Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 101: Cổ Tư Văn không đủ dâm đãng




- Còn năm phút nữa, nếu hắn không đến thì tôi không chờ nữa.

Người nói: Cổ Tư Văn. Thời gian: 11 giờ 55 phút đêm. Địa điểm: sân thượng nào đó trong học viện Kiêu Tử.

- Yên tâm, ông chủ anh minh thần võ của chúng ta nhất định sẽ đến đúng giờ.

Cao Tiếu bá vai Cổ Tư Văn với bộ dáng như rất quen thuộc với y, cười ha ha nói.

- Là ông chủ anh chứ không của tôi, anh chú ý ngôn từ chút.

Cổ Tư Văn gạt tay Cao Tiểu ra, không nói gì mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Cũng giống như trước đây, cả người gã lạnh lùng đến đáng sợ. Bộ Versace màu đen kia khiến gã như phát ra hơi thở lạnh lẽo, làm cho không khí trên sân thượng này như muốn đóng băng lại.

Đối với tên Cổ Tư Văn luôn thích ra vẻ lạnh lùng này, Cao Tiếu rất khó chịu. Gã bắt đầu nhung nhớ Huyết Hổ cộc cằn thô lỗ kia. Nhìn chằm chằm bóng lưng Cổ Tư Văn, Cao Tiếu oán hận nói:

- Nhóc con, có đạo đức nghề nghiệp làm đàn em chút được không? Đừng tưởng rằng cậu đẹp trai hơn tôi là oai đâu!

Cổ Tư Văn hoàn toàn không để ý đến sự oán trách của Cao Tiếu, gã nhìn chiếc đồng hồ Cartier trên tay, mặt không chút thay đổi, chỉ có hơi thở lạnh lùng trên người là vĩnh viễn bao quanh gã.

Cao Tiếu cà lơ phất phơ dựa vào lan can, hô to với vẻ rất chi là thâm tình:

- Thiên linh linh Địa linh linh, Như Lai Phật Tổ Quan Thế Âm, ông chủ vĩ đại ơi, hãy mau hiện thân đi…

- Nịnh hót!

Cổ Tư Văn đột nhiên nghiêng đầu, dùng một loại thái độ nhìn xuống khinh bị quét Cao Tiếu một cái.

- Này nhá, quen thì quen, cậu nói lung tung là tôi tố cáo cậu tội phỉ báng người khác đấy!

Cao Tiếu thể hiện ra trọn vẹn sự tức giận, phẫn nộ của một tên đàn em bị kẻ khác coi thường, căm phẫn nói:

- Cậu có thể khinh miệt gọi tôi là kẻ nịnh hót, nhưng đừng có nghi ngờ sự sùng kính của tôi với ông chủ, càng không thể làm nhục trái tim thành kính của tôi. Cậu nhìn kỹ mắt trái tôi đây này, đó là tinh thần Olympic bất khuất; mắt phải này chính là sự tôn kính với ông chủ phát ra từ tận đáy lòng… A, ông chủ đứng trên một ngọn núi, rồi lại ngã xuống một con sông…

Cổ Tư Văn hoàn toàn thua, cúi đầu than thở một tiếng:

- Sợ cái tên khốn kiếp này rồi!

- Tôi mới sợ cậu ấy!

Cao Tiếu cực kỳ thính tai, nghe thấy những lời này của Cổ Tư Văn, gã lập tức kháng nghị:

- Cậu nghĩ lại xem, cậu lạnh lùng thế, thích ra vẻ đẹp trai oai phong, ở cùng người như cậu, tôi sống dễ lắm à?

Nhìn bộ dáng im lặng tột độ của Cổ Tư Văn kia, Cao Tiếu cảm thấy rất thành tựu. Gã lập tức xốc tinh thần, cười nói:

- Nói tới đây tôi mới nhớ tới một câu chuyện cười thế này: Có một ngày áo mưa nói với băng vệ sinh: "Tớ sợ cậu quá thôi, mỗi lần cậu lên top là một tuần tớ chả kinh doanh được cái mẹ gì." Băng vệ sinh mới tức giận đáp: "Cậu đừng có giả bộ, tớ mới phải sợ cậu ấy, mẹ nó chứ cậu sơ sẩy một cái là mười tháng kinh doanh của tớ đi tong"… Oa ha ha ha ha!

