia giáo từ nhỏ khiến Trương Oánh vẫn cố không bùng nổ, chỉ cần ám chỉ hết lần này đến lần khác cho mấy gã đàn ông ngu xuẩn này, cô căn bản cũng sẽ không thích gã. Nhưng gã lại... Khốn kiếp.... Nghĩ đến từ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không khỏi đỏ lên, sao mình có thể nghĩ tới từ ngữ thô tục như vậy?

- Trương Oánh. Em đừng đỏ mặt, tình yêu vốn là một loại bản năng, tôi biết em thích tôi, chỉ là đang xấu hổ thôi, nếu không thì lúc chúng ta gặp nhau, sao mặt em lại đỏ lên như vậy? Nhất định là em đã động tâm rồi, oa, tôi hạnh phúc chết mất!

Lời nói của La Phi khiến Trương Oánh thiếu chút nữa té xỉu, mặt mình đỏ lên lại có thể khiến gã tưởng tượng ra nhiều như vậy, thật sự không thể không bội phục.

- Thầy La, em nghĩ thầy đã nghĩ sai rồi, Oánh đỏ mặt là vì em đã tới.

Thường Nhạc chưa từng gặp tên nào rắm thối như vậy, có điều để gã tiếp tục thối như vậy, bản thân mình e rằng sẽ không thoải mái.

Thanh âm chào mời lại có chút lười biếng này khiến thân thể mềm mại của Tần Uyển khẽ run lên, tên vô lại này, đến chỗ nào đều giống như trên đời chỉ có hắn là to nhất vậy.

- Em học sinh này, em chạy tới đây làm gì?

Trương Oánh nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị dọa sợ rồi, em học sinh này lại dám chạy tới nhà ăn dành cho giáo viên, chẳng lẽ hắn không biết quy định của học viện Kiêu Tử?

- Thường Nhạc, tên nhóc này giờ mới tới, ồ, anh quan tâm bạn gái như thế này sao, Trương Oánh sắp bị phiền chết rồi, anh không biết sao?

Thường Nhạc còn chưa mở miệng, thái độ Tần Uyển có chút khác thường, thậm chí còn nghịch ngợm nháy mắt, trò chơi bắt đầu rồi, lời nói của cô giống như châm ngòi nổ, khiến rất nhiều người khiếp sợ, trong đó bao gồm cả nữ chính, tiểu mỹ nhân Trương Oánh.

- Thật ngại quá, về sau tôi sẽ bồi thường, bảo bối, em không sao chứ, không thoải mái sao?

Luôn tự xưng là diễn viên xuất chúng, Thường Nhạc đương nhiên hiểu phải làm gì, hắn cũng cố ý phối hợp để khai màn trò hay này.

Giọng điệu đối với Trương Oánh lại ôn nhu như vậy, xem ra, chắc có vài phần thân mật, khiến cho tất cả giảng viên trong nhà ăn đều choáng váng.

- Thường...Nhạc. Em không nên nói bậy nói bạ, chúng ta...chúng ta...còn có...được, không cần sự quan tâm của em, em đi quan tâm mấy bạn gái của em đi...

Tiếp xúc với đủ loại ánh mắt cổ quái, Trương Oánh thiếu chút nữa bị trầm luân trong sự dịu dàng này, không chịu nổi sự giày vò ấy, nhưng cô lại không biết giọng nói vô lực kia, lại giống như ngữ khí làm nũng với bạn trai của một cô gái đang ghen tuông.

- Trương Oánh, em không nên như thế, Thường Nhạc tuy có hoa tâm một chút, nhưng đã theo đuổi em lâu như vậy, quan hệ cũng tốt như vậy, em không nên vội vàng chia tay, lại nói, nhìn thế nào cũng thấy em ấy hơn cái đầu heo kia.

Tần Uyển lại tát nước theo mưa, châm thêm mồi lửa để xem kịch vui, hi vọng mồi lửa này sẽ cháy càng ngày càng 
mạnh.

“Ầm” một tiếng, Trương Oánh quả nhiên không chịu nổi lời nói của Tần Uyền, thiếu chút nữa té xỉu, lại được Thường Nhạc lập tức đỡ dậy, cả người vừa vặn lại nằm trong lồng ngực hắn.

Loại tiếp xúc thân mật này, kích thích bao sóng tình, tình yêu cô trò giữa hai người cũng quá khoa trương đi, trước mặt nhiều người lại có thể thắm thiết như vậy.