Trên trán Cổ Tư Văn rịn ra một giọt mồ hôi thật lớn, lúc này gã tâm muốn chết cũng có, dùng âm thanh bé đến mức khó có thể nghe thấy than thở:

- Ôi thật là, không biết bệnh đần có lây không nữa…

Thường Nhạc chậm rãi đi lên sân thượng, trong lòng thì ân cần thăm hỏi Cao Tiếu. Tên này thật biết chọn thời gian, còn hoa mỹ nói là cao nhân thì phải gặp gỡ lúc đêm khuya. May là lời này nói qua điện thoại, chứ nếu nói trước mặt thì đảm bảo Cao Tiếu sẽ bị Thường Nhạc bóp chết.

Nghĩ vậy, Thường Nhạc ngáp một cái, trong đôi mắt khẽ híp lại kia hiện lên chút nghiền ngẫm.

Không thể không nói rằng Cao Tiếu còn có tiềm chất làm tiểu đệ cấp thần tượng hơn cả Huyết Hổ. Thấy Thường Nhạc từ đằng xa Cao Tiếu đã vội chạy tới nịnh bợ, vẻ mặt kia say mê như thể nịnh Thường Nhạc là chuyện vui nhất trên đời này. Gã cố nói nhỏ đến mức khiến Cổ Tư Văn không nghe rõ:

- Ông chủ sư phụ, đệ tử hao tốn bao nhiêu tâm tư mới hẹn được y đến đó! Nhưng cũng phải lúc này mới đến! Tôi hiểu là ông chủ sư phụ tôi minh thần võ thực ra chẳng để ý… Nhưng đồ đệ tôi đây cũng rất hiểu, đại ca cậu tuệ nhãn thức anh hùng, biết thằng nhóc đó có tài nên mới không ngại cực khổ leo lên sân thượng lạnh gió khi đã trễ thế này, so với kẻ được mời ba lần còn cảm động lòng người hơn! Đồ đệ tôi kính ngưỡng cậu như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt…

Còn chưa nói xong, Thường Nhạc đã trừng mắt liếc gã một cái.

Cao Tiếu lập tức ngừng lại, bĩu môi thầm nói:

- Ông chủ sư phụ sao bỗng chặn ngang những lời đáng kinh ngạc, oai phong một cõi, dời non lấp biển, sóng to gió lớn lôi đình vạn quân, kinh tâm động phách, hoành tảo thiên quân, kinh thiên động địa…

Cao Tiếu đang hăng say tiếp tục thao thao bất tuyệt thì nghe Thường Nhạc hừ một cái, gã lập tức ngậm cái miệng rộng lại… Mà ở bên cạnh, Big Ben cũng nhe răng nhếch miệng cười với gã, rất có cái tư thế "mày nói nữa là tao cắn chết mày ngay".

Thường Nhạc không để ý tới Cao Tiếu nữa mà qua ánh đèn mờ mờ trên sân thượng nhìn thấy Cổ Tư Văn, bộ Versace màu đen kia lại càng tôn lên vẻ lạnh lùng ngạo mạn của gã, gã đang ra vẻ hờ hững nhìn vào bóng đêm vô tận kia.

Thường Nhạc khẽ nhếch khóe miệng, hào quang màu tím chợt lóe lên trong mắt hắn. Hắn sờ sờ chiếc mũi hơi giống mỏ ưng kia, cười nói:

- Tới sớm thật.

- Sớm hơn cậu một chút thôi.

Cổ Tư Văn nói với âm điệu nặng nề. Y chậm rãi quay người lại, ánh mắt lạnh lùng kia như muốn nhìn thấu triệt suy nghĩ của Thường Nhạc.

- A, bởi vì tôi là ông chủ của cậu, thuộc hạ chờ ông chủ là hoàn toàn chính đáng, nhỉ?

Trên khuôn mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười như có như không, không hề né tránh ánh mắt lạnh như băng của Cổ Tư Văn kia, khóe miệng hắn kéo ra một độ cong tà mị:

- Huống chi tôi cũng không tới sớm hay muộn, không phải sao?

Cổ Tư Văn cũng không tức giận, trong lòng chỉ cảm thấy bị khí thế của Thường Nhạc đè ép, đôi mắt lóe ánh sáng lãnh liệt:

- Chẳng lẽ cậu không biết nói lời này là quá sớm sao?

- Ha ha, không, không đâu, không hề sớm chút nào. Vừa đúng lúc thôi.

Thường Nhạc cười cười, bỗng gật gật đầu một cách kỳ dị với Cao Tiếu.

Cao Tiếu hiểu ý, cười cười với Cổ Tư Văn rồi vung tay lên. Làn gió lạnh lẽo rít gào kia như hình thành một ngọn phong nhận, Cao Tiếu hét to:

- Thằng nhóc thích ra vẻ kia, Sứ giả của Gió trong truyền thuyết ban cho lý tưởng hùng mạnh, hơn nữa… Tóm lại, nhóc cứ cẩn thận!

Tên này trước khi đánh nhau vẫn không quên ba hoa chích chòe một phen, khiến cho Thường Nhạc phải bái phục gã.

Chưa từng thấy cao thủ so chiêu lại còn phải lắm lời thế kia, Cổ Tư Văn cũng không biết nói gì cho hợp.

Trong con ngươi lạnh lùng kia lóe lên hưng phấn, vươn hai tay ra như giương cánh, Cổ Tư Văn mới lạnh lùng nói:

- Nếu anh không nói lời nào có khi tôi còn thấy anh thuận mắt chút. Bắt đầu đi!

Từ khi kết hợp với gió nhanh chóng hơn, toàn bộ khí chất của Cao Tiếu cũng thay đổi. Tuy rằng với Thường Nhạc hay người khác, gã luôn cười hì hì nịnh bợ, nhưng khi nghiêm túc thì thân hình gã phóng khoáng như gió, khiến cho người ta có ảo giác mơ hồ bất định.

Lúc này Cao Tiếu đang cười như một tên trộm, lại lộ ra cái vẻ thèm đòn như lúc trước đóng giả siêu nhân, quát to:

- Nhóc con, đừng có chảnh như thế, anh đã muốn đánh chú một trận từ lâu rồi! Tiếp chiêu đi! Nhớ là hãy hưởng thụ bữa tiệc đao phong của mỹ nam ta đây!

Tên này có Thường Nhạc ở bên người là bắt đầu bày trò. Nói xong, đầu tiên là gã quay lại nhìn Thường Nhạc để thể hiện lòng trung thành của mình, sau đó lại chỉ tay về phía Cổ Tư Văn, phong nhận trong không trung như vạn thanh kiếm quang phi thẳng tới Cổ Tư Văn. Không khí bốn phía như chợt trì trệ lại. Dường như cảm giác được nguy hiểm, Big Ben lập tức khẽ sủa, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, hắn thầm nói: "Không đến mấy ngày mà Cao Tiếu này đã tiến bộ như thế, không tệ, không tệ."

Big Ben thì sủa không ngừng, chắc là mấy ngày nay Cao Tiếu chăm nó cũng không tệ.

Ở trong đám phong nhận dày đặc, Cổ Tư Văn không trốn không né, chỉ có đôi tay là không ngừng đung đưa. Người không hiểu thì cho là gã đang giở mấy trò xiếc gì đó ra, chỉ có Thường Nhạc là nhìn thấy rõ là gã đang xuyên qua bản chất của gió chia rẽ phong nhận lạnh thấu xương. Hào quang màu tím đậm càng sáng hơn khiến gã trông tà mị một cách khó nói trong bóng đêm. Nếu có cô thiếu nữ nào mà nhìn thấy lúc này, chắc chắn sẽ mê mệt trong đó.

Phong nhận mà Cao Tiếu tụ tập ngày càng nhiều, liên tục phi đến Cổ Tư Văn. Nhưng gã vẫn huy đôi tay không nhanh không chậm như lúc trước, tiết tấu duyên dáng đó lại khiến cho đao phong hung mãnh không chỗ để đánh. Điều khiến cho người ta không thể tin nổi là gã chống đỡ phong nhận mà lại còn có thể mở miệng nói chuyện.

Chỉ nghe Cổ Tư Văn lạnh lùng nói:

- Vô dụng thôi, anh có phi nhiều phong nhận hơn nữa đến cũng không làm được gì tôi… Thật ngại quá, năng lực đặc biệt của tôi có thể hóa giải bất cứ dị năng nào, gặp phải tôi là anh xui xẻo rồi…Thêm một câu nữa, năng lực của tôi là đặc thù nhất giới dị năng, cho dù là kẻ phục chế trong

truyền thuyết đến cũng không thể phục chế được dị năng của tôi!

Thường Nhạc chấn động một cái nhưng khuôn mặt vẫn treo nụ cười như có như không kia. Hắn ra hiệu cho Cao Tiếu dừng lại rồi sau đó, hắn dùng một loại ánh mắt trước nay chưa từng có đánh giá Cổ Tư Văn, khiến cho người bị nhìn sởn hết cả da gà lên.

Trong bóng đêm, Thường Nhạc giống như một vị ma thần với mái tóc hơi dài tung bay trong gió.

Hắn cười cười không chút đứng đắn nói:

- Năng lực của cậu đã đạt đến C-1, Cao Tiếu mới chỉ là D-2, thực lực cách biệt quá xa, anh ta không sánh bằng cậu là chuyện bình thường. Nhưng tôi lại rất hiếu kỳ với cái thứ dị năng có thể hóa giải bất cứ thứ gì, chỉ tôi xem nào!

Thân hình Cổ Tư Văn khẽ rung một cái, âm thanh này cứ ngưng tụ bên tai thật lâu như thể được truyền tới từ bốn phương tám hướng, nhất thời năng lực hóa giải của y không kịp phản ứng. Gã kinh sợ trong lòng nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh lùng:

- Hễ là dị năng do nguyên tố tổ hợp thành là tôi có thể phân tích ra, sau đó lại căn cứ nhược điểm tổ hợp mà phá giải, chỉ đơn giản vậy thôi.

- Vậy à? Vậy quả đấm của tôi đây cậu có thể hóa giải không?

Dứt lời, hắn cười một tiếng đầy âm lãnh rồi lập tức xuất hiện ngay sau Cổ Tư Văn, nắm đấm kia mang theo gió lạnh lẽo đấm tới Cổ Tư Văn.

Cổ Tư Văn sửng sốt, luống ca luống cuống. Gã vốn tưởng rằng Thường Nhạc cũng chỉ là một kẻ dị năng, bằng năng lực phân tích của mình là có thể thoải mái ứng phó, ai ngờ hắn lại dùng nắm đấm. Gã không kịp phản kháng, đành phải cúi người như bóp méo thân hình tránh được nắm đấm này. Nhưng Thường Nhạc sao có thể cho gã tránh thoát dễ dàng như vậy?

Sát chiêu chân chính là ở chỗ chân. Nắm tay phải trúng khoảng trống, chân trái đã mang theo ảo ảnh thật dài đá về cái mông cong đang chúi lên khi Cổ Tư Văn khom người xuống kia. "Rầm" một tiếng, Cổ Tư Văn trúng phải cú đá này, lăn xuống đất.

Mà Cao Tiếu lúc này nhìn Thường Nhạc với mắt trái như nước sông cuồn cuộn, mắt phải như Hoàng Hà tràn ra, gã âm thầm cảm thán:

- Cao, thật quá cao! Một chiêu phủ đầu đã dọa được thằng nhóc thích ra vẻ này rồi… Ừm, đi theo ông chủ đúng là có tương lai…

Cao Tiếu đoán không sai. Kỳ thật Thường Nhạc đã sớm nắm chắc độ mạnh yếu, thoạt nhìn thì chỉ như dọa người. Hắn nhìn Cổ Tư Văn vừa đứng lên, ngạo nghễ nói:

- Có lẽ năng lực của cậu đúng là rất khủng bố với người có dị năng, đương nhiên là dị năng sử dụng nguyên tố tổ hợp thực chất. Nhưng đối mặt với người học võ chân chính thì sao? Cậu có thể ứng đối sao? Cậu phản ứng dù nhanh nhưng lại không có sức phản kháng, chỉ có đường thua thôi.

Cổ Tư Văn chán nản đứng đó, đang định phản kích thì nghe thấy hắn nói thế, phức tạp nhìn Thường Nhạc đang lộ ra khí thế của kẻ mạnh tuyệt đối kia. Hắn một cước đá ngã mình, nhưng mình lại không bị thương chút nào, không biết nên cảm ơn hay là thất vọng nữa, gã thở dài:

- Tôi thua, cậu nói đi.

Thường Nhạc chậm rãi xoay người, mỗi lần chuyển động là không khí xung quanh hắn như đọng thêm lại. Ở đây Cao Tiếu, Cổ Tư Văn, Big Ben bỗng thấy bất an đè nén: Lúc này Thường Nhạc thật đáng sợ.

- Có một số thời điểm tôi không nhịn được mà tinh tướng nghĩ, có lẽ chúng ta là hành giả trong bóng đêm, có thể trầm luân có thể sa đọa, nhưng bóng đêm đi rồi thì sao? Chúng ta cũng phải ẩn nấp theo, mà Điểm G chính là nơi chúng ta nương tựa. Nên tôi muốn làm nó rạng rỡ lên…

Trên khuôn mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười như có như không, giọng điệu hắn thong thả bình tĩnh nhưng lại có thể làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Cao Tiếu lập tức trang nghiêm, nhắm mắt lại cẩn thận lĩnh hội những lời này, dụng ý của ông chủ sư phụ là gì đây?

Cổ Tư Văn cúi đầu xuống, một lúc sau mới khẽ ngẩng lên với đôi mắt đầy hưng phấn, cuồng nhiệt, giọng nói lại vô cùng quỷ dị:

- Hành giả trong bóng tối? Có lẽ, ít nhất tôi không thấy thứ sáng sủa trên người mình.

Thường Nhạc cười cười rồi ngồi xuống vỗ đầu Big Ben, trên khuôn mặt đẹp trai, phong độ đến mức yêu dị kia lộ ra sự nồng nhiệt điên cuồng:

- Đây chỉ là mục đích thành lập Điểm G thôi, con đường chúng ta phải đi còn rất dài… A, cho tôi hỏi trước, cậu có hứng thú nghe tiếp không?

Cổ Tư Văn thật sự rung động từ sâu tận trong đáy lòng. Gã có thể tưởng tượng được người đàn ông đứng trước mặt này có ý nghĩa rộng lớn khủng bố cỡ nào, lại tựa như chỉ là một phần nhỏ bé không đáng kể trong một kế hoạch hoàn chỉnh, một góc của tảng băng trôi. Gã đột nhiên cảm thấy Thường Nhạc này càng ngày càng sâu xa khó lường. Gật đầu đầy kiên nghị, Cổ Tư Văn nói:

- Cực kỳ hứng thú.

- Vậy cậu phải làm việc thay tôi.

Thường Nhạc không chút để ý nói với vẻ mặt khá là vô lại.

- Có thể suy nghĩ…

Vỗ một cái lên lưng Big Ben, Thường Nhạc đứng lên rồi đi đến trước mặt Cổ Tư Văn. Hắn dùng ánh mắt tuyệt đối dũng mãnh nhìn vào người đối diện, giọng điệu lại có vẻ khá nhẹ nhàng:

- Cậu không cần phải gọi tôi là ông chủ, coi như chúng ta hợp tác. Sau này cậu thấy không hài lòng thì có thể ra đi. Tôi nói rồi, tôi là lãnh đạo có tố chất, sẽ không ép buộc "Người làm công". Người bình thường lựa chọn công việc có ba mục đích, một là tiền, hai là học việc, ba là mang tính khiêu chiến và cảm giác thỏa mãn, cậu là loại nào?

- Loại thứ nhất không sao, loại thứ hai và ba cũng thế. xem tại TruyenFull.vn

Cổ Tư Văn vẫn có vẻ lạnh lùng đến lạnh lẽo như trước, nhưng trong ánh mắt nhìn Thường Nhạc lại có chút khâm phục. Gã đột nhiên cảm thấy anh chàng thoạt nhìn giống gã này có sức hấp dẫn thần kỳ mê hoặc lòng người.

- Nhưng đi theo tôi sẽ hơi bị kích thích, cậu có bị bệnh tim không đấy?

- Không có!

- Như vậy thì chúc mừng, cậu đã trúng tuyển!

Thường Nhạc dâm đãng mà nhiệt tình giơ tay ra. Cổ Tư Văn ngẩn ra, rồi lập tức nắm chặt lấy bàn tay Thường Nhạc.

- A ha ha…

Tiếng cười này của Cao Tiếu lập tức phá vỡ không khí đang bắt đầu nóng lên. Gã nắm chặt thời cơ quay đầu lại, giơ ngón cái lên cười nói:

- Chúc mừng ông chủ, chúc mừng ông chủ lại thu được một tên thuộc hạ dũng mãnh! Tôi xin quỳ gối dưới váy cậu, à không, dưới chiếc quần Moschino của cậu… Dưới sự dẫn dắt của cậu, Điểm G chắc chắn sẽ tiến lên, thống nhất học viện Kiêu Tử…

Thường Nhạc và Cổ Tư Văn toát mồ hôi hột trên trán, làm bộ như không nghe thấy Cao Tiếu đang thao thao bất tuyệt kia.

Lúc này Cao Tiếu lại ôm lấy bả vai Cổ Tư Văn, ra vẻ như quen thuộc lắm:

- Anh bạn, sau này là người nhà rồi, làm người mới thì cậu nên biểu hiện chút xíu không nhỉ, tỷ như mai mời anh Tiếu của cậu đi uống rượu tán gái chẳng hạn?

Lần này Cổ Tư Văn không gạt tay Cao Tiếu ra mà chỉ lạnh lùng nghiêng đầu nhìn Cao Tiếu:

- Tôi rất muốn biết vì sao anh cứ cười hì hì cả ngày như vậy? Cuộc đời anh có nhiều chuyện vui vẻ thế sao?

Cổ Tư Văn không thể giải thích vì sao Cao Tiếu luôn lạc quan như vậy. Ở trong mắt Cổ Tư Văn, thế giới này chỉ có một màu u ám, cho nên từ bé đến lớn gã vẫn luôn lạnh lùng như vậy.

- Cũng bởi vì đời người có quá nhiều chuyện không vui…

Giọng Cao Tiếu đột nhiên trở nên thương cảm, gã gượng cười, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ tôi liền gặp phải chuyện quá thê thảm sao? Nhưng càng như vậy, tôi càng phải tươi cười. Tôi là trụ cột của gia đình này, nếu cả ngày nhăn nhó thì mẹ tôi phải làm sao giờ? Đã hiểu vì sao tên tôi lại là Cao Tiếu chưa? Bởi vì mẹ hy vọng tôi sẽ mãi mãi cười, vì bà, tôi sẽ cười mà đối mặt với tất cả!

Trong ánh mắt Cổ Tư Văn đột nhiên hiện lên chút tia sáng kỳ dị. Trong mắt y, Cao Tiếu bỗng từ một thằng nhóc thăng cấp lên làm một người đàn ông chân chính.

Thường Nhạc cũng chấn động, nhìn Cao Tiếu. Hắn bỗng phát hiện tên đồ đệ khôi hài này thật ra luôn gánh vác lấy rất nhiều áp lực mà người khác không nhìn thấy được. Có lẽ sau này mình nên tốt với anh ta hơn…

Thường Nhạc lại nhanh chóng nở một nụ cười không hề tốt đẹp gì. Mới vừa nãy hắn còn thấy tiếc nuối vì tên nhóc Cổ Tư Văn này không đủ dâm đãng, nay có Cao Tiếu rồi thì có lẽ Cổ Tư Văn cũng phải "Giả nhã nhặn" giống Thường Nhạc thôi… Hai người một kẻ lạnh như băng quái gở mà kẻ kia lại lạc quan hướng ngoại, có lẽ có thể để bọn họ bù đắp chỗ thiếu hụt cho nhau nhỉ